Nam Chính Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 5



11h đêm.

Đình Du ở phòng bên cạnh vẫn còn thao thức. Anh lạ giường, hơn nữa trong đầu chỉ toàn là Ngân Chi nên không sao ngủ được.

Trằn trọc hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, Đình Du bèn rời khỏi phòng ngủ của mình, chạy sang bên phòng của Ngân Chi.

Đứng trước cửa phòng, Đình Du định gõ cửa nhưng lại do dự. Bây giờ đã muộn rồi, chắc là Ngân Chi đã ngủ.

Cả ngày nay Ngân Chi làm việc vất vả rồi, Ngân Chi cần được nghỉ ngơi. Đình Du không muốn làm phiền Ngân Chi, không muốn Ngân Chi phải mệt. Vì thế, anh cứ chần chừ mãi mà không gõ cửa, cuối cùng thì chỉ biết thui thủi ngồi một mình ngoài cửa phòng.

Trong khi đó, Ngân Chi ở trong phòng vẫn đang thức. Là một pháp sư cấp cao, các giác quan của cô rất nhanh nhạy. Vì vậy, khi Đình Du mới bước đến cửa thì cô đã nghe thấy tiếng bước chân rồi.

Ngân Chi ở với anh lâu nên cũng nhận ra đó là tiếng bước chân của anh. Vì thế, cô yên lặng đợi anh gõ cửa, nhưng mãi mà chẳng nghe thấy tiếng gõ.

Hơn mười phút trôi qua, rõ ràng Ngân Chi vẫn chưa nghe thấy tiếng bước chân rời đi, nhưng mãi mà Đình Du vẫn chẳng gõ cửa. Anh ngồi bên ngoài, anh muốn chờ đến lúc sáng để được gặp Ngân Chi.

Ngân Chi thì sốt ruột nên bèn dùng phép thuật mở hé cửa ra.

"Cạch." Tiếng mở cửa vang lên, Đình Du nghe thấy thì liền quay đầu lại.

Thấy cửa đã mở ra, anh ngơ ngác mất mấy giây, sau đó lại suy nghĩ một lát rồi mới rón rén bước vào trong. Anh đi rất nhẹ nhàng vì không muốn làm Ngân Chi tỉnh giấc.

Ngân Chi đang giả vờ ngủ, cô muốn đợi thời cơ thích hợp thì sẽ dọa Đình Du giật mình.

Đình Du từ từ đi tới. Vừa bước đi, anh vừa nhìn chằm chằm vào Ngân Chi, không hề rời mắt.

Đến lúc bước tới bên cạnh giường, Đình Du liền nắm lấy tay Ngân Chi. Ngân Chi - người đang muốn dọa Đình Du liền khựng người lại.

Đình Du ngồi lên giường, cẩn thận nâng niu bàn tay Ngân Chi. Anh không hiểu vì sao mà mình thích nắm tay Ngân Chi lắm, anh chăm chú nhìn vào bàn tay thon dài đầy vết chai sạn của cô.

Từ nhỏ cô đã phải nỗ lực học phép thuật, năm mười hai tuổi cô đã biết chiến đấu để bảo vệ mọi người.

Mặc dù là một pháp sư tài giỏi, nhưng Ngân Chi cũng là con người, cô vẫn sẽ bị thương.

Nhìn vào vết chai trên bàn tay và vết sẹo đã mờ trên cánh tay Ngân Chi, hai mắt Đình Du đỏ lên.

"Ngân Chi đau..." Đình Du lẩm bẩm, "Ngân Chi đau..."

Đình Du cũng đau, anh cảm thấy trái tim mình đau nhói.

Anh cúi đầu thổi thổi vào tay Ngân Chi, anh mong Ngân Chi sẽ không bao giờ đau nữa.

Ngón tay Ngân Chi khẽ động đậy, trái tim cô vừa cảm nhận được sự chua xót, vừa cảm nhận được sự ngọt ngào.

Đình Du thổi tay cho Ngân Chi, sau đó xoa nhẹ tay cô.

Đột nhiên, trong đầu anh hiện lên một phân cảnh phim, nam chính cúi đầu hôn lên mu bàn tay nữ chính.

Nhìn xuống bàn tay của Ngân Chi, một suy nghĩ chợt xuất hiện: Muốn hôn!

Đình Du muốn hôn Ngân Chi!

Anh từ từ nhắm mắt lại, đôi môi mang theo sự ngốc nghếch và chân thành mà đặt một nụ hôn lên bàn tay cô.

Ngân Chi sửng sốt, cô đang nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được đôi môi của Đình Du đang dán trên tay mình.

