Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 61-2



Editor: Endy.

Cô ôm lấy anh, nóng như ôm một ngọn lửa, theo làn da đốt đến tim phổi, muốn thiêu sống ngũ tạng của cô.

Mấy ngày vừa qua, không lúc nào là cô không quan sát Phí Hiên. Nhưng phương pháp này đã được định trước. Sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, chỉ là sớm hơn dự định một chút.

Cả người Phí Hiên run kịch liệt, ôm An Sênh hồ ngôn loạn ngữ. An Sênh đã nhốt anh tổng cộng mười ngày, cả người anh đã gầy vài vòng, ôm cô có chút khác biệt. Hơn nữa, sốt cao đã khiến tâm trạng của anh hoàn toàn sụp đổ.

An Sênh ở bên ngoài, mặc dù không đau khổ như Phí Hiên, nhưng cô cũng không cảm thấy tốt hơn chút nào.

"Không sao, không sao..." cô xoa lưng anh, quỳ trên mặt đất ôm anh vào lòng, cầm cái chai đặt ở bên cạnh cửa. Trong chai là chất lỏng màu trắng, đưa tới bên miệng anh.

Thứ này cũng là Nguyên Khúc đưa cho An Sênh, là nước dinh dưỡng, do chủ hệ thống chế biến, đặc biệt tốt cho thân thể.

“Uống chút này đi.” An Sênh dỗ dành Phí Hiên, đổ non nửa bình nước dinh dưỡng vào miệng anh. Đợi một lúc, cô đỡ anh đứng lên, cởi dây xích quanh cổ, trực tiếp mở cửa, đỡ anh đi ra ngoài.

Phí Hiên chỉ liếc nhìn thoáng qua hành lang đổ nát, sau đó nhắm mắt lại, cắn răng dùng sức, lê hai chân run run đi theo An Sênh ra khỏi phòng nhỏ.

Cô trực tiếp đưa anh về nhà. Phí Hiên chống đỡ đến khi vào phòng ngủ, sau đó đã hôn mê trước khi nhìn rõ mọi thứ.

An Sênh không thể chống đỡ được thân thể của một người đàn ông trưởng thành như anh, hai người ngã xuống tấm thảm mềm mại.

Nếu bây giờ Phí Hiên mở mắt ra, anh nhất định có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời đã ​​lâu rồi không thấy chui vào cửa sổ, bao phủ cả hai người.

Cô nghiêng đầu liếc mắt, khóe miệng lộ ra ý cười. Đến đây, bước đầu tiên đã hoàn thành.

Tâm lý và sinh lý của Phí Hiên gần như sụp đổ, trong mười ngày dài đằng đẵng này, An Sênh không xuất hiện, đối với Phí Hiên mà nói chính là sự phản bội.

An Sênh rõ ràng biết anh chán ghét nhất là phản bội. Mà cô phản bội anh, còn bỏ rơi lúc anh đang bệnh nặng, nhưng bây giờ cô lại xuất hiện trở lại trước mặt anh.

Lúc này, lý trí của Phí Hiên đã hoàn toàn mất khống chế, tinh thần sụp đổ. Ngay tại lúc này, An Sênh – đầu sỏ gây chuyện lại xuất hiện. Nhưng phản ứng đầu tiên của anh không phải là công kích và oán hận, mà là ôm chặt lấy cô.

Điều đó cho thấy tự đáy lòng anh, cho dù rơi vào kết cục như vậy, trong mắt người bình thường, anh cơ hồ đã cận kề cái chết, nhưng anh không hận cô, thậm chí còn khao khát chờ đợi cô.

Phí Hiên đã chìm vào giấc ngủ, nước dinh dưỡng thật đúng thần kỳ như lời Nguyên Khúc nói. Phí Hiên đã uống non nửa chai, hô hấp đã thông thuận, sắc đỏ bất thường do sốt trên mặt đã giảm đi rất nhiều, nhiệt độ cơ thể cũng không còn nóng kinh người nữa.

An Sênh nằm trên mặt đất không đứng dậy, thậm chí còn trở mình ôm lấy anh.

Đã trải qua nhiều ngày, Phí Hiên đã cạn kiệt sức lực, căn bản không có tắm rửa kỹ càng, lại bị nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm đó, mùi trên người anh có thể tưởng tượng được.

Nhưng An Sênh một chút cũng không hề ghét bỏ, cô cười cười xoa mặt anh.

