Nam Chính Mỗi Ngày Đều Muốn Công Lược Ta

Chương 17: Ta muốn ăn cá



Sở Ngư kinh hồn táng đảm, Sở Ngư hồn phi phách tán.

Đánh một lần này tình nghĩa ba năm liền tan thành mây khói! Nam chính ánh mắt thật bi thương, nam chính sắc mặt thật khủng khiếp......

Nhìn đến sắc mặt bi thương của Sở Ngư, Tạ Hi hoảng sợ: "Đại sư huynh, làm sao vậy?"

Sở Ngư nhanh chóng giải nghĩa: Đánh ta rồi còn giả vờ?

Sở Ngư yên lặng cúi đầu, nhìn đôi tay to gan lớn mật của mình, sau một lúc lâu, thong thả mà u buồn nói: "Sư đệ......"

Tạ Hi: "...... Đại sư huynh?"

Sở Ngư rưng rưng: "Hi nhi......"

Lần đầu bị Sở Ngư dùng xưng hô "Hi nhi", Tạ Hi chân mày giật giật, nhìn sắc mặt sương tuyết hiu quạnh của Sở Ngư, trong lòng không khỏi lo sợ. Hay là một màn tối hôm qua kia...... Đại sư huynh nhớ rõ?

Y càng nghĩ càng hoảng, đang muốn liêu vạt áo quỳ xuống nhận sai, Sở Ngư lại sầu bi mà mở miệng: "Sư huynh không phải cố ý đánh ngươi......"

Tạ Hi dừng một chút: "...... Đánh?"

Y lúc này mới hậu tri hậu giác mà nhớ đến đêm qua tự tát cho mình hai cái, sờ sờ mặt, cứng đờ một lát rồi khô cằn nói: "Đây không phải Đại sư huynh đánh, là đêm qua...... Sư đệ gặp ác mộng, không cẩn thận tự đánh chính mình."

Sở Ngư ánh mắt đau kịch liệt mà nhìn Tạ Hi: "Không cần phải nói, sư huynh đều hiểu rõ."

Hắn trong lòng cảm động nam chính từ bi rộng lượng, lại có chút áy náy không đành lòng. Xem vết tay vừa hồng vừa thâm kia, đánh đến cũng đủ tàn nhẫn. Đêm qua hắn thật sự bị nguyên chủ chiếm thân sao?

"Đại sư huynh?" Tạ Hi ngạc nhiên nhìn Sở Ngư kéo tay mình qua, vẻ mặt nghiêm nghị mà dán lên trên mặt hắn. Xúc cảm ấm áp từ ngón tay ôn nhuận như ngọc truyền đến khiến đầu ngón tay y không khỏi có chút phát run, ngọn lửa ấy đốt tới trái tim, làm cho y đầu váng mắt hoa, hô hấp đều có chút dồn dập lên.

Phảng phất trong không khí lại tràn ngập hương rượu say lòng người đêm qua. Quấn quýt, si mê lại ái muội.

Sở Ngư trầm giọng nói: "Đánh lại đi."

Không đánh lại thật sự làm lương tâm ta khó xử á, ôm đùi đều ôm đến không yên ổn......

Tạ Hi nhấp môi, cúi đầu chăm chú nhìn Sở Ngư đang nhắm mắt. Thấy hàng mi dài của hắn hơi hơi rung động, liền biết hắn có bao nhiêu khẩn trương.

Đại sư huynh thật sự rất đáng yêu......

Tạ Hi cười thầm một tiếng, xoa xoa mặt Sở Ngư. Ánh mắt lay động, cười giống như một tiểu hồ ly, ngữ khí lại là ủy khuất, nhu nhu: "Sư đệ làm sao có thể đánh Đại sư huynh? Nếu Đại sư huynh thật sự muốn bồi tội, về sau liền mời sư đệ ăn cá đi."

Y ánh mắt thâm sâu, nhìn chằm chằm Sở Ngư quần áo vẫn còn xộc xệch, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện. Tạ Hi ý ngụ không rõ mà nhướng mày, gằn từng chữ một: "Sư đệ rất muốn ăn cá."

Sở Ngư vô cớ rùng mình một cái.

Hắn mở mắt ra, nghi hoặc mà nhìn Tạ Hi: "Muốn ăn cá cũng được, xung quanh đây hẳn là có bán."

Ánh mắt Tạ Hi dừng ở trên người hắn hồi lâu mới rời mắt, ngữ khí tựa ưu tựa than: "Hiện tại...... Ta còn chưa xác định rốt cuộc có muốn ăn bây giờ không, chờ đến lúc ta muốn ăn, sư huynh nhất định phải cho ta."

