Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 62-1



Editor: Endy.

Sau một đêm này, cách hai người ở chung đã có sự thay đổi. Ngày hôm sau, An Sênh vẫn không đi làm, đúng như mong muốn của Phí Hiên, ở nhà với anh.

An Sênh không đưa Phí Hiên vào căn phòng nhỏ nữa. Giai đoạn đầu là cưỡng chế hạn chế tự do của anh. Chính là để anh tự nguyện ở bên cạnh cô.

Tất nhiên, trong giai đoạn thứ hai này, kết quả không quan trọng, mà là quá trình. Trong quá trình "tự nguyện" này, Phí Hiên phải hiểu rằng nếu dựa dẫm vào một người, cuộc sống sẽ rất đau khổ, đừng làm những gì mà chính mình không muốn với người khác.

Cuối cùng, thứ mà An Sênh muốn không phải là một bệnh nhân Stockholm*, mà là một Phí Hiên, khi hai người ở bên nhau, anh không thể mọc gai làm tổn thương người khác.

*Stockholm: Hội chứng stockholm là một tình trạng tâm lý khi nạn nhân của một vụ bắt cóc hoặc các tội phạm khác từ trạng thái căm ghét sang phải lòng, cảm mến những người đã bắt cóc hoặc phạm tội ác với mình.

Cô không trói buộc Phí Hiên. TV vẫn sẽ mở, trên đó vẫn chiếu tin tức Phí Sư tìm người. Lại nhắc đến Phí Sư, thật sự là một người rất trung thành và tận tâm với Phí Hiên. “Chủ công” mất tích không rõ, vậy mà anh ta không có ý định soán ngôi sao?

Mỗi lần Phí Hiên nhìn đến tin tức này, anh đều dừng lại, thần sắc phức tạp, sau đó quay sang nhìn An Sênh.

Mỗi lần như vậy, An Sênh đều chờ. Chờ Phí Hiên đưa ra yêu cầu với cô, nhưng mỗi lần anh chỉ nhìn cô một lát, sau đó chuyển kênh.

Cô thật sự không nghĩ tới Phí Hiên mới vừa bị bệnh, bị nhốt mấy ngày, gai nhọn trên người đều thu liễm không ít, trở mình biến thành một con cừu nhỏ nguyện ý bị nhốt.

Mấy ngày kế tiếp, An Sênh cũng dứt khoát không đi làm. Hai người ở bên nhau cả ngày, Phí Hiên cũng chậm rãi phục hồi tinh thần. Anh không còn sững sờ nữa, nhưng vẫn bám dính lấy cô cả ngày. Chỉ là tính khí của anh dường như đã thay đổi. Cô cảm thấy khó chịu với sự ngoan ngoãn này của anh.

“Đinh đoang”…Chuông cửa vang lên. Gần đây khẩu vị của anh rất tốt, ăn rất ngon. Ban ngày, trước mặt An Sênh, anh dùng di động để gọi món. Bình thường đều đặt giao đến tận nhà. Mỗi lần chuông cửa vang lên, Phí Hiên đều nhìn An Sênh trước.

Hiện tại anh không còn mang xiềng xích quanh cổ, nhưng lại tự giác hơn lúc còn ở trong tầng hầm. Mấy hôm nay, An Sênh chưa bao giờ khóa cửa. Nơi này cũng không giống như căn phòng nhỏ dưới hầm dù anh có chìa khoá cũng không thể mở được. Nhưng anh lại chưa bao giờ đi đến cửa.

"Anh gọi món gì vậy?" Đang ngồi trên sô pha, An Sênh nghe thấy tiếng chuông cửa, quay đầu nhìn Phí Hiên.

"Pizza," Phí Hiên liếm môi, "Là vị hoa quả."

Cô nhìn anh một cái, sau đó ngẩng đầu ra hiệu, "Đi nhận hàng đi."

Anh vẫn nhìn cô bất động, An Sênh chậc một tiếng, "Anh tự đi lấy, em đi thay quần áo. Hơi nóng."