Ít nhất bây giờ cô cũng đã biết sự điên cuồng của Phí Hiên không phải là giả. Sự điên cuồng tràn ngập ham muốn chiếm hữu cùng dục vọng huỷ diệt... cũng không phải là giả.

Không phải bởi vì muốn biến cô thành một con búp bê ở bên người mới yêu cô, mà vì yêu cô nên mới muốn giữ cô ở bên người.

Điều này có ý nghĩa rất quan trọng với An Sênh.

Lúc Phí Hiên tỉnh lại, anh đã nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, toàn thân khô ráo, chăn ga gối đệm thơm ngát, cảm giác đau rát ở ngực và cổ họng biến mất, đầu cũng không đau, chỉ là cả người vẫn vô lực.

Rèm cửa trong phòng ngủ được kéo chặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh nắng bị cản lại bên ngoài.

Phí Hiên nhìn chằm chằm rèm cửa, nói chính xác là nhìn chằm chằm ánh nắng bên ngoài rèm cửa, hồi lâu không nhúc nhích.

An Sênh từ bên ngoài lặng yên không một tiếng động đi vào, thấy Phí Hiên đã thức dậy, cô ngồi ở mép giường nắm lấy tay anh.

Phí Hiên đã mất tích hơn 20 ngày. Phí Sư đã gọi điện báo cảnh sát hơn mười ngày trước. Vài hôm nay, An Sênh đã bị cảnh sát tìm rất nhiều lần. Toàn bộ Thân Thị đã bị oanh động, tiêu đề báo chí hay truyền hình đều là chuyện này. Phí Sư thật sự xới tung hành phố lên để tìm người.

Mà giờ phút này, người mất tích mà chỉ cần cung cấp một ít thông tin sẽ nhận được mức tiền thường khiến người khác líu lưỡi, lại nằm ở trên giường của cô ngẩn người.

An Sênh hôn lên tay Phí Hiên, đứng dậy rót một cốc nước cho anh, sau đó ngồi lại mép giường, đưa đến bên miệng anh.

Khoé môi chạm vào ly nước lạnh lẽo, Phí Hiên cuối cùng cũng kéo ánh mắt dán vào rèm cửa sổ trở về, chuyển tới trên người cô, dừng một chút rồi mạnh mẽ ngồi dậy.

Hành động của anh quá đột ngột, An Sênh không kịp trở tay nên ly nước đổ lên ngực anh. Mà Phí Hiên bởi vì nằm lâu, cả người không có khí lực, dùng lực mạnh như vậy, không đợi ôm được An Sênh, lại lần nữa ngã xuống giường, thở hổn hển như bò.

"Sênh Sênh..." Phí Hiên lên tiếng, giọng nói gần như khản đặc. An Sênh vội vàng cầm ly nước đặt ở mép giường, sau đó hơi nghiêng người về phía trước, ôm lấy cổ Phí Hiên, nâng anh dậy.

Lúc này Phí Hiên được như ý nguyện, vươn tay ôm cô, môi dán bên tai không ngừng gọi tên cô. Gọi một hồi, thanh âm liền nghẹn ngào, nước mắt rơi trên cổ cô.

An Sênh nhẹ nhàng thở dài một hơi, cũng ôm chặt lấy Phí Hiên.

Anh không ngừng huyên thuyên, không biết nói cái gì, mười câu thì có đến tám câu nghe không rõ, nhưng đại khái ý tứ chính là muốn An Sênh đừng rời xa anh, đừng không cần anh.

Vẫn những câu nói như đàn ông cặn bã, An Sênh nói, "Em yêu anh rất nhiều, làm sao có thể không cần anh..."

Phải mất một lúc lâu, cảm xúc của anh mới bình ổn lại. Thân thể đã khoẻ lại, vốn tưởng rằng bản thân đang ở trong bệnh viện, nhưng sau khi quan sát một lúc, anh phát hiện ra đây là nhà của An Sênh, chính là căn nhà mà anh đã nhìn thấy trong các bức ảnh.

Không biết có phải Phí Hiên bị suy sụp tinh thần quá mức hay không, sau khi tỉnh dậy, cả người anh đều trầm xuống. Xuống giường hoạt động nửa ngày, cả người mới khôi phục. Trừ bỏ nhắm mắt theo đuôi An Sênh từng bước, anh thậm chí có chút đờ đẫn.