Sở Ngư không thấy có gì bất ổn, nhẹ nhàng gật đầu:"Được, cũng chỉ là mấy con cá thôi."

Tạ Hi hơi hơi mỉm cười, không nói gì nữa.

***

Bởi vì ở tiểu thành kia uống say, chậm trễ thời gian không nói, hắn còn không dạy được nam chính chút kỹ năng gì. Sở Ngư thất bại ê chề, lúc lên đường cả người héo rũ.

Bất quá cẩn thận ngẫm lại...... Sở Ngư độc thân 20 năm cũng chưa bao giờ có cơ hội sử dụng kỹ năng, hắn còn muốn dạy nam chính cái gì?

Im lặng một lúc, Sở Ngư thử thăm dò gõ gõ hệ thống: "Điểm thưởng có dùng vào cái gì được không? Có thể cung cấp sách hướng dẫn tán gái gì đó không?"

007: "Hân hạnh phục vụ ~ hệ thống cung cấp các loại sách công lược ~ Số điểm hiện tại: 320 điểm ~ Có muốn tiêu 199 điểm để đổi《36 kế công lược mỹ nữ》?~"

Sở Ngư: "Gì? Còn 36 kế? 199? Vì cái gì không phải 200?"

007: "Đinh ~ dựa theo nguyện vọng của ký chủ ~ Có muốn tiêu 200 điểm để đổi 《36 kế công lược mỹ nữ》?~"

WTF!!!

Trầm tư hồi lâu, vì để dưỡng nam chính trở thành người mà người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, thành nam chủ truyện ngựa đực với vô vàn mỹ nữ, Sở Ngư vẫn là đen mặt, rứt ruột, xác định đổi.

Trước mắt "Phanh" một tiếng nhảy ra một quyển sách.

Sở Ngư vội vàng đem sách nhét vào nhẫn trữ vật, nhìn thân ảnh thon dài trước mắt, nhẹ nhàng thở ra. Sau khi rời khỏi tòa tiểu thành kia, Tạ Hi không biết vì sao đột nhiên thông suốt, không hề đến dính sau lưng hắn cùng ngự Tầm Sanh.

Nếu không vừa rồi kia quyển sách kia đột nhiên xuất hiện, còn không dọa đứa trẻ này nhảy dựng lên.

Tạ Hi vẻ mặt đầy trầm ngâm suy tư về nhân sinh, không chú ý tới Sở Ngư đã không còn ở bên cạnh người, lơ đãng một chút quay đầu, đôi mắt đột nhiên trừng lớn, vội vàng quét mắt nhìn mọi nơi rồi lui về bên người Sở Ngư.

"Sư huynh làm sao vậy?"

Sở Ngư như không có việc gì mà lắc đầu: "Không sao." Hắn quét mắt xuống núi rừng bên dưới, lại nhìn sắc trời đã hơi ngả tối, trong lòng sinh ra một kế, hơi hơi mỉm cười, "Mấy ngày ngự kiếm liên tục có chút mệt mỏi. Sư đệ, muốn vào núi nghỉ ngơi một đêm không?"

Tạ Hi lo lắng cho Sở Ngư, không cần nói cũng sẽ đồng ý. Hai người đồng thời đáp xuống một không gian bằng phẳng trên đất, Tạ Hi đè lại Sở Ngư, bảo hắn tạm nghỉ ngơi cho tốt, chính mình thì đi tìm đồ ăn.

Vừa đúng lúc tiện cho Sở Ngư đọc sách. Sở Ngư chậm rì rì mà lấy cuốn《36 kế công lược mỹ nữ》ra, chỉ liếc nhìn bìa sách một cái, chân mày liền nhịn không được giật giật.

Vì cái gì bìa sách lại là một đôi nam nữ trần truồng? Vì cái gì lại vẽ rõ nét như vậy, lại còn không che? Hệ thống, ngươi lại bày ra trò gì rồi!

Vội vàng lật qua bìa sách, Sở Ngư vừa mở ra trang thứ nhất, nhịn không được huýt sáo một cái. Lợi hại đấy, quả nhiên là văn hay tranh đẹp.

Thức thứ nhất: Ôm eo, nhìn nhau.

Chú thích: Phát động kỹ năng phụ trợ "Anh hùng cứu mỹ nhân" khi sử dụng.

Chi tiết: "Cánh tay vững vàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, ánh mắt thâm tình mà nhìn vào mắt nàng."

Lưu ý: Xấu xí thường sẽ bị cự tuyệt.

Ảnh minh hoạ là một GIF động...... Nam tử trong tranh ôm lấy eo nữ tử, hai người thâm tình nhìn nhau, ngay sau đó cúi đầu hôn xuống. Cuối cùng còn nhảy ra một trái tim to đùng màu hồng phấn.