Nói xong, cô đi vào phòng ngủ. Phí Hiên ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm cánh cửa, nghe tiếng chuông kêu liên tục một lúc, như thể có một con quái vật nào đó sau cánh cửa.

Sau một hồi, anh quay đầu nhìn thoáng qua phòng ngủ, lúc này mới đi về phía cửa. Đứng trước cửa, Phí Hiên không có mở cửa ngay, mà từ bên trong gõ hai lần trước, sau đó mới đưa tay ra mở.

Người ngoài cửa vừa định mở miệng, nhưng Phí Hiên đã che miệng lại rồi lắc đầu, giống như một tín hiệu ngầm.

Phí Hiên nhận lấy bánh pizza, sau đó đưa tay đẩy bả vai người giao hàng, đóng cửa lại.

An Sênh ra khỏi phòng ngủ, bắt gặp tầm mắt của anh. Cô nghiêng đầu, "Đã lớn như vậy, buổi tối làm sao ăn cơm được?"

Phí Hiên cười cười, "Cùng nhau ăn đi."

Hai người ngồi xuống ăn pizza. Nhưng người đứng ngoài cửa hai mắt rưng rưng, ​​hồi lâu cũng không rời đi.

Một tháng này Phí Sư gần như phát điên. Áp lực từ gia đình, từ công ty, từ mọi thứ làm cho Phí Sư sâu sắc ý thức được một điều, anh sinh ra không phải là người làm “hoàng đế”. Việc của Phí thị chỉ có Phí Hiên mới có thể đảm đương được.

Cảnh sát đã điều tra và phát hiện ra Phí Hiên đang lái xe ô tô trên đường quốc lộ thì biến mất vào hư không. Làm thế nào để Phí Hiên trở lại thành phố, làm thế nào để anh đến nhà An Sênh, Phí Sư hoàn toàn không thể hình dung được.

Nhà của An Sênh luôn được giám sát 24/24. Anh chưa bao giờ rút người về. Nhưng mọi hoạt động của cô đều rất bình thường. Ngay cả khi anh đến vài lần, còn có nhân lúc cảnh sát đến điều tra anh cũng đã bí mật đến nghe trộm, nhưng cũng không nghe ra được sơ hở nào.

Phí Sư đột nhiên cảm thấy ca ca của mình và An Sênh thật sự rất xứng đôi vừa lứa.

Một cô gái nhỏ như vậy, lá gan bao lớn mới dám nhốt Phí Hiên?

Dưới mí mắt của nhiều người như vậy, không chỉ nhốt người mà còn đối xử với ca ca thành ra như vậy.

Phí Sư đã liên lạc với ca ca trong hai ngày đầu tiên. Có một cấp dưới theo dõi nói, đêm hôm khuya khoắc, cửa sổ nhà An Sênh xuất hiện ánh sáng của một cái đèn pin, chiếu trên đầu cậu ta.

Phí Sư suýt chút nữa đã đưa cảnh sát đến đây, nghĩ rằng ca ca bị nhốt, đây là tín hiệu cầu cứu.

Nhưng ngay sau đó, Phí Hiên ném một cục giấy xuống, ra lệnh cấm Phí Sư tiết lộ ra ngoài, không cho anh đến tìm người, không cho anh báo cảnh sát, còn bắt anh gỡ bỏ tất cả tin tức gì đó. Hai người sẽ liên lạc qua một cửa hàng. Nếu có bất cứ điều gì, hãy liên hệ với cửa hàng và mang đồ tới.

Bởi vì sử dụng điện thoại của An Sênh, Phí Hiên trước tiên sẽ viết thứ tự những điều anh muốn nói vào các yêu cầu bổ sung, sau đó sẽ sửa lại.

Phí Sư không bỏ sót một lời nào. Phí Hiên nói anh không có việc gì. Nhưng Phí Sư vẫn rất lo lắng. Đến buổi trưa hôm nay, Phí Hiên cuối cùng cũng cho phép anh đến, còn nói trước, nếu không có ai gõ cửa hai lần trước khi mở cửa, anh cứ đặt đồ ăn trước cửa rồi trốn đi.

