Nam Chính Mỗi Ngày Đều Muốn Công Lược Ta

Chương 19: Ma Trùng bạo động



Biểu cảm mờ mịt này của hắn không giống như là đang làm bộ. Tạ Hi giật mình, tức giận chậm rãi tan đi, nhíu mày hỏi: "...... Sư huynh là thật sự không biết?"

Sở Ngư vẫn là vẻ mặt mơ màng.

Tạ Hi im lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt gần trong gang tấc của Sở Ngư.

Nếu tiến lên phía trước một bước, có lẽ y sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt, lại có thể sẽ được như ý nguyện, sống một đời này không uổng.

"Sư huynh, ta......" Tạ Hi há miệng thở dốc, tâm tư hai ngày nay vẫn luôn khóa ở trong lòng muốn thốt ra. Lời sắp đến bên miệng, lại không dám nói.

Y vẫn là sợ Sở Ngư đuổi mình đi.

Dừng một chút, Tạ Hi duỗi tay ôm lấy Sở Ngư, đem đầu vùi ở cổ hắn, thân mình run bần bật.

"Ta không thích sư huynh như vậy."

Sở Ngư nhẹ nhàng thở ra, buông xuống Tầm Sanh, vỗ vỗ tấm lưng trơn bóng nói: "Sư huynh biết sai rồi, về sau sẽ không như vậy...... Không giận? Nhanh đi lấy quần áo mặc vào đi."

Xem ra việc thắp sáng kỹ năng vẫn là không được rồi...... Chỉ có thể chờ sau này xuất hiện một muội tử làm tâm nam chính rung động thôi.

Tạ Hi hình như cũng không quá tức giận, xem ra độ hảo cảm độ của hắn cũng không tồi nha, đùi này ôm vẫn ổn ~

Hai sư huynh đệ hoà hoãn trở lại, cười tủm tỉm nhìn nhau nhưng trong lòng lại mang tâm tư khác nhau, không thể nói ra được.

Trở lại bên cạnh đống lửa, Tạ Hi cầm quần áo mặc vào, Sở Ngư mới nhớ tới điều gì đó bị mình quên mất: "Đúng rồi, hồ yêu kia đâu?"

Sở Ngư bỗng nhiên toát ra mồ hôi lạnh đầm đìa. Tấm lông thú hắn đang ngồi trên như thế nào càng nhìn càng giống lông sói......

Hai Yêu tộc xui xẻo kia, sẽ không phải bị Tạ Hi thuận tay chém rồi đi?

Tạ Hi vắt khô nước từ tóc dài, cười khanh khách mà ngồi bên cạnh Sở Ngư, dựa đầu lên vai hắn, thanh âm ngọt ngào phi thường: "Sư huynh đoán xem?"

Thấy Sở Ngư sắc mặt phức tạp, Tạ Hi khẽ cười ra tiếng, lười nhác nói: "Hồ yêu kia không phải được sư huynh cho ăn kẹo đường sao? Sư đệ không vui, liền rút kiếm đuổi nàng một lúc, chắc nàng sợ tới mức không dám chui ra rồi."

Theo dõi hắn, đuổi giết hồ yêu xui xẻo kia, còn thuận tay giết một con thú khác, xử lý tốt lông thú rồi ở tại chỗ chờ hắn?

Sở Ngư suýt quỳ: "......"

***

Phương Đêm thành ở phía Tây, cách Tiêu Hà địa giới không quá xa. Sở Ngư dẫn theo Tạ Hi vừa đi vừa chơi, khi đến Phương Đêm thành đã qua một tháng. Hai người ở trong thành tìm khách điếm, suy xét đến việc Tạ Hi buổi tối không ôm gì thì sẽ không ngủ được, Sở Ngư rất tri kỷ mà chỉ đặt một gian phòng.

Tạ Hi cười thâm sâu.

Những đệ tử Thiên Uyên Môn khác hẳn là cũng đã tới Phương Đêm thành. Sở Ngư cân nhắc một chút, với tính cách của nguyên chủ tất nhiên sẽ không đi tìm những đồng môn đó. Hắn đi tìm mới là kỳ quái.