Bây giờ là 12:30 trưa, nắng ấm mùa đông chiếu vào các cành cây khô. Theo cửa sổ sát đất nhìn ra, vẫn còn một ít tuyết chưa tan, có thể đoán được cách đây không lâu đã có một trận tuyết nhỏ.

Lúc An Sênh dọn cơm, Phí Hiên cuối cùng cũng không đứng phía sau cản đường, mà đứng trước cửa sổ sát đất, giống như một con mèo nhỏ, ngồi xếp bằng bên cạnh cửa sổ, tay chạm vào cửa kính, nhìn ra bên ngoài.

An Sênh nhìn bóng lưng của anh, có chút không rõ chuyện gì đang xảy ra với anh. Cô không nghĩ vì bị nhốt mấy ngày mà Phí Hiên trở nên như vậy.

Nhưng từ khi tỉnh lại, anh chưa từng hỏi cô tại sao lại nhốt anh nhiều ngày như vậy, chưa từng nói một oán hận trách cứ. Thậm chí còn không hỏi bản thân đang ở đâu, càng không hỏi khi nào cô thả anh đi.

An Sênh đã chuẩn bị thật tốt để đối phó với Phí Hiên. Vì khi tỉnh dậy, anh sẽ gây khó dễ với cô. Lúc đó trong căn phòng nhỏ, hành động ôm cô của Phí Hiên là khát vọng từ sâu thẳm trong trái tim anh, căn bản không qua đại não, bởi vì lúc đó anh thật sự sụp đổ.

Nhưng bây giờ Phí Hiên đã uống nước dinh dưỡng, uống hai chai nên đã hoàn toàn bình phục. Nên hôm nay An Sênh cố ý không đến cửa hàng, đợi Phí Hiên vô cớ gây sự với cô.

Trấn an như thế nào, An Sênh đã chuẩn bị tốt tất. Đồ ngủ đủ kiểu, từ nhiều vải đến ít vải, thậm chí còn đặt cả bao cao su trên đầu giường.

Đây là phương pháp trấn an tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra. Bởi vì mọi chuyện còn chưa kết thúc. Khiến cho tinh thần của Phí Hiên sụp đổ, chạm đến những phản ứng chân thật nhất từ nội tâm anh, tất cả đều chỉ là bước đầu trong kế hoạch.

Kế tiếp, dựa theo phản ứng của anh, thị yêu hành hung, tự tay chặt hết cành gai nhọn trên người anh, tỉa bỏ những chỗ làm bị thương người khác. Như vậy, hai người mới có thể ở cùng nhau lâu dài.

Nhưng làm như vậy, cần phải có sự trợ giúp. Do vậy, nững hành động thân mật của người yêu là không thể thiếu. Chỉ khi biết được những hạnh phúc ở bên nhau, anh mới cam tâm tình nguyện để An Sênh xuống tay.

Nhưng phản ứng này của Phí Hiên khiến An Sênh có chút... không biết nên bắt đầu như thế nào.

"Qua ăn tối đi." An Sênh tiếp đón Phí Hiên, "Có món sườn chua ngọt mà anh thích, còn có một ít khoai tím, em đã học được cách làm rồi."

Phí Hiên nghe vậy đứng dậy, không cần cô thúc giục, tự mình vào phòng tắm rửa tay, yên lặng ngồi vào bàn ăn.

An Sênh vừa ăn vừa quan sát anh. Cô gắp thức ăn cho anh, anh cũng gắp lại cho cô. Chỉ là không giống như trước đây.

Ăn cơm xong, Phí Hiên như cũ đi theo sau cô. An Sênh đi đâu, anh đi theo nấy, trừ việc đi vệ sinh, anh hầu như không ở một mình.

Hơn nữa, lúc ôm ấp cũng không còn cảm giác dính người nữa.

Mãi cho đến buổi tối, An Sênh có chút luống cuống. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường, chuẩn bị trò chuyện với Phí Hiên một chút. Nhưng Phí Hiên lại ngoan ngoãn ôm cô. Cô vừa xoay đầu lại thì anh đã ngủ.

Vì phản ứng của Phí Hiên thực sự quá khác so với những gì cô dự tính. Nên ngày thứ hai, cô dứt khoát không đến cửa hàng. Vì đang là cuối năm, vốn dĩ đây là thời điểm bận rộn nhất, nhưng bây giờ Phí Hiên còn quan trọng hơn việc kiếm tiền.