Hai má Ngân Chi đỏ bừng, đầu óc cô trống rỗng, bởi Đình Du không chỉ hôn một cái. Anh hôn lên mu bàn tay cô, hôn vào lòng bàn tay cô, sau đó lại cẩn thận hôn từng ngón tay một. Mỗi lần hôn cũng rất lâu, anh càng hôn càng không muốn dừng lại.

Hôn xong bàn tay, Đình Du lại hôn lên cổ tay. Đôi môi anh chạm vào da thịt Ngân Chi, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp của cô, cảm nhận hương thơm tỏa ra trên cơ thể cô.

Và rồi Đình Du dần dần mất kiểm soát. Anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Ngân Chi rồi nhổm người dậy, để khuôn mặt mình dán sát lại gần khuôn mặt cô. Sau đó, anh lại nhắm mắt, hôn lên trán cô, hôn xuống mũi, hôn sang bên má,...

Khuôn mặt Ngân Chi nóng bừng, Đình Du thì vẫn hôn má cô, thỉnh thoảng cô còn nghe thấy tiếng "chụt", "chụt".

Ngân Chi thật sự sắp không chịu nổi rồi. Cô muốn lên tiếng bảo Đình Du dừng lại, nhưng ai ngờ còn chưa kịp mở miệng thì Đình Du đã hôn lên môi cô.

Đôi môi hai người dính chặt vào nhau, đầu óc Ngân Chi quay cuồng. Nụ hôn này hoàn toàn khác với việc cô cắn môi Đình Du lần trước, lần đó là cô chủ động, hơn nữa cô còn tức giận nên không cảm nhận được gì nhiều.

Lần này, bầu không khí giữa Ngân Chi và Đình Du vừa lãng mạn lại vừa ám muội. Nụ hôn của hai người không mang theo sự giận dữ, mà chất chứa đầy tình yêu và khát vọng.

Hơi thở ấm áp của Đình Du tràn vào trong mũi Ngân Chi, hơi thở của Ngân Chi thì khiến Đình Du say mê quên trời quên đất.

Ban đầu Đình Du chỉ biết dán môi mình lên môi Ngân Chi. Nhưng sau đó, anh lại há miệng, ngậm lấy môi cô rồi vừa mút vừa cắn nhẹ.

Anh học theo cách nam chính hôn nữ chính, cũng học theo cách Ngân Chi cắn mình vào lần trước. Chỉ là bị cắn thì sẽ đau, Đình Du đã được trải nghiệm nên biết. Vì thế, anh không dám cắn mạnh, anh không muốn Ngân Chi của anh đau chút nào.

Nụ hôn anh dành cho Ngân Chi vừa dịu dàng vừa ngây ngô. Anh hôn cô đến khi không thở nổi nữa nhưng vẫn còn tiếc. Anh muốn hôn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Đình Du vừa lấy lại hơi vừa gục đầu lên trán Ngân Chi. Ngân Chi cũng đã hết hơi nên thở rất gấp, nhưng Đình Du ngốc nên vẫn chưa nhận ra cô đang giả vờ ngủ.

Hai tay anh đặt lên má Ngân Chi rồi vuốt ve, đây là hành động theo bản năng của anh. Sau đó, anh lại cúi đầu hôn "chụt" mấy cái lên môi Ngân Chi.

Ngân Chi không chịu nổi nữa, cô mở mắt ra rồi hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Đình Du đang định hôn tiếp thì giật mình.

Thấy Ngân Chi đang mở mắt và nói chuyện, Đình Du hoang mang đến sững người, không biết phải làm sao.

Ngân Chi đẩy anh sang một bên rồi ngồi dậy. Hiện giờ cô cũng rất bối rối không biết nên làm gì, cuối cùng thì chỉ đành lựa chọn biện pháp tạm thời tránh mặt.

"Anh về đi."

Ý Ngân Chi là Đình Du hãy về phòng của mình đi, cô cần ở một mình để bình tĩnh lại. Thế nhưng Đình Du đã hiểu lầm, anh tưởng cô bảo rằng anh hãy về nhà của anh đi.

"Không... Đừng mà..." Đình Du tròn mắt nhìn Ngân Chi rồi mếu máo, "Đừng đuổi tôi đi... Không muốn đâu... Tôi không muốn xa Ngân Chi nữa đâu..."

Ngân Chi sửng sốt, vội vàng giải thích với Đình Du: "Ý em là anh về phòng bên cạnh ngủ đi, sáng mai chúng ta lại gặp nhau mà."

Đình Du nghe vậy thì mới không mếu nữa, nhưng anh lại mím môi rồi cúi thấp đầu xuống, tỏ vẻ tủi thân.

"Cũng... cũng không muốn sang phòng bên kia đâu."