Tạ Hi ngồi xếp bằng đối diện Sở Ngư, mỉm cười nhìn hắn. Khi Sở Ngư suy nghĩ về vấn đề nào đó sẽ không tự chủ mà hơi hơi híp mắt, đôi mắt hắn lạnh như hồ băng, thoáng chốc tản ra hơi thở thanh lãnh, hàng mi dài buông xuống, ánh mắt thâm thúy, ẩn ẩn ôn nhu.

"Sư huynh suy nghĩ gì thế?"

"Ma Trùng còn một tháng nữa sẽ nở." Sở Ngư sờ cằm, "Biết người biết ta, bách chiến bách thắng. Đi, đi xem nơi những Ma Trùng đó nở."

Ma trùng ăn thịt người là loài sinh vật có sinh mệnh cực kỳ ngoan cường, lại hung tàn vô cùng. Nhộng trứng đẻ ở đâu sẽ cố định ở đó. Trong quá trình nở không thể bị dao động —— chém không vỡ, không thể dời đi.

Ma trùng trời sinh thích máu, nơi nở ra đều gần thành trì của con người. Mười năm trước, Ma Trùng phồn thịnh, ra một lát một thành tẫn vong. Làm người nghe tới sợ vỡ mật.

Sở Ngư vì hạ phó bản này cùng bảo vệ nam chính mà ở khắp nơi sưu tập không ít tư liệu về Ma Trùng để xem, lại chỉ biết rằng loại sâu này sợ nước sợ lửa. Hơn nữa, ma trùng sau khi nở mà lập tức nếm được thịt người sẽ khiến việc đối phó với chúng phiền toái hơn nhiều lần.

Sở Ngư chỉ cảm thấy thật khổ sở.

Loại tác giả qua đường này viết ra thứ lợi hại như vậy để làm gì? Trong nguyên tác nam chính còn không có tới đánh phó bản này, viết tình tiết này chẳng lẽ chính là để hố pháo hôi?

Xứng đáng làm một tên tác giả qua đường hết một trăm năm!

Trứng trùng ở chỗ sâu trong rừng cây cách phía ngoài thành không xa. Hai người ra ngoài đi mấy ngày là tới. Càng tới gần, Sở Ngư lại càng buồn phiền.

Ngoài thành có một con sông rất lớn, rất có lợi cho hắn phát huy. Nhưng lại cách rừng cây nơi Ma Trùng nở quá xa! Khi đối phó với Ma Trùng có xảy ra chuyện gì, cũng không dễ dàng để chạy tới bờ sông.

Không đợi Sở Ngư nghĩ ra đối sách, liền có chuyện xảy ra.

Đêm qua ngoài thành có người chết.

Nghe nói thi thể kia bị gặm đến rách tung toé, chỉ còn lại khung xương trắng hếu cùng một cái đầu máu chảy đầm đìa. Sáng sớm có gã ăn mày đi ngang qua, nhìn thấy trong bụi cỏ như có cái gì, vừa lại gần liền thấy cái đầu có hai tròng mắt bị ăn đến chỉ còn hốc mắt đầy máu.

Gã ăn mày trực tiếp bị dọa hôn mê bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, gã vừa lăn vừa bò mà chạy đến cửa thành kể cho người khác.

Sở Ngư yên lặng nghe mấy lời thì thầm say xỉn trong khách điếm, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.

Nghe miêu tả này, chính xác là Ma trùng ăn thịt người, không sai được.

Đến trước một tháng!

Ba năm trước đây, lúc hắn cùng Tạ Hi đi xuống Thanh Hà trấn dưới chân núi xử lý thủy quỷ, đám thủy quỷ cũng bạo động trước mấy ngày.

Hai việc này chắc hẳn có liên hệ, nhưng hiện tại không có thời gian để tra xét kỹ càng. Sở Ngư kiềm chế nghi hoặc trong lòng, cùng Tạ Hi nhanh chóng đi ra ngoài thành. Còn chưa tới nơi nở của Ma Trùng, phía trước đã truyền đến tiếng đao kiếm va chạm.

Sở Ngư lấy lại bình tĩnh, đè lại Tạ Hi, tiến lên xem xét. Phía trước có hơn mười người mặc y phục màu sắc bất đồng. Những người này đều mặc một kiểu y phục giống nhau, đang cố hết sức mà đối phó với mấy chục Ma Trùng trong suốt trong không trung. Sở Ngư nhận ra kiểu y phục này, đây là y phục tiêu chuẩn của Thiên Uyên Môn.

