Nam Chính Mỗi Ngày Đều Muốn Công Lược Ta

Chương 36: Ai đang gõ cửa



Sở Ngư trầm mặc một chút, chỉ một thoáng đã suy nghĩ ra muôn vàn trường hợp, sầu từ sâu trong tâm.

Đây là ý gì? Chẳng lẽ muốn người ở đây......Làm cái kia, mới có thể phá trận?

Đệt mẹ nó đây là cái hứng thú độc ác gì đâu! Sư tôn người không thể kết giao với bằng hữu bình thường sao!

Thấy Sở Ngư sắc mặt có chút quái dị, Tạ Hi vốn đang không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn cũng rời mắt xuống phiến đá, nhìn một lát, trầm ngâm nói: "Trên mặt đá viết chính là, đồ cổ?"

A!

Sở Ngư khiếp sợ, một lần nữa nhìn kỹ, suýt thì phun ra một ngụm máu. Vốn dĩ chữ viết mơ hồ, nét chữ của người viết còn quá khó đọc. Nhìn lướt qua, xác thật là lưỡi hôn, cẩn thận nhìn, là đồ cổ......

(古物 – đồ cổ / 舌吻 – hôn lưỡi)

ĐCM!

Sở Ngư phảng phất có thể nghe được đám hủ nữ kia cười lăn lộn trên làn đạn, xoa xoa thái dương, ho khan một tiếng, mặt không đổi sắc: "Đúng vậy, đồ cổ......Đồ cổ gì?"

Lục Khinh An cũng đi tới, im lặng nhìn thoáng qua chữ viết trên khối đá một lát, đem phiến đá thu vào nhẫn trữ vật, đạm thanh nói: "Đi theo ta."

Sở Ngư còn chưa đứng lên đuổi theo Lục Khinh An đã bị Sở Thanh nhấc lên, nửa ôm đi. Hành vi bao bọc này làm nội tâm Sở Ngư rất phức tạp, nhìn nam chính đứng ở tại chỗ như cũ nhàn nhạt cười, ánh mắt lại hơi ảm đạm, không hiểu sao có chút đau lòng.

Nam chính từ khi còn nhỏ đã mất đi cha mẹ, chưa từng được cảm nhận tình thương gia đình, ngược lại Sở gia hoàn toàn không che giấu quan tâm đối với hắn. Đứa nhỏ này nhiều lần chứng kiến như vậy, trong lòng làm sao có thể dễ chịu......

Lục Khinh An mang theo mấy người đi đến quan tài nằm ở trung tâm đại điện. Không cần hắn nói, mọi người cũng biết trong quan tài có huyền cơ, sôi nổi nhìn lại, phát hiện phía dưới quan tài phía dưới có một kẽ hở. Xem kích thước, vừa vặn có thể cắm một thanh kiếm.

Lục Khinh An rút ra Bất Hành kiếm bên hông, trực tiếp cắm vào.

Ánh sáng đỏ nhàn nhạt tản ra, ở trên thân kiếm chậm rãi hiện ba chữ viết rồng bay phượng múa —— Hồ Đồ Cổ.

Sở Ngư mặt vô cảm: "......"

Hồ Đồ Cổ?

Cái hồ bên ngoài kia tên là Đồ Cổ?

Sư tôn mạch não cơ hữu của người hoạt động như thế nào vậy?!

Lục Khinh An rõ ràng trong nháy mắt cũng có chút dở khóc dở cười, đem Bất Hành kiếm rút ra. Tựa hồ nhớ tới cái gì, hắn hoảng hốt một chút, ý cười hiếm có dần dần tiêu đi, quay về vẻ băng tuyết hiu quạnh thường ngày.

Sở Ngư im lặng.

Giống như Sở Sương Trì mất đi đạo lữ, lấy tính tình của Lục Khinh An hẳn là không có nhiều bằng hữu. Mất đi một người bạn tốt, cũng đủ làm hắn ảm đạm mấy trăm năm.