Phí Sư thật sự mặc bộ đồ của người giao hàng, đứng cách đó không xa đợi, nghe được bên trong hai tiếng vang nhỏ, lúc này mới bước tới.

Trong khoảng khắc đóng mở cửa ngắn ngủi, Phí Sư cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy Phí Hiên. Anh sút cân không ít, nhưng tinh thần vẫn còn tốt, tay chân cũng không có trói buộc...

Mọi việc chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Căn bản là không bị trói buộc, nhưng ngay cả người nhà cũng không dám liên lạc?

Phí Sư không rõ Phí Hiên đang làm cái gì, nhưng cuối cùng anh cũng đã tìm được người và tận mắt thấy, nên anh cũng không còn quá lo lắng.

Phí Sư lau nước mắt, rời khỏi cửa nhà An Sênh, ra hiệu với mấy người đàn ông vạm vỡ đang đứng cạnh thang máy cách đó không xa, ra hiệu cho họ giải tán.

Mà trong nhà, An Sênh đang cùng Phí Hiên ngồi ăn pizza, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Sau khi ăn xong, cô muốn nói chuyện phiếm với anh. Nhưng gần đây hiểu hiện của anh càng ngày càng kỳ quái.

Nhưng An Sênh còn chưa kịp nói gì, Phí Hiên đã lên tiếng trước, "Gần đây em không phải đến cửa hàng sao?"

Cô sửng sốt nhìn anh.

Phí Hiên hỏi xong, bản thân cũng sửng sốt một chút, động tác nhai nuốt cũng chậm lại.

Phí Hiên là người không từ thủ đoạn để giữ An Sênh ở bên mình, không cho cô đi đâu, làm bất cứ cái gì, chỉ cần ở bên cạnh anh và hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất.

Nếu là Phí Hiên lúc trước, đừng nói bản thân An Sênh không đi, cho dù cô muốn tự mình đi, anh cũng sẽ nghĩ biện pháp để cô ở lại. Khi còn ở trong căn phòng nhỏ, anh thậm chí còn ngâm nước lạnh để phát sốt, để An Sênh không đến cửa hàng, để cô mềm lòng mà thả anh.

Nhưng hôm nay vậy mà anh lại hỏi câu này. An Sênh sửng sốt một hồi, sau đó mới nắm lấy tay Phí Hiên hỏi: "Anh hy vọng em đi làm không?"

Phí Hiên dừng một chút, cũng không nói có hy vọng hay không, chỉ là chậm rãi nói: "Anh chỉ là... có chút kỳ quái, vì sao em không đến cửa hàng."

An Sênh cẩn thận nhìn chằm chằm thần sắc của Phí Hiên, không bỏ qua một chút biến hoá nào trên mặt anh. Nhưng lúc anh nói lời này, cô không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu nào của sự điên cuồng trong mắt anh.

Không mang theo sự chiếm hữu mạnh mẽ đến nỗi làm người khác giật mình, phảng phất như một người bình thường, giống như cùng An Sênh tán gẫu một chuyện rất bình thường.

Cô không nói gì, kích động đến nỗi tay có chút phát run, còn nhiều kế hoạch vẫn chưa được triển khai. Nhưng nếu Phí Hiên có thể nhận ra hai người không cần mỗi ngày đều phải quấn lấy nhau, vậy thì những sự chuẩn bị của cô gần như có thể hủy bỏ.

"Ngày mai em sẽ đến tiệm bánh ngọt." An Sênh cố ý nói, nhìn chằm chằm Phí Hiên, "Anh phải ở nhà chờ em, biết không?"

Phí Hiên rất ngoan ngoãn gật đầu, cắn thêm một miếng pizza, chậm rãi ăn.

Đợi một lúc lâu sau, vậy mà cô không nghe thấy anh yêu cầu cô đừng đến tiệm bánh.