An Sênh ở nhà, cố gắng nói chuyện vài lần, nhưng Phí Hiên không trả lời. Ngay cả khi trả lời câu hỏi của cô, anh cũng không biểu lộ cảm xúc gì.

Điều này khiến An Sênh nhớ tới một câu, hoặc là bùng nổ trong im lặng, hoặc là chết trong im lặng...

Cô càng ngày càng lo lắng, Phí Hiên sẽ không thật sự bị cô nhốt đến nỗi tâm lý có vấn đề = chứ…

Chấp nhận cơn chó dại anh đã đủ khó khăn, An Sênh thật sự không muốn anh xuất hiện thêm bất kỳ vấn đề nào khác.

Hai người ở cùng nhau, cho dù không nói nhiều, nhưng thời gian dường như trôi qua rất nhanh. Đảo mắt lại đến buổi tối, hôm nay Phí Hiên không có ngủ ngay, mà chỉ ôm An Sênh, nhắm mắt lại.

"Anh không vui sao?" An Sênh sờ sờ tóc của Phí Hiên, hỏi anh, "Anh không thích ở cùng em sao?"

Phí Hiên không mở mắt, ôm An Sênh càng chặt hơn, nghẹn ngào nói, "Không có, anh thích."

An Sênh đã hỏi câu này nhiều lần, thậm chí còn hỏi anh có muốn rời đi không, nhằm kích thích cảm xúc của anh.

Nhưng mỗi lần Phí Hiên đều trả lời rất tốt, giống như mọi cảm xúc của anh đã bị cơn sốt cao thiêu cháy.

Phí Hiên ngoan như vậy, nhưng kiểu ngoan này rất không phù hợp với anh. Dù có giả vờ ngoan ngoãn đi chăng nữa, cũng phải lộ ra giảo hoạt và ranh mãnh, không phải là như thế này.

An Sênh kéo kéo tai anh, liếc nhìn thời gian, vỗ vỗ anh nói: "Cùng em đi."

An Sênh đứng dậy, lê đôi dép vào phòng khách. Phí Hiên ngoan ngoãn đi phía sau. Cô kéo anh ngồi xuống sô pha, sau đó mở TV lên, chuyển đến kênh tin tức địa phương.

Phí Hiên ngơ ngác nhìn An Sênh, cô ra hiệu cho anh nhìn vào màn hình. Hai người cùng ngồi xem quảng cáo kem đánh răng, lại xem một quảng cáo chăm sóc sức khỏe khác. Sau đó, trên màn hình nhảy ra những chữ lớn màu đỏ đậm. Nhìn qua rất đẫm máu, nhưng đặc biệt bắt mắt.

Nội dung trên chính xác là phần thưởng mà Phí Sư đưa ra nếu cung cấp manh mối về vụ biến mất của Phí Hiên.

"Phí Sư luôn tìm anh, làm cho cả Thân Thị đều xôn xao.”

An Sênh quay đầu nhìn Phí Hiên. Anh nhìn chằm chằm màn hình, vẻ mặt cùng ánh mắt rốt cuộc có chút thay đổi.

Cô quay mặt lại, ghé sát vào môi hôn anh, hỏi: "Anh nghĩ thế nào?"

"Cái gì..." Phí Hiên hỏi.

Nhìn ánh mắt anh rốt cuộc không còn là một mảng nước lặng nữa, An Sênh dứt khoát hạ liều mạnh, "Anh hận em sao? Hận em nhốt anh sao? Có hận em đã bỏ anh vào tầng hầm không?"

Phí Hiên vẫn giữ nguyên động tác không hề động, nhìn An Sênh gần trong gang tấc. Một lúc sau, anh đột nhiên ôm chặt cô, hung hăng dán lên môi cô.

Sau nụ hôn gần như là cắn, anh mới thở dài trả lời, "Không hận."

Không thể hận.

"Vậy có còn yêu em không?" An Sênh hỏi lại.

"Yêu."

Phí Hiên nói xong, lại hôn lên môi cô một lần nữa, triền miên thắm thiết, một lúc lâu vẫn chưa dừng lại.

Chính vì yêu nên mới không hận được. Bởi vì hận không được nên anh không biết phải xử lý An Sênh như thế nào.

- Hết chương 61-