WTF!!! Đây là cái quỷ gì!!!

Sở Ngư mặt vô biểu cảm mà khép sách lại.

Sở Ngư phẫn nộ lập tức gõ hệ thống: "Ta muốn hoàn hàng!"

007: "Ngại quá ~ hệ thống đã bán ra vật phẩm thì một mực không thu hồi ~"

Ngươi là gian thương sao?!

007: "Ký chủ xin tạm thời đừng nóng nảy ~ tình tiết cẩu huyết có điểm tốt ~ là kế trúng kế ~ nếu vận dụng tốt ~ hiệu quả công lược sẽ lộ rõ ~ moah moah ~"

*****! Im ngay!

Vừa lúc có tiếng bước chân truyền đến, Sở Ngư không kịp tiếp tục tranh chấp với hệ thống, luống cuống tay chân mà thu hồi quyển sách. Tạ Hi tay trái ôm củi khô tay phải xách gà rừng, chậm rãi đi đến, lông mày hơi giương lên, ánh mắt quỷ dị: "Đại sư huynh mới vừa rồi đọc sách gì vậy?"

Sở Ngư ho khan một tiếng: "......Công pháp."

Tạ Hi cũng không tiếp tục truy cứu, cần mẫn thắp lên một mồi lửa, lại ngồi ra gần hồ cần cù chăm chỉ mà xử lý gà rừng. Thấy vậy, Sở Ngư tiếp tục cẩn thận mà gõ gõ hệ thống: "Ta mặc kệ! Đổi cho ta quyển nào tranh vẽ bình thường một chút ngay! Nếu không ta sẽ đánh giá kém dịch vụ của ngươi!"

Hệ thống trầm mặc một chút: "Nếu ký chủ khăng khăng muốn đổi ~ mời tiêu 10 điểm để xác nhận đổi mới ~"

Sở Ngư cắn chặt răng: "Tranh vẽ bình thường?"

Hệ thống: "Như ngài mong muốn ~ có muốn tiêu 10 điểm để đổi sang《sổ tay phương thức tán tỉnh》?~"

Sở Ngư oán hận nhấn xác nhận, bên tai truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống, lúc này mới thật cẩn thận mà đem cuốn sách đã được đổi ra. Theo thường lệ nhìn lướt qua bìa sách, Sở Ngư thiếu chút nữa nhảy lên.

Mẹ nó, cái này còn không thể dùng ngôn từ lịch sự để miêu tả!

Này là yêu tinh đánh nhau a a!

(Trong chương 73 của tiểu thuyết Hồng lâu mộng, một trong Tứ đại danh tác của Trung Quốc, một nhân vật nhặt được túi thêu hình hai người loã thể ôm nhau và tưởng nhầm thành "yêu tinh đánh nhau".)

Như thế nào càng đồi bại hơn?!

Mẹ nó, thứ hệ thống này nhất định không phải thể loại đứng đắn gì!

Hắn trong lòng điên cuồng phun tào, phía sau bỗng nhiên vang lên một thanh âm trong sáng hơi mang ý cười: "Đại sư huynh đang xem cái gì vậy? Sư đệ cũng muốn nhìn một chút."

Sở Ngư lập tức như bị bỏng mà đem sách nhét trở lại nhẫn trữ vật, chân mày giật giật, quay đầu lại. Tạ Hi không biết khi nào đã xử lý xong gà rừng, trong tay là một cành cây thon dài, cắm trên đó là con gà rừng xui xẻo kia. Y nghiêng người, vẻ mặt tò mò mà nhìn chằm chằm nhẫn trữ vật của Sở Ngư.

......Y thấy rồi!

Đó là suy nghĩ đầu tiên của Sở Ngư.

Đứa trẻ này có hứng thú với xuân cung đồ!

Đó là suy nghĩ thứ hai của Sở Ngư.

Hai suy nghĩ nháy mắt cùng xẹt qua trong đầu hắn. Sở Ngư trì trệ một lúc, lộ ra nụ cười thẳng thắn: "Sư đệ, sư huynh đột nhiên muốn ăn trái cây......"

Câu "...có thể đi hái một chút cho ta được không?" tiếp theo còn chưa nói ra, Tạ Hi đã đem gà rừng đặt lên trên đống lửa, quay đầu lại mỉm cười: "Đại sư huynh chờ một lát, sư đệ đi một chút sẽ trở lại."

Dứt lời thân ảnh liền biến mất.

Sở Ngư sửng sốt một chút, không nghĩ tới Tạ Hi sẽ chủ động làm chân chạy vặt. Đẩy cảm giác kỳ quái này sang một bên, hắn lén lút mà lấy cuốn sổ tay có bìa sách thực thô tục thực bạo lực kia ra xem.