Lần này, An Sênh sốc toàn tập. Chẳng lẽ Phí Hiên bỗng nhiên tỉnh ngộ?

Cả đêm An Sênh đặc biệt vui vẻ, hưng phấn quá mức, đến nỗi rất khuya mới ngủ được. Sáng ngày hôm sau, trước khi rời đi, cô đã bật camera theo dõi trong nhà. Sau đó, cô vừa làm bánh ngọt trong tiệm vừa quan sát Phí Hiên ở nhà xem TV và tưới hoa. Nhìn qua giống như một người đang ở nhà nghỉ ngơi, thậm chí còn nhàn nhã tập thể dục một lúc.

Không giống như lúc ở trong căn phòng nhỏ, chỉ ngẩn người đấm đá này nọ. Lúc này, anh đứng trước bậu cửa sổ, mân mê mấy chậu hoa, như thể anh rất thích chúng vậy.

An Sênh vui vẻ cực kỳ. Nếu Phí Hiên có thể chấp nhận việc cô đi làm ở bên ngoài, như vậy khi ở cùng nhau, cả hai sẽ không phải từ bỏ tính độc lập của mỗi người, vậy thì thật sự không cần phải giằng co nữa.

Cô rất phấn khởi, càng xem càng cảm thấy vui vẻ. Liên tục vài ngày như vậy, biểu hiện của Phí Hiên đều như vậy. Thậm chí buổi sáng lúc An Sênh đi làm, anh sẽ đưa cô tới cửa.

Anh ở nhà không cần An Sênh lo lắng, anh sẽ order đồ ăn.

Cứ như vậy trôi qua nửa tháng, An Sênh mới hoàn toàn bình tĩnh lại. Thậm chí cô còn cố ý về trễ một đêm, hẹn với Phí Lam Lam, cùng nhau đi spa và trò chuyện thâu đêm suốt sáng.

Đến lúc trở về, An Sênh vốn tưởng rằng sẽ nghênh đón cơn thịnh nộ của Phí Hiên. Quả thật thần sắc của anh không tốt lắm, nhưng trên mặt chỉ có lo lắng, không có tức giận. Anh rất bình tĩnh hỏi An Sênh, sau khi nghe cô giải thích lý do, liền tin tưởng rất nhanh, sau đó yêu cầu muốn có điện thoại.

Chẳng qua lần này cần điện thoại, không phải vì muốn liên lạc với Phí Sư, mà là hy vọng An Sênh có thể gửi tin nhắn cho anh nếu không về nhà.

An Sênh cự tuyệt yêu cầu này của anh, còn tuông một đống lời lẽ qua loa tắc trách anh, vậy mà anh chỉ có chút mất hứng, cũngkhông có nổi điên.

Mọi chuyện tiến triển đến đây đã là thần kỳ thuận lợi. Phí Hiên giống như bỗng nhiên học được tất cả những gì mà An Sênh muốn dạy cho anh.

Cô quyết định, chỉ cần quan sát thêm vài ngày nữa, nếu anh vẫn như thế này, cô sẽ ở bên cạnh anh, không hồ nháo nữa.

Trong hai ngày tiếp theo, An Sênh thậm chí còn không thường xuyên kiểm tra camera khi không có ở nhà. Về nhà luôn mang đủ loại thức ăn ngon cho Phí Hiên. Thậm chí còn mang cả hoa tươi, chính là loại hoa được trồng ở bậu cửa sổ. Vì cô phát hiện Phí Hiên mỗi ngày đều sẽ đùa nghịch với mấy chậu hoa đó.

Hai người giống như một cặp đôi yêu nhau bình thường. Mỗi tối khi An Sênh về nhà, hai người đều sẽ nhu tình mật ý triền miên thật lâu, tình cảm thăng tiến chỉ kém một bước.

Thời gian cách thời hạn trong lòng An Sênh chỉ còn một ngày cuối cùng.

- Hết chương 62.1-