Nam Chính Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 4



Vì sợ Ngân Chi mệt, cho nên Đình Du đành phải ra ngoài với Diễm Lê và một người giúp việc khác. Nhưng không có Ngân Chi bên cạnh, anh không vui vẻ chút nào.

Anh đi dạo ngoài đường trong trạng thái chán nản, Diễm Lê có cố gắng nịnh nọt hay dỗ dành thế nào thì anh vẫn ủ rũ. Hơn nữa hôm qua cô ta còn bôi kem lên mặt anh, cho nên anh rất ghét cô ta.

Mẹ Đình Du lại lo rằng anh không quen với người giúp việc khác, cho nên bà ấy vẫn cho phép Diễm Lê đưa anh ra ngoài. Bà ấy chỉ dặn dò người giúp việc còn lại phải chú ý đến Diễm Lê, không cho cô ta làm mấy chuyện linh tinh chọc giận Đình Du nữa.

Sau khi trở về biệt thự, Đình Du liền chạy lên phòng của Ngân Chi trên tầng ba rồi liên tục gõ cửa.

Ở trong phòng, Ngân Chi đang nói chuyện điện thoại với phụ tá của mình. Tự nhiên lại có tiếng gõ cửa cắt ngang, cô day day trán rồi thở dài, nói với phụ tá: “Cứ tạm thời như thế đã nhé, trưa nay tôi sẽ gọi điện lại sau.”

“Vâng.”

Bên kia trả lời xong, Ngân Chi liền cúp máy rồi ra mở cửa.

Cánh cửa được mở ra, hai mắt Đình Du liền sáng lên. Anh vội vàng hỏi Ngân Chi: “Ngân Chi… Ngân Chi hết mệt chưa?”

Nhận được câu hỏi này, Ngân Chi không khỏi ngạc nhiên, sao hôm nay Đình Du có vẻ quan tâm đến cô thế?

Mặc dù còn hơi giận anh, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng đáp: “Có hơi mệt thôi.” Trụ sở bên kia có việc đột xuất, đêm qua phụ tá gọi điện cho cô, cô phải thức một đêm liền để nghĩ cách giải quyết nhưng vẫn chưa xong.

Đình Du nghe vậy thì tự hiểu rằng cô vẫn còn mệt, cho nên không thể hẹn hò với anh được.

“Vậy Ngân Chi nghỉ ngơi, Ngân Chi phải mau khỏe.” Đình Du còn muốn nói rằng anh không muốn Ngân Chi mệt, nhưng không hiểu sao anh lại không nói ra được.

Ngân Chi vẫn rất bất ngờ, cô cảm thấy dường như hôm nay Đình Du có gì đó hơi lạ.

Sáng nay Ngân Chi không đi ra ngoài với anh, một phần là vì còn hơi giận anh, còn đa phần là vì chuyện công việc.

Lại nhìn vào bộ quần áo Đình Du đang mặc trên người, Ngân Chi hơi ngạc nhiên. “Sao hôm nay anh mặc đẹp vậy?”

Đình Du tưởng rằng Ngân Chi đang khen nên rất vui. “Mặc đẹp, Ngân Chi thích không?”

Đương nhiên Ngân Chi thích Đình Du mặc đẹp. Thế nhưng, sáng nay Đình Du vừa ra ngoài với Diễm Lê và một người giúp việc khác.

Ngân Chi cho rằng Đình Du ngốc nghếch, không hiểu gì về tình yêu và cũng không có ý định ăn mặc đẹp để thu hút người khác. Cô cảm thấy anh đột nhiên mặc đẹp chắc chỉ do tâm trạng thôi.

Thế nhưng, trước kia đi cùng cô anh chưa từng mặc đẹp như vậy, cho nên cô thấy hơi buồn.

“Thôi, chúng ta sang phòng anh để chuẩn bị học đi.” Ngân Chi ủ rũ đi về phía phòng Đình Du, còn Đình Du thì gật đầu rồi lon ton đi theo cô.