Hơn nữa, một tu sĩ chính đạo cùng một môn chủ ma đạo trở thành bạn tốt...... Vừa nghe liền biết hai người trở thành bạn tốt cũng cực kỳ không dễ, đại để là thưởng thức lẫn nhau, chí thú hợp nhau.

Tuy rằng có chút thổn thức, Sở Ngư lại không có lập trường cùng tư cách đến an ủi Lục Khinh An. Lục Khinh An nhìn trông cũng không cần.

Hai người trầm mặc một lát, rồi đi ra khỏi đại điện.

Sở Sương Trì thật ra có chút nghi hoặc: "Lục đạo hữu, ngươi tựa hồ rất quen thuộc nơi này? Nhưng vẫn chưa có bố trí phòng vệ?"

Sở ba ba vì sao người lại chọc vào vết thương của người ta vậy!

Sở Ngư hoảng sợ, còn tưởng rằng Lục Khinh An sẽ tức giận, không nghĩ tới Lục Khinh An chỉ dừng bước chân một chút, cũng không quay đầu lại mà nhàn nhạt nói: "Ta biết tính tình Thẩm Niệm."

Cơ hữu tốt của sư tôn......Là Thẩm Niệm?

Thẩm Niệm?!!

Bước chân Sở Ngư dừng lại, sắc mặt nháy mắt cứng đờ.

Sở Thanh chú ý tới sự không thích hợp của Sở Ngư, lo lắng tra xét mạch đập của hắn: "Đệ đệ, làm sao vậy?"

Sở Ngư kéo kéo khóe miệng: "......Đệ không sao."

Hắn cúi đầu, suy nghĩ không khỏi bay về mười năm trước.

***

Sở Ngư mở mắt, quả nhiên, lại gặp được khuôn mặt tái nhợt của thiếu chủ kia ma đạo kia dán ở trước bát kim quang, ánh mắt mỉm cười mà nhìn chằm chằm hắn.

Sở Ngư rụt rè nói: "Vị thiếu chủ này, ngươi không sợ ta lỡ tay một kiếm chọc qua, chọc mù mắt ngươi?"

Thiếu chủ ma đạo vẫn như cũ hào hoa phong nhã, có lễ có tiết mà cười: "Sở công tử nếu nguyện ý chủ động triệt hạ bát kim quang tự tìm đường chết, tại hạ cũng cực kỳ vui."

Như là đáp lại hắn, tu sĩ ma đạo xung quanh đồng loạt sôi nổi mà rút kiếm ra, vây quanh bát kim quang, đằng đằng sát khí.

Sở Ngư yên lặng đảo mắt, đã quen bị đám người này vây xem. Hắn cúi đầu bấm tay tính toán, bản thân đã bị nhốt ở đây bảy ngày.

Nơi này thật sự không thú vị, không biết trong nguyên tác nam chính như thế nào chịu đựng qua mười năm.

Sở Ngư một bên cân nhắc, một bên quấy rầy hệ thống: "Trong nguyên tác đối với tình tiết nam chính ở trong Lăng Khư mười năm, ở đâu nhặt được thứ gì cũng chỉ viết cho qua. Tốt xấu gì ta cũng là khách hàng, cấp cho nhắc nhở đi?"

Hệ thống: "Ha ~ ha ~"

Mẹ nó còn dám ha ha!

Sở Ngư giận dữ, tắt đi giao diện hệ thống, ngẩng đầu nhìn thiếu chủ ma đạo cùng thủ hạ ngồi đối diện bát kim quang thương lượng gì đó, lười nhác nói: "Lúc trước thì gấp gáp đoạt linh thảo, bây giờ lại nhàn nhã mà ở chỗ này. Ngươi không sợ chậm trễ chính sự sao?"

Thiếu chủ ôn thanh tế ngữ: "Chính sự lúc này của tại hạ là làm thế nào để giết ngươi."

Sở Ngư cứng họng: "Ngại quá, có thể cho ta hỏi một chút, chúng ta kết thù khi nào vậy?"