"Sang đó... Không ngủ được... Bởi vì lạ, không quen..."

Nói đến đây, Đình Du ngẩng đầu, nhìn Ngân Chi bằng ánh mắt long lanh lấp lánh. "Ở với Ngân Chi thì quen... Quen thì... ngủ được..."

"Anh nói gì vậy chứ... Ý anh là muốn ở đây với em sao?" Ngân Chi không giấu nổi vẻ xấu hổ, một nam một nữ ở chung phòng làm sao được chứ.

Cô lườm Đình Du, nhưng ánh mắt cô chẳng có chút vẻ đáng sợ nào. "Anh đừng có đòi hỏi, em còn chưa tính chuyện anh lén vào phòng em rồi... rồi làm mấy chuyện vừa rồi với em đâu. Làm như vậy là hư, lần sau còn như vậy là em sẽ phạt anh đó!"

Đình Du hơi sợ, nhưng anh vẫn dè dặt nhìn Ngân Chi mà nói: "Phạt... Phạt luôn lần này cũng được..."

"Hả?" Ngân Chi hoàn toàn không ngờ Đình Du lại nói như vậy. Anh bảo cô phạt anh, nhưng phải phạt thế nào đây?

Ngân Chi không biết nên phạt gì nên bèn bảo: "Thôi, cứ để lần sau rồi phạt."

Ai ngờ, Đình Du nghe xong lại vội vàng chạy ra khỏi phòng Ngân Chi và đóng cửa lại.

Cô còn đang ngơ ngác trước hành động của Đình Du thì cửa lại được mở ra lần nữa. Đình Du chạy vào phòng cô, xông đến ôm cô ngã xuống giường.

Ngân Chi còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Đình Du đã hôn "chụt chụt" liên tục lên khuôn mặt cô.

Đến khi ngừng hôn, Đình Du liền bảo: "Tôi lại làm thế rồi... Vào phòng Ngân Chi, hôn Ngân Chi... Tôi lại làm thế rồi, tôi phải bị phạt!"

Khi nói hai chữ "bị phạt", mắt Đình Du sáng rực lên. Bởi vì ngay lần đầu gặp mặt, Ngân Chi đã dọa nếu anh hư thì sẽ "cắn nát miệng" anh. Hơn nữa, lần Đình Du ngăn cản Ngân Chi tấn công Diễm Lê, Ngân Chi cũng đã cắn anh, thế nên anh cho rằng "bị cắn" chính là hình phạt.

Mặc dù hơi đau, nhưng Đình Du vẫn rất thích hình phạt này. Anh rúc vào trong vòng tay Ngân Chi mà nũng nịu: “Tôi lại hư rồi, Ngân Chi cắn môi tôi nữa đi!”

Ngân Chi: "..."

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Ngân Chi cũng đã hiểu Đình Du muốn gì rồi.

Cái tên này ngốc mà khôn ghê, Ngân Chi thật sự muốn đánh cho một cái. Nhưng mà đối diện với khuôn mặt của Đình Du, cô lại không nỡ đánh anh.

Cô chỉ nỡ... cắn anh thôi.

Lúc này, Đình Du đợi mãi vẫn không bị cắn thì đã nôn nóng. Mặt anh sáp lại gần mặt Ngân Chi, hơi thở ấm nóng của hai người như hòa làm một.

"Ngân Chi... cắn tôi đi..." Vừa nói, Đình Du vừa đưa môi đến gần.

Lý trí nhắc nhở Ngân Chi không được bị quyến rũ. Thế nhưng, môi của Đình Du đã chạm vào môi của cô rồi.

Cô cũng đã... bị quyến rũ mất rồi.

Ngân Chi đá bay lý trí mà làm theo trái tim mách bảo. Cô hé miệng cắn môi Đình Du, cắn không đau mà rất dịu dàng.

Đình Du rất thích, anh nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn, còn bàn tay thì vuốt ve cơ thể của Ngân Chi trong vô thức.

Dần dần, Đình Du ở thế bị động lại thấy chưa đủ. Anh nằm đè lên người Ngân Chi, để cơ thể hai người dính chặt, để nụ hôn của cả hai càng thêm sâu hơn.

Ngân Chi thấy hơi sợ, Đình Du thường ngày ngốc nghếch chẳng biết gì nhưng hiện giờ lại giống như thiên tài vậy. Không có nhiều lý thuyết trong đầu, anh gần như chỉ biết hôn theo bản năng, vậy mà đã đủ để khiến Ngân Chi mềm nhũn cả người.

Đến khi hôn xong, Đình Du ôm chặt Ngân Chi rồi thủ thỉ: "