Phong cách vẽ quả nhiên bình thường hơn rất nhiều, Sở Ngư quét mắt đọc nhanh như gió rồi đem sổ tay ném trở lại nhẫn trữ vật, trầm ngâm đứng dậy.

Hắn còn chưa nghĩ ra biện pháp gì giúp nam chính thông suốt, Tạ Hi đã trở lại, tay ôm một đống trái cây màu đỏ tròn xoe. Mùi hương cùng hình dạng giống như là táo, hơi kỳ lạ nhưng nhìn khá ngon miệng.

Tạ Hi ôm đống trái cây, ngồi khoanh chân xuống bên cạnh Sở Ngư. Đang muốn đưa trái cho Sở Ngư, lại dường như vừa nghĩ tới cái gì, dùng ống tay áo trắng như tuyết đem trái cây lau qua, lại lấy ra Đoạn Tuyết, thật tỉ mỉ, cẩn thận mà gọt vỏ rồi mới đưa cho Sở Ngư: "Sư huynh nếm thử, vừa rồi ta đã thử qua, không có độc, còn rất ngon miệng."

Sở Ngư vô cớ nhớ tới lúc hắn đút cho Tạ Hi ăn trái độc kia, có chút xấu hổ mà cười cười, nhận lấy trái cây cắn một ngụm. Xác thật vị rất tươi, còn thanh mát. Cực kỳ ngon miệng.

Thấy Tạ Hi chỉ mỉm cười nhìn mình ăn, Sở Ngư mặt già không chịu được, hàm súc nói: "Sư đệ như thế nào không nếm thử?"

Tạ Hi vui vẻ nói: "Sư đệ nuốt trôi không vỏ quả......"

Sở Ngư hiểu rõ. Hắn lấy ra Tầm Sanh, cầm lấy một trái, thật cần cù, chăm chỉ gọt vỏ đáp lễ. Chỉ đáng thương hai thanh thượng phẩm tiên kiếm bị coi thành dao gọt hoa quả, bị người phí phạm của trời coi thường vì không đủ tốt để sử dụng. Nếu là người am hiểu kiếm ở đây, chắc chắn sẽ đem đôi sư huynh đệ này đạp xuống đất đến không thể phi thăng nữa.

Tạ Hi nhìn chằm chằm thần sắc nghiêm túc của Sở Ngư, ánh mắt càng lúc càng sâu. Sở Ngư hồn nhiên không biết, gọt xong vỏ, mỉm cười đem trái cây đưa sang. Tạ Hi cười như không cười, duỗi tay nhận lấy, còn cố ý như vô tình mà nhéo ngón tay thon dài của Sở Ngư một cái.

Ăn xong gà rừng nướng chín, thỏa mãn được ham muốn ăn uống, Sở Ngư trong lòng cũng nghĩ ra đối sách. Nhìn sắc trời, sâu xa thở dài: "Sư đệ, sư huynh đột nhiên có chút lạnh......"

Hoàn toàn vớ vẩn.

Đang là đêm hè, tuy rằng trên núi rừng buổi đêm mát mẻ hơn rất nhiều nhưng cũng không thể đến mức lạnh. Huống hồ đại gia Sở Ngư trong nhẫn tiên y, tiên giáp xếp thành núi, hắn lại đường đường là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, căn bản sẽ không sợ lạnh.

Tạ Hi lại như là cái gì đều không rõ, nghe vậy nhíu nhíu mày, duỗi tay cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của Sở Ngư, che trong lòng một lúc, nói: "Tay sư huynh lạnh quá, tối nay để sư đệ ôm sư huynh ngủ đi."

Không không không không không nam chính ngươi cầm sai kịch bản rồi!

Sở Ngư ho khan một tiếng: "...... Không thể làm phiền sư đệ như vậy được, để sư huynh đi tìm dã thú trong rừng, xem có lông của loài nào dùng được không."

Hắn chính là muốn Tạ Hi tránh đi, hoặc là một mình rời đi một chút.

Tạ Hi tựa hồ không nhìn ra ý đồ rõ ràng của Sở Ngư, vẻ mặt nghiêm túc mà gật đầu, nói: "Loại này việc vặt này làm sao có thể để Đại sư huynh tự mình động thủ, sư huynh chờ một lát, sư đệ đi một chút sẽ trở lại."

Nhìn thiếu niên chịu thương chịu khó mà rời đi, Sở Ngư không khỏi có chút cảm giác tội lỗi, trong lòng cảm thán một câu "Ta đều là vì ngươi", đánh giá bốn phía, xoay người chui vào cánh rừng đen tối.

Hắn vừa bước chân rời đi, phía sau liền có một đạo bóng trắng nhanh nhẹn đuổi theo.