Chẳng lẽ nguyên chủ đắc tội ngươi? Nguyên chủ tâm cao khí ngạo, cao quý lãnh diễm. Đắc tội người khác mà không để trong lòng cũng là bình thường.

Thiếu chủ như cũ ôn thanh tế ngữ: "Chẳng có thù oán gì cả. Chỉ là tại hạ ở Phương Đêm thành cảm thấy Sở tam công tử phong thái tuyệt hảo, nhịn không được liền muốn giết."

......Biến thái.

Người này là một trong những tu sĩ ma đạo ở ngoài Phương Đêm thành?

Sở Ngư âm thầm phỉ nhổ, tiếp tục hỏi: "Ngươi là thiếu chủ Ngự Thú tông?"

"Tự nhiên không phải." Thiếu chủ rất có kiên nhẫn, ngồi đối diện Sở Ngư, chậm rãi cười, như là bạn tốt đang chơi cờ, uống trà tâm sự: "Gia phụ ta là cốc chủ Mị Âm Cốc."

Sở Ngư không rành thế sự, ánh mắt mờ mịt: "Mị Âm Cốc? Thế các ngươi làm gì? Dựa vào mị thuật giết người?"

Trên trán thiếu chủ nổi gân xanh, lại vẫn như cũ rất có hàm dưỡng: "Người trong cốc tu âm luật, thuật mị hoặc......Tuy rằng cũng có, nhưng bất quá là tiểu kỹ phụ trợ thôi."

......Nhìn dáng vẻ của hắn, Sở Ngư liền biết sự thật là ngược lại mới đúng.

Sở Ngư áp xuống ý cười, nghiêm túc gật đầu: "Đã thế......Ta thấy có một vị đồng môn đối với âm luật của quý tông cực có hứng thú. Nếu gặp được, thiếu chủ xin hãy chiếu cố nhiều hơn."

Thiếu chủ cười như không cười: "Ồ?"

Sở Ngư nói: "Ngươi cũng vừa mới gặp qua. Thiên Uyên Môn, lớn lên bộ dạng chanh chua. Một kẻ nhu nhược, yêu thích hại người, thích làm bộ làm tịch."

Thiếu chủ "À" một tiếng: "Là gã sao, nếu không phải thời gian khẩn cấp, ta cũng tính giết rồi. Nếu đã được nhắc nhở, sau đại chiến sẽ có thể chiếu cố nhiều hơn."

Sở Ngư cười tủm tỉm gật gật đầu, rất muốn cùng vị thiếu chủ này bắt tay. Thiếu niên thực có tiền đồ, nếu không nhớ thương mạng nhỏ của hắn thì càng tốt.

Bất quá......Lời nói mâu thuẫn. Miệng thì nói thời gian khẩn cấp nhưng lại ở nơi này lãng phí thời gian. Không sợ thiên lôi đánh xuống đầu sao?

Sở Ngư nhìn nhìn vị thiếu chủ này, thở dài. Đang muốn nói, phía xa bỗng nhiên có tiếng sấm nổ vang, động tĩnh như phá núi. Màn trời nháy mắt đen nhánh như mực, bốn phía cũng cực nhanh tối đi. Mây đen ùn ùn kéo tới, tia sét như kim xà cuồng vũ, phảng phất như muốn diệt thế.

Sở Ngư hết sức vui mừng: Thật là, nói cái gì cũng tới.

Nhìn tình huống này, thiếu chủ Mị Âm Cốc cuối cùng cũng thảnh thơi không nổi nữa, lập tức cho người gọi ra Phệ Linh trùng chuẩn bị rời đi, bớt thời giờ liếc mắt nhìn Sở Ngư một cái: "Các hạ thật sự tính toán dùng bát kim quang ở đây an tọa mười năm sao? Bát kim quang tuy là chí bảo phòng ngự, nhưng cũng không thể giúp ngươi toàn thân ở trong Lăng Khư."

Sở Ngư mặt vô cảm: "Nghe ý tứ này của ngươi, là muốn nguyện ý không ràng buộc mang ta ra ngoài?"