Những đồng môn kia bấm tay niệm pháp chú, ném phù ngự Tiên Khí, đủ loại ánh sáng sặc sỡ nhưng lại không gây được tổn thương đến Ma Trùng kia nửa phần.

Mắt thấy đám Ma Trùng đã sắp đột phá được phòng ngự, sắp lấy mạng họ, Sở Ngư không kịp nghĩ nhiều, rút ra Tầm Sanh, lưỡi kiếm phát ra tiếng thanh thuý, phi thân tiến lên một kiếm trảm lui Ma Trùng.

Có người thấy Sở Ngư, vui mừng quá đỗi: "Sở sư huynh!"

Sở Ngư không quay đầu lại, híp mắt nhìn Ma Trùng lơ lửng trên không.

Đám Ma Trùng này hẳn là vừa mới nở ra, kích cỡ to bằng một nắm tay người lớn, toàn thân trong suốt, hai mắt màu đỏ tươi. Thấy Sở Ngư nửa đường nhảy ra, chúng nhe răng uy hiếp.

Răng của chúng cực sắc, phảng phất như lưỡi đao.

Sở Ngư nhìn thấy, mí mắt giật giật.

ĐM! Những thứ này vừa mới nở ra đã là dạng hung tàn, muốn ăn thịt người như này? Huống chi, chúng xác thật đã ăn thịt người......

Tạ Hi cầm theo Đoạn Tuyết đi đến bên người hắn. Y quét mắt nhìn qua đàn Ma Trùng, sắc mặt như cũ nhàn nhạt: "Sư huynh, xử lý mấy thứ này như thế nào đây?"

Sở Ngư nhìn chằm chằm đàn Ma Trùng một lát, quay sang Tạ Hi lộ ra một nụ cười ngay thẳng. Không đợi Tạ Hi hoàn hồn từ nụ cười bất ngờ này của hắn, Sở Ngư đem Tầm Sanh chuyển sang tay trái, tay phải lấy ra một tá hoả phù từ nhẫn trữ vật, nhìn Ma Trùng tụ tập ở giữa không trung, không chút do dự ném hỏa phù vào chúng nó.

Hỏa phù này không phải vật tầm thường. Một khi bị dính lửa sẽ khó có thể dập tắt. Đám Ma Trùng lập tức bị đốt thành cầu lửa, lộp bộp mà rớt xuống mặt đất.

Sở Ngư ôm Tầm Sanh ngửi ngửi, không khỏi cảm thán: "Thơm quá......"

Tạ Hi vừa phục hồi lại tinh thần: "......"

Chưa đến một lát, Ma Trùng đã bị thiêu đến chỉ còn tro. Sở Ngư xoay người, quét mắt về phía sau nhìn mười mấy đồng môn đang chật vật, không khỏi nhíu mày.

Tống Kinh Nghĩa nói bốn người một tổ, trước mặt hắn có mười lăm người, rõ ràng không giống trong kế hoạch.

"Tống sư huynh của các ngươi đâu?"

"Tống sư huynh bảo chúng ta ở chỗ này chờ." Một đệ tử áo vàng nhìn nhìn Sở Ngư, "Sở sư huynh......Nếu đã gặp, huynh liền ở lại đi, nếu không huynh cùng vị tiểu sư đệ kia thế đơn lực mỏng xảy ra chuyện gì, bọn ta trở về cũng không dám báo cáo cho Lục trưởng lão."

Sở Ngư lãnh đạm mà liếc nhìn hắn một cái.

Tạ Hi cười như không cười: "Nhiều người mà chẳng có ai hữu dụng."

Đệ tử áo vàng kia sắc mặt tức khắc lúc xanh lúc trắng.

Nếu hắn nhớ không lầm, người này hình như là đệ tử khó chịu nhất của Thanh Diệp phong. Gã muốn Sở Ngư lưu lại, bất quá là vì tìm người che chở.

Tạ Hi tất nhiên không muốn ở lại.

Sở Ngư vội vã đi điều tra tình huống, tự nhiên cũng sẽ không ở nơi này lãng phí thời gian, lạnh lùng nói: "Ngươi nếu sợ hãi, tức khắc trở về thành."

Dứt lời liền phi kiếm rời đi.

Người nọ sắc mặt nhất thời liền thay đổi: "Sở Ngư! Ngươi thấy người chết mà không cứu sao!"

Đúng là một tên ngu si!

Sở Ngư đen mặt quay đầu lại. Đang muốn quát bảo bọn họ rời đi, trong rừng cây đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai. Sở Ngư vội vàng quay đầu lại, thấy vài người từ trong rừng cây ngự kiếm mà ra, sắc mặt đều tái nhợt như tuyết, cầm đầu chính là Tống Kinh Nghĩa.

Nhìn thấy đám người ngoài bìa rừng, Tống Kinh Nghĩa hét lớn: "Chạy mau!"

Sở Ngư nhìn về phía sau bọn họ liền thấy mấy trăm con Ma Trùng đen nhánh như mực, ong ong bay tới. Ma Trùng cầm đầu thân đỏ tươi như máu, như là vừa chui ra từ huyết trì.

Tạ Hi an tĩnh mà đứng ở bên cạnh Sở Ngư, quay đầu nhìn những biểu cảm nhỏ trên mặt hắn.

Nếu lúc này trốn đi, toàn bộ người trong thành trì phía sau đều sẽ bị gặm đến xương cũng không còn. Không trốn, để mấy trăm con Ma Trùng vừa nhìn cũng biết đã nếm qua thịt người kia nhào tới, chắc chắn không thể không chết.

Huống hồ, đám Ma Trùng này căn bản nhìn không giống loại hoang dại, càng giống như đã bị thuần hoá hơn......

Sở Ngư đột nhiên một tay đem Tạ Hi đẩy ra: "Theo bọn họ trở về thành! Ta sẽ đánh lạc hướng Ma Trùng!"

Tạ Hi sắc mặt trầm xuống: "Không có khả năng!"

Ma Trùng trong giây lát đã đến gần, hắn căn bản không có thời gian tranh chấp. Sở Ngư không rảnh lo quá nhiều, khẽ cắn môi rút Tầm Sanh cắt cổ tay, xông tới phía bờ sông.

Mùi máu có thể hấp dẫn Ma Trùng, đặc biệt là máu tu sĩ.

Đàn Ma Trùng như một đám mây đen, không chút do dự mà đuổi theo Sở Ngư. Những đệ tử chưa kịp rời đi đều ngẩn người, đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

Có người nhìn xung quanh, kinh ngạc nói: "A, tiểu sư đệ kia của Sở sư huynh cũng đi cùng rồi......"

"Lại là một kẻ muốn chịu chết." Đệ tử áo vàng phía trước áo vàng không nóng không lạnh mà tiếp lời.

Nữ tu bên cạnh nữ tu trầm mặt, quát: "Ngươi còn dám nói như vậy?! Mới vừa nếu không phải có Sở sư huynh xả thân dẫn Ma Trùng rời đi, cái loại Luyện Khí kỳ còn chưa ngự kiếm được như ngươi đã sớm chết rồi!"

"Hắn tu vi cao như vậy, bảo hộ những đệ tử nhỏ yếu như chúng ta không phải là điều hắn nên làm sao!"

Nữ tu tức giận đến mức biểu cảm trên mặt như vặn thành nụ cười, đang muốn phản bác lại, Tống Kinh Nghĩa đã mở miệng: "Cãi nhau cái gì! Vì việc nhỏ mà đáng để tổn thương tình nghĩa đồng môn sao!"

Sắc mặt của gã cực kỳ khó coi, nữ tu kia bị ánh mắt lãnh lệ của hắn nhìn qua, sau lưng lành lạnh, không dám nói nữa.

Tống Kinh Nghĩa biết rất rõ, vừa rồi bọn gã bị đàn Ma Trùng che trời lấp đất kia đuổi theo là bởi vì gã rút dây động rừng, khiến Ma Trùng trong trùng động toàn bộ dẫn ra.

Hơn nữa, lúc chạy trốn trên đường còn bỏ lại một vài người.

Nhìn hướng Sở Ngư rời đi, Tống Kinh Nghĩa cắn răng nói: "Đại đệ tử các phong đi theo ta, những người khác tức khắc trở về thành, mở ra pháp trận hộ thành!"