Vì Ngân Chi mệt nên hôm nay Đình Du lại càng ngoan hơn hôm qua. Mặc dù khả năng tiếp thu của anh vẫn khá kém, nhưng anh rất nghe lời, cũng cố gắng hiểu những gì Ngân Chi giảng dạy, cho nên tâm trạng của Ngân Chi đã tốt hơn rất nhiều.

Mà bởi hôm nay Đình Du ngoan ngoãn, cho nên Ngân Chi đã định tối nay sẽ thưởng cho anh. Nói là thưởng, nhưng thật ra cô chỉ định xem TV cùng anh thôi. Vậy mà không ngờ kế hoạch này cũng không thể thực hiện, bởi khoảng năm giờ chiều cô đã nhận được một cuộc gọi khẩn cấp.

Không còn cách nào khác, Ngân Chi đành phải tạm gác lại việc dạy học và trở về thành phố của mình.

Lúc Ngân Chi rời đi, Đình Du vẫn còn đang tắm. Sau khi tắm anh lại ăn cơm và nghỉ ngơi một lát, cho nên đến tiết học buổi tối, không thấy Ngân Chi đâu thì anh mới đi tìm cô.

Cô không ở trong phòng, không ở trên tầng, không ở phòng đọc sách, cũng không ở phòng khách. Đình Du hoang mang hỏi mẹ: “Mẹ, Ngân Chi đâu rồi? Không thấy Ngân Chi.”

Mẹ vừa bảo rằng Ngân Chi có việc gấp nên phải tạm về thành phố của mình, Đình Du liền mất bình tĩnh: “Sao Ngân Chi lại về? Không muốn Ngân Chi về! Không muốn đâu!”

“Mẹ, mẹ ơi…” Đình Du kéo áo mẹ mình, “Mẹ bảo Ngân Chi quay về đi! Con muốn Ngân Chi! Con muốn Ngân Chi!”

Mẹ Đình Du trầm mặc không nói gì, hiện giờ bà ấy rất đau đầu. Bà biết Đình Du thích Ngân Chi, nhưng vẫn chưa xác định được rằng tình cảm anh dành cho cô có phải tình yêu đôi lứa không.

Đình Du ngốc nghếch không hiểu rất nhiều điều, cho nên mẹ anh cảm thấy chưa chắc anh đã hiểu thế nào là yêu, là thích một người. Thế nhưng, trông thấy những tâm tư của anh dành cho Ngân Chi, bà lại cảm thấy rất có khả năng con trai mình đã biết yêu rồi.

Nếu Đình Du thật sự yêu Ngân Chi thì mẹ anh lại càng đau đầu và lo lắng hơn. Bởi vì Ngân Chi là một pháp sư rất xuất sắc, cô cũng xuất thân từ một gia tộc pháp sư hàng đầu trong nước, không thua kém gì nhà họ Phạm.

Đình Du lại là một chàng ngốc, tâm hồn như một đứa trẻ, lại không hề biết phép thuật. Nếu không phải là người nhà họ Phạm thì chắc chắn Đình Du đã bị người đời chê cười, mỉa mai là kẻ vô dụng rồi. Bởi vì anh không những không có phép thuật, mà lại còn ngốc nghếch và không có khả năng kiếm tiền nữa.

Mẹ Đình Du rất thương anh, thế nhưng bà ấy không thể chối cãi được sự thật rằng anh không hề xứng với Ngân Chi chút nào.

Đương nhiên bà ấy muốn con trai mình được hạnh phúc, được ở bên cạnh người mình yêu. Thế nhưng, bà ấy nghĩ rằng Ngân Chi sẽ không thể nào ưng anh được. Vì thế, điều duy nhất bà ấy có thể làm là hy vọng anh không yêu Ngân Chi. Không yêu thì sẽ không phải đau buồn.

Sáng hôm sau, Đình Du vừa ngủ dậy thì đã sang phòng Ngân Chi, kiểm tra xem cô đã về hay chưa.

Biết được Ngân Chi vẫn chưa về, anh ngồi lủi thủi ở một góc trong phòng cô. Dù mẹ có gọi thế nào anh cũng không chịu xuống tầng, cũng không chịu ra khỏi phòng cô nửa bước. Đến lúc ăn cơm, mẹ đành phải bưng đồ ăn lên cho anh.

“Mẹ ơi, bao giờ Ngân Chi mới về?” Đình Du ngồi trên giường Ngân Chi mà hỏi mẹ. Câu hỏi này đã là câu hỏi thứ 32 trong ngày hôm nay rồi.

“Gần đây có một thế lực xấu xuất hiện, cô Ngân Chi cần phải quay về trụ sở của cô ấy để giải quyết. Ít nhất cũng phải khoảng một tuần mới quay về đây được.”

Đình Du nghe xong thì gục đầu xuống, lẩm bẩm: “Lâu quá… Một tuần, lâu… Không muốn! Muốn Ngân Chi về luôn cơ!”

“Con không thể dùng từ “về” trong trường hợp này được. Biệt thự của chúng ta không phải nhà của cô Ngân Chi, thành phố kia mới là nhà của cô ấy, cô ấy quay lại đó mới là “trở về”. Cô Ngân Chi chỉ đến đây để dạy con học trong một thời gian thôi, cho nên sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ rời đi, cô ấy không thể ở đây mãi được.”

Mẹ Đình Du muốn giải thích cho anh hiểu, cũng muốn anh quen dần với việc Ngân Chi không ở bên cạnh anh. “Con nghe này, cô Ngân Chi rất bận, hơn nữa mai sau cô ấy còn phải lập gia đình nữa. Sau khi cô ấy lập gia đình rồi thì sẽ không tiện gặp mặt con nữa đâu, con phải…”

“Không!” Mẹ Đình Du chưa nói xong thì anh đã cắt lời, “Ngân Chi không lập gia đình! Ngân Chi sẽ ở đây, ở với con…”

“Du, nghe mẹ nói!” Mẹ giữ hai vai Đình Du và khuyên nhủ, “Cả con và Ngân Chi đều sẽ lập gia đình, sẽ kết hôn, con sẽ sống chung với vợ, Ngân Chi cũng sẽ sống chung với chồng, cho nên hai đứa không thể ở cạnh nhau được.”

Đình Du ngốc nghếch nghe vậy thì khựng người lại trong giây lát. Sau đó, anh liền thông minh đột xuất. “Kết hôn… Ngân Chi là vợ con, con là chồng của Ngân Chi… Như vậy con và Ngân Chi sống với nhau, ở cạnh nhau…”

Mẹ Đình Du nghe mà sững sờ.

Hai mắt Đình Du thì sáng lên, “Mẹ! Kết hôn! Con kết hôn với Ngân Chi! Kết hôn, ngày mai kết hôn!”

Mẹ Đình Du thở dài nặng nề, cố gắng khuyên nhủ Đình Du: “Con với Ngân Chi không hợp đâu, con sẽ kết hôn với người khác, Ngân Chi cũng sẽ kết hôn với người khác.”

Không ngờ rằng sau khi nghe thấy vậy, Đình Du lại đứng phắt dậy, hét lớn:

“Không! Không kết hôn với người khác! Kết hôn với Ngân Chi!” Đình Du liên tục lặp đi lặp lại lời nói này. Mẹ anh nghe thì vừa mệt mỏi vừa thương xót con trai mình.

Hai mắt bà ấy đỏ lên, cuối cùng chỉ có thể an ủi con mình bằng một lời nói dối: “Được, vậy sau này con sẽ kết hôn với Ngân Chi nhé! Bây giờ Ngân Chi rất bận, rất vất vả, cho nên con đợi đến mai sau được không?”

Đình Du mím môi, anh không muốn đợi, anh muốn kết hôn với Ngân Chi luôn. Thế nhưng mẹ đã nói Ngân Chi bận, Ngân Chi vất vả, cho nên anh chỉ có thể buồn bã nghe lời mẹ, đợi đến sau này.

Thế nhưng, anh lại không biết rằng mẹ cũng đang chờ đợi và hy vọng. Chờ đợi và hy vọng rằng một thời gian sau, anh sẽ không thích Ngân Chi nữa.

...

Hơn một tuần sau, Ngân Chi vẫn chưa trở về biệt thự nhà họ Phạm. Đình Du vì chuyện này mà bồn chồn sốt ruột, một ngày phải đòi đi tìm Ngân Chi mấy chục lần.

Hôm nay ba và anh trai Đình Du về nhà. Trông thấy Đình Du cứ đòi đi tìm Ngân Chi, ba và anh trai đều rất bất ngờ, không nghĩ rằng chỉ trong thời gian ngắn mà Đình Du đã quý Ngân Chi như thế.

Diễm Lê thì rất căm phẫn và tức giận, thấy Đình Du yêu thích Ngân Chi là cô ta ghen tức đến muốn phát đ/iên.

Mẹ Đình Du thì rất ưu phiền. Trong thời gian này, bà ấy đã thử khuyên nhủ Đình Du nhưng vô ích.

Có hôm, bà ấy do dự rất lâu rồi bèn bảo: “Con muốn Ngân Chi ở với con suốt đời, vậy thì để anh cả cưới Ngân Chi nhé! Nếu Ngân Chi trở thành chị dâu của con thì cô ấy sẽ ở biệt thự này, cũng sẽ dạy học cho con mỗi ngày được.”

Nói xong, mẹ Đình Du cũng nghĩ rằng Đình Du sẽ không chịu. Nhưng không ngờ, phản ứng của Đình Du còn dữ dội hơn những gì bà ấy tưởng.

Anh gào thét không ngừng, nhất quyết không đồng ý việc Ngân Chi cưới người khác, dù cho người đó có là anh trai anh.

Anh đã lên mạng để tìm kiếm về chuyện kết hôn, kết hôn là hai người sẽ trở thành gia đình của nhau, sẽ cùng nhau xây dựng tổ ấm. Thậm chí, sau khi tìm hiểu cả một đêm, Đình Du còn biết hai người kết hôn thì sẽ nằm chung giường, sau đó hai người sẽ có em bé nữa.

Đình Du không muốn Ngân Chi nằm cùng người khác, anh cũng không muốn nằm chung giường với ai ngoài Ngân Chi cả. Anh cũng chỉ muốn có em bé với Ngân Chi thôi.

Vì thế, khi nghe mẹ bảo Ngân Chi cưới anh cả, Đình Du đã rất tức giận.

Hôm nay, sau khi nhìn thấy anh cả, câu đầu tiên mà Đình Du nói với anh ấy là: “Không được cướp Ngân Chi của em! Ngân Chi là vợ của em!”

Anh cả Đình Long nghe vậy thì phì cười, anh ấy nghĩ rằng em mình ngốc nghếch không hiểu “vợ” là gì, hoặc cùng lắm cũng chỉ yêu quý Ngân Chi nên mới muốn cô làm vợ mình thôi.

Đình Long chỉ coi em trai mình là đứa nhóc nên liền bảo: “Ờ, rồi, cô Ngân Chi là vợ của em, là em dâu của anh, được chưa?”

Đình Du nghe vậy thì mới không tức giận với anh trai nữa.

Đến tối, bởi vì Đình Du vẫn luôn đòi đi tìm Ngân Chi, cho nên Đình Long đã đưa ra đề xuất: “Trụ sở phía Nam có việc gấp, ngày mai con phải vào Nam và ở đó một thời gian ngắn. Nếu Du đã muốn đi gặp cô Ngân Chi thì để con đưa thằng bé đi cùng.”

Nghe vậy, mẹ Đình Du còn chưa kịp phản đối thì Đình Du đã háo hức lên tiếng: “Đi cùng anh, gặp Ngân Chi!”

Ba Đình Du cũng gật đầu đồng ý: “Du cũng chưa vào phía Nam bao giờ, nhân cơ hội này nên cho thằng bé đi trải nghiệm để mở rộng tầm nhìn.”

“Hay là để sau đi, hiện giờ thằng bé không tiện xa nhà…” Mẹ Đình Du cố gắng thuyết phục, nhưng đương nhiên Đình Du không chịu nghe theo. “Không, phải đi gặp Ngân Chi! Gặp Ngân Chi!”

Ba và Đình Long thấy vậy thì cũng bảo mẹ đừng quá lo lắng, cứ cho Đình Du đi theo anh trai là được.

Cuối cùng, vì Đình Du nằng nặc đòi đi, cộng với việc ba và Đình Long nhiệt tình khuyên nhủ nên mẹ đành phải cho phép anh vào Nam.

Đình Du vui vẻ và phấn khởi đến nỗi cả đêm không ngủ nổi. Anh ngồi trên sofa xem nốt những tập phim còn lại.

Kết phim, nam chính không còn ngốc nữa, nam chính và nữ chính hạnh phúc bên nhau.

Sáng hôm sau, Đình Long lái xe đưa Đình Du vào miền Nam, Diễm Lê cũng đi theo để chăm sóc cho anh.

Mẹ Đình Du không thích Diễm Lê, nhưng nghĩ con trai mình không thích những người giúp việc khác, cho nên bà ấy đành phải bảo Diễm Lê đi theo con trai mình.

Tuy nhiên, bà ấy không hề biết rằng hiện giờ Đình Du rất ghét Diễm Lê. Cô ta rất phiền phức, lúc nào cũng muốn nói chuyện với anh, lần trước lại còn bôi kem vào mặt anh. Quan trọng là Đình Du đã nhớ tới những lần cô ta nói xấu Ngân Chi, cho nên hiện giờ anh rất khó chịu khi nhìn thấy cô ta. Chẳng qua sáng nay được đi gặp Ngân Chi, anh vui quá nên cũng không để tâm đến chuyện Diễm Lê đi theo mình thôi.

Gần trưa, xe của Đình Long đã dừng trước cổng biệt thự nhà họ Trần - biệt thự nhà Ngân Chi.

Sau khi vệ sĩ xác nhận thân phận của Đình Long và thông báo với Ngân Chi, tài xế của Đình Long mới được phép lái xe vào cổng.

Bước xuống xe, Đình Du vội vàng chạy vào trong biệt thự, Đình Long muốn giữ em trai lại nhưng không kịp.

Trong khi đó, Ngân Chi đang ở trong phòng khách cùng với một vị khách nam. Vừa rồi vệ sĩ chạy vào thông báo Đình Du và Đình Long đến đây, Ngân Chi đã rất vui.

Lúc này, vị khách kia đứng dậy. "Hôm nay cảm ơn cô Ngân Chi rất nhiều. Hy vọng sau này hai gia tộc chúng ta có thể hợp tác, cùng nhau bảo vệ mọi người."

Vừa nói, vị khách nam vừa duỗi tay về phía Ngân Chi.

Đúng vào lúc Ngân Chi mỉm cười bắt tay anh ấy, Đình Du đã chạy vào trong phòng, hớn hở gọi: "Ngân Ch..."

Ai ngờ còn chưa gọi hết tên cô, sắc mặt Đình Du đã thay đổi. Mắt thấy Ngân Chi bắt tay với người khác, Đình Du liền xông về phía hai người rồi hất tay vị khách kia ra.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Ngân Chi còn chưa hiểu ra vấn đề thì Đình Du đã hét lên: "Không được nắm tay Ngân Chi!"

Vị khách kia cau mày, Ngân Chi thì sững sờ.

Đình Du trừng mắt nhìn vị khách, bàn tay anh thì nắm chặt lấy bàn tay của Ngân Chi.

Trái tim Ngân Chi rung động, Đình Du nắm tay cô, lại còn tức giận khi cô bắt tay người khác. Đương nhiên cô nhận ra anh đang ghen, nhưng vì cho rằng anh vẫn còn trẻ con, cho nên cô nghĩ kiểu ghen của anh rất hồn nhiên và ngây thơ, giống như một đứa nhóc không thích bạn thân mình thân thiết với bạn khác thôi.

Tuy vậy, Ngân Chi cũng rất vui rồi. Cô thay Đình Du xin lỗi vị khách kia rồi nhẹ nhàng bảo anh: "Vừa rồi em và anh ấy đang bắt tay chứ không phải nắm tay."

Đình Du ngây ngốc không hiểu bắt tay khác nắm tay chỗ nào, nhưng anh vẫn nhất quyết ngăn cản. "Không được bắt tay! Ngân Chi không được bắt tay người khác!"

Đình Du nắm chặt cả hai tay Ngân Chi, "Ngân Chi chỉ được nắm tay tôi thôi!"

Nghe vậy, Ngân Chi bất giác mỉm cười, còn vị khách nam kia đã lộ rõ vẻ mặt khó chịu.

"Xin hỏi cô Ngân Chi, đây là ai vậy?" Vị khách đó lên tiếng.

Ngân Chi trả lời: "Xin giới thiệu với anh, anh ấy tên là Phạm Đình Du, con trai út nhà ông Phạm - vị pháp sư nổi tiếng nhất phía Bắc."

"À..." Vị khách nở nụ cười nhưng ánh mắt lại ẩn chứa vẻ giễu cợt, "Là cậu út có vấn đề về trí tuệ trong lời đồn đúng không?"

Ngân Chi không thoải mái lắm trước lời nói của vị khách nhưng vẫn lịch sự trả lời: "Tôi không biết lời đồn như thế nào, cũng không biết Đình Du có phải người trong lời đồn đó không. Tôi chỉ biết anh ấy rất lương thiện và được mọi người yêu quý thôi."

Đình Du đang không vui, nhưng nghe thấy Ngân Chi khen mình thì hai mắt anh liền sáng lên. Anh nở một nụ cười ngốc nghếch rồi ôm Ngân Chi, rúc đầu vào vai cô. "Yêu quý... Tôi cũng yêu quý Ngân Chi..."

Ngấn Chi rất ngạc nhiên khi Đình Du ôm mình, cô không ngờ chỉ không gặp anh vài ngày mà anh đã chủ động thân thiết với cô như vậy rồi.

Vị khách kia rất khó chịu, anh ta định lên tiếng nói gì đó, nhưng đúng lúc này Đình Long lại bước vào.

"Chào cô Ngân Chi, tôi có dịp vào Nam nên dẫn em trai đến thăm cô." Đình Long tươi cười vẫy tay chào Ngân Chi. Vừa nãy trên đường vào đây, anh ấy nhận được một cuộc gọi nên phải đứng nghe một lát, thế nên hiện giờ mới xuất hiện.

Ngân Chi nhanh chóng đẩy nhẹ Đình Du ra rồi mỉm cười chào hỏi Đình Long.

Đình Du không vui, anh muốn ôm thêm, nhưng Ngân Chi không cho nên anh chỉ biết ấm ức túm góc áo cô.

Vị khách nam kia thấy Đình Long đến thì chào hỏi anh ấy theo phép lịch sự, sau đó liền tạm biệt Ngân Chi rồi xin phép rời đi.

Trước khi đi, anh ta liếc nhìn Đình Du bằng ánh mắt lạnh lùng. Đình Du cũng không kém cạnh, anh trừng mắt lườm anh ta như lườm kẻ thù của mình vậy.

Ngân Chi phát hiện ra điều này nhưng vẫn vờ như không thấy. Cô mời Đình Long ngồi xuống rồi nói chuyện với anh ấy.

Chủ yếu là hai người bàn luận về sự xuất hiện gần đây của thế lực xấu xa. Đình Du nghe mà chẳng hiểu gì cả, thế nên suốt cả quá trình nói chuyện, anh chỉ ngồi im lặng bên cạnh Ngân Chi, hai tay thì vẫn túm chặt góc áo cô.

Khoảng một tiếng sau, Đình Long nhìn đồng hồ rồi đứng dậy. "Tôi còn có việc nên không làm phiền cô Ngân Chi nữa."

Anh ấy quay sang nhìn Đình Du, "Em đứng lên chào cô Ngân Chi rồi theo anh đi nào."

"Đi? Đi đâu?" Đình Du nhíu mày, "Em không đi."

"Em không đi thì chẳng lẽ ở đây luôn sao? Anh biết em quý cô Ngân Chi, mai kia anh sẽ đưa em đến đây thăm cô ấy. Thời gian sắp tới anh vẫn sẽ ở thành phố này mà."

"Không! Ở đây với Ngân Chi! Muốn ở với Ngân Chi!" Sợ bị anh trai bắt đi nên Đình Du ôm chặt eo Ngân Chi.

Ngân Chi hơi ngại ngùng, hai tai cô đỏ lên. "Hay anh cứ để Đình Du ở đây cũng được. Tôi sẽ chăm sóc cho anh ấy, nhân tiện dạy anh ấy học nữa."

"Như thế thì làm phiền cô Ngân Chi lắm." Đình Long hơi do dự, "Hơn nữa tôi e là Du không quen ở chỗ lạ. Ngày xưa ra nhà bà nội mấy hôm mà nó lạ giường, không ngủ được, sau đó nó cũng quấy lắm, không ai dỗ được."

"Không, không quấy đâu!" Đình Du ôm chặt Ngân Chi, hai mắt anh long lanh như chú cún con đáng thương mà xin Ngân Chi: "Ngân Chi đừng đuổi tôi... Tôi ngoan, không hư, không quấy... Tôi... nghe lời Ngân Chi..."

Đối diện với Đình Du vừa dễ thương vừa tội nghiệp, trái tim Ngân Chi lại lỡ mất một nhịp.

Cô bất giác mỉm cười, xoa xoa đầu Đình Du, "Ừm, em không đuổi anh đi đâu."

Đình Long rất bất ngờ trước thái độ của em trai, anh ấy không dám tin em trai mình lại quấn lấy Ngân Chi như chó con quấn chủ như vậy.

Cuối cùng, anh ấy chỉ có thể để Đình Du ở lại với Ngân Chi thôi.



Buổi tối, Ngân Chi và Đình Du ăn cơm cùng nhau.

Vì bận việc nên hôm nay Ngân Chi chưa dạy Đình Du được gì, buổi chiều cô lại ra ngoài có chút việc nên Đình Du phải ở biệt thự một mình.

Tuy nhiên, Đình Du vẫn rất ngoan, ngoan đến nỗi khiến cho Ngân Chi phải bất ngờ.

"Này, sao mấy ngày không gặp mà anh lại ngoan ngoãn hơn nhiều thế?"

Đình Du nhận được câu hỏi thì liền ngẩng đầu, lấy khăn lau miệng rồi trả lời: "Trên TV, tóc dài bảo cậu ngốc ngoan thì tóc dài sẽ yêu cậu ngốc."

Ồ, hóa ra là học theo nam chính trong phim.

Ngân Chi mỉm cười, "Vậy anh cũng ngoan để em yêu anh sao?"

Đình Du gật đầu lia lịa, "Tôi ngoan, Ngân Chi sẽ yêu tôi hơn, muốn Ngân Chi yêu tôi!"

Ngân Chi cười càng tươi, cô gắp thức ăn cho Đình Du rồi dịu dàng nói: "Đúng rồi, em yêu anh. Nếu anh ngoan thì em sẽ càng yêu anh hơn nữa."

Nghe thấy vậy, Đình Du rất vui và kích động. Trong phim, khi nữ chính nói lời yêu với nam chính xong thì liền hôn nam chính.

Đình Du tưởng rằng Ngân Chi cũng sẽ hôn mình nền bèn nhắm mắt, hơi ngẩng mặt lên để đợi Ngân Chi.

Ngân Chi:???

"Anh đang làm gì vậy?" Ngân Chi không hiểu hành động của Đình Du.

Đình Du từ từ mở mắt ra, không thấy Ngân Chi hôn mình nên anh rất hụt hẫng.

Nghe Ngân Chi hỏi, anh rất muốn nói cho cô biết rằng anh muốn được hôn. Thế nhưng, anh không biết vì sao mình không nói thế được.

Anh không hề biết rằng hiện tại mình đang ngại ngùng. Mặc dù anh ngốc nghếch, nhưng anh vẫn thẹn thùng trước người mình yêu.

Ăn xong, Ngân Chi xếp cho Đình Du ngủ ở căn phòng cạnh phòng cô. Sau đó, cô về phòng mình để làm việc.

Làm việc xong thì đã hơn mười giờ tối, Ngân Chi nằm trên giường và nghĩ về những việc đã xảy ra vào ngày hôm nay.

Nhớ đến cảnh Đình Du ghen tuông khi cô bắt tay người khác, cô lại không nhịn được mà tủm tỉm cười.

[Này hệ thống, Đình Du biết ghen rồi, có phải mối quan hệ giữa chúng tôi đã tiến triển vượt bậc không?] Ngân Chi tâm sự với hệ thống.

Hệ thống đáp: [Đúng vậy, mối quan hệ của hai người đã tiến triển rất nhiều, cả tình tiết cũng được thúc đẩy nhanh hơn. Đáng lẽ cảnh nam chính ghen với nam phụ phải xuất hiện vào sáu năm sau, nhưng hiện giờ hai người họ đụng mặt sớm nên nam chính đã ghen rồi.]

Ngân Chi bất ngờ: [Nam phụ? Cậu chủ nhà họ Lê là nam phụ sao?] Cậu chủ nhà họ Lê chính là vị khách sáng nay.

[Đúng, anh ấy là nam phụ. Trong nguyên tác, nam chính đã rất hay ghen, đặc biệt là hay ghen với anh ấy, bởi khi đó anh ấy là phụ tá của cô và thường xuyên ở bên cạnh cô.]

[Phụ tá của tôi á? Sao có thể chứ, anh ấy là cậu chủ nhà họ Lê đấy!] Ngân Chi cảm thấy kỳ lạ, [Hơn nữa tôi đã có phụ tá rồi mà.]

[Ba năm sau, phụ tá hiện tại của cô sẽ c/hết, còn anh ấy thích cô nên đã chủ động xin làm phụ tá cho cô.]

Ngân Chi ngỡ ngàng, ba năm sau phụ tá hiện tại của cô sẽ c/hết sao?

[Tại sao chứ?]

[Trong khi thực hiện nhiệm vụ, phụ tá của cô đã dũng cảm hy sinh thân mình để bảo vệ mọi người. Sự ra đi của cô ấy đã ảnh hưởng rất lớn đến cô. Cô trở nên trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, và cũng càng mong muốn bảo vệ mọi người hơn.]

Nghe xong những điều này, Ngân Chi trầm mặc một lúc rất lâu. Thật ra trong thế giới này, chuyện chiến đấu và hy sinh không còn là điều kỳ lạ. Thế nhưng, cô vẫn không thể bình thản khi biết tin phụ tá mình sẽ c/hết được.

Cô ấy là người thân cận với cô, không chỉ là phụ tá, mà còn là bạn bè của cô.

Nhận ra tâm trạng buồn rầu của Ngân Chi, hệ thống liền an ủi: [Đừng lo, theo nguyên tác thì phải ba năm sau cô ấy mới hy sinh. Hiện tại đã có nhiều chuyện thay đổi, biết đâu tương lai cũng sẽ thay đổi thì sao.]

Nghe thấy vậy, Ngân Chi sững người trong vài giây rồi bắt đầu vực dậy tinh thần. [Phải rồi nhỉ! Tương lai có thể thay đổi!]

Từ khi hệ thống xuất hiện, nó cũng đã thông báo trước cho cô một số chuyện trong tương lai, khiến cho công việc bảo vệ mọi người của cô thuận lợi hơn.

Ngân Chi cảm thấy sau này, hệ thống cũng sẽ thông báo mọi chuyện với cô, giúp cô thay đổi tương lai, cứu sống phụ tá.

Tuy nhiên, Ngân Chi không biết rằng khả năng của hệ thống có hạn. Có những chuyện, dù nó có muốn cũng không thể giúp cô được.