Thiếu chủ Mị Âm Cốc ha ha cười: "Sao có thể."

Nói xong, liền hướng Sở Ngư vẫy vẫy tay, xoay người chui vào hắc động Phệ Linh trùng gặm ra.

Không bao lâu, toàn bộ tu sĩ ma đạo tu sĩ liền biến mất.

Sở Ngư đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại buồn rầu: Lăng Khư thay đổi thất thường, nếu muốn ở chỗ này an tĩnh nuôi nấm, chỉ sợ không quá dễ dàng.

Tiếng sấm nổ vang một trận, một tia chớp đột nhiên cắt qua thiên địa, "Bùm" một tiếng nổ vang ở trước Sở Ngư ba tấc. Chờ bụi mù tiêu tán, lộ ra một cái hố sâu.

Chân mày Sở Ngư giật giật.

Mẹ nó......Nếu bát kim quang phải chịu mấy chục tia sét như thế kia, chỉ sợ sẽ nứt mất.

Điện quang trôi đi, bốn phía lại tối đen như cũ, không nhìn rõ cái gì. Sở Ngư híp híp mắt, đang suy nghĩ đối sách, trong bóng đêm bỗng nhiên có thứ gì nhẹ nhàng gõ gõ bát kim quang.

"Cộc, cộc, cộc" ba tiếng, không nhanh không chậm, như là khách nhân tới chơi.

Sở Ngư sửng sốt, mơ hồ nhìn đến bên ngoài bát kim quang, tựa hồ có người đứng.

Nơi này là phế tích từ đại chiến tu sĩ thượng cổ. Những người vừa rồi đã đi hết, vậy người này là từ đâu tới?

Lông tóc Sở Ngư dựng đứng, chân tay tức khắc lạnh lẽo. Hắn mím môi, gắt gao nhìn chằm chằm hình dáng kia, cẩn thận mà rút ra Tầm Sanh.

"Người" bên ngoài kia tựa hồ suy nghĩ cái gì, sau một lát vang lên tiếng cười khẽ. Trên bầu trời lại có tia chớp đánh xuống. Quang ảnh chợt lóe, trong nháy mắt chiếu ra bộ dáng người đang đứng ở ngoài bát kim quang.

Trong một thoáng, Sở Ngư nhìn thấy người kia.

Người đó trông rất trẻ, bất quá cũng chỉ hai lăm, hai sáu tuổi, nhưng ai biết được quỷ hồn du đãng ở Lăng Khư rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Hắn lớn lên thật ra không tồi. Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, Sở Ngư vẫn có thể nhìn thấy người kia mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, sinh thời hẳn là một người phong lưu.

Hắn đang nghĩ ngợi, người bên ngoài không nhanh không chậm mà lên tiếng: "Ai nha, đã lâu không thấy người sống. Xem y phục trên người ngươi, Thiên Uyên Môn?"

Sở Ngư nhịn xuống cảm giác nổi da gà, ha ha cười gượng: "Tiền bối biết Thiên Uyên Môn?"

Người nọ thở dài: "Không biết, chỉ là đột nhiên nghĩ tới. Tựa hồ như ta ở Thiên Uyên Môn có một cố nhân cực kỳ quan trọng......"

Hẳn không là phải kẻ địch.

Sở Ngư quả thực lệ nóng doanh tròng: "Tiền bối xin hãy yên tâm, khi vãn bối trở về sẽ thắp hương cho ngươi."

"Không cần thiết." Người nọ đánh giá Sở Ngư một trận, cười hắc hắc, "Xem ra ngươi tư chất cũng không tồi. Vừa lúc ta đang thiếu vật chứa linh hồn để ôn dưỡng, mượn chút nha."

Sở Ngư một câu đm còn chưa nói ra, thân thể đột nhiên cứng đờ. Một tia sáng đỏ trực tiếp lướt qua bát kim quang bay tới, tiến vào thân thể hắn. Một lúc sau, cảm giác tê cứng mới biến mất, Sở Ngư vội vàng kiểm tra bên trong cơ thể, vô cùng đau đớn phát hiện có thêm một cụm màu đỏ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong đan điền của mình.

Huynh đệ, ngươi là ai thế......

Ý niệm này mới dâng lên, trong đầu liền vang lên giọng nói lười nhác của nam tử: "Ta đã quên mất ta là ai, chỉ nhớ rõ tên ta là Thẩm Niệm. Ngươi yên tâm, ta sẽ không đoạt xá ngươi."

Sở Ngư vẫn bảo trì cảnh giác.

Thẩm Niệm nói: "Ngươi lớn lên tầm thường như vậy, tư chất kém như vậy. Đoạt xá ngươi ta làm sao có thể đi ra ngoài gặp người?"

Sở Ngư: "......"

Mẹ nó vừa rồi là ai nói tư chất hắn không tồi?!

Thẩm Niệm tiếp tục nói: "Ta mượn thân thể ngươi ôn dưỡng một chút tàn hồn của ta, hứa sẽ không bạc đãi ngươi. Ta rất quen thuộc với Lăng Khư, hơn nữa ta biết làm thế nào để ra khỏi Lăng Khư sớm hơn."

......

"Đệ đệ?"

Sở Ngư đột nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu đối diện với ánh mặt lo lắng của Sở Thanh miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, chậm rãi đi đến bên hồ cúi đầu xem.

Hồ nước này không phản chiếu hình người.

Sở Ngư thở dài, quay đầu nhìn Lục Khinh An sắc mặt nghiêm túc, lại nhìn bên trong đan điền một chút. Cụm đỏ trong cơ thể kia bởi vì hỗ trợ hắn rời khỏi Lăng Khư sớm hơn mà ánh sáng trở nên ảm đạm. Sở Ngư toát mồ hôi lạnh.

Trời ạ!!!

Nếu hắn không sai, đây chính là Thẩm Niệm, là cơ hữu tốt của sư tôn!

Tàn hồn ở trong đan điền hắn ôn dưỡng mười năm thế nhưng chính là môn chủ Kính Hoa môn phong cách kỳ lạ, phẩm vị độc đáo——

Có nên nói cho Lục Khinh An không?

Hắn còn đang lo lắng, Lục Khinh An đã đứng ở trước hồ Đồ Cổ, cúi đầu nhìn thoáng qua, giơ lên Yểm Hàn, một kiếm chém xuống.

Kiếm khí mạnh mẽ đánh xuống mặt hồ, hồ nước lại không có một chút gợn sóng. Ngược lại, bầu trời sao trên đầu bỗng nhiên vặn vẹo một chút.

Lục Khinh An hẳn đã nghĩ ra cách giải, lại lần nữa chém xuống một kiếm. Hồ nước đột nhiên kích động, một trận mưa tên ào ào bay ra.

Lục Khinh An ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nâng kiếm chặn lại. Sở Ngư cũng sững sờ, không chú ý tới mưa tên. Còn chưa phản ứng lại đã bị Sở Sương Trì một phen kéo vào trong lòng bảo vệ.

Tình huống gì thế này?

Lục Khinh An nhíu mày liếc mắt nhìn Sở Sương Trì một cái: "Sở Sương Hà đã cải biến rất nhiều cấm chế trong bí cảnh này."

Sở Sương Trì xoa xoa tóc Sở Ngư, đi đến bên cạnh Lục Khinh An, cúi đầu nhìn hồ nước: "Lục đạo hữu tín nhiệm môn chủ Kính Hoa môn sẽ không thiết lập cấm chế hại người?"

Có hay không, nhìn đống quan tài doạ người trong đại điện vừa rồi là biết.

Lục Khinh An nhàn nhạt nhìn hắn một cái, xoay người giơ kiếm đang muốn bổ ra cấm chế trong hồ, một đạo kiếm quang đột nhiên sáng lên. Nhanh như tia chớp, xảo quyệt ngoan độc mà hướng tới Lục Khinh An không hề phòng bị.

Trái tim Sở Ngư lạnh lùng nhảy dựng lên.

Nhân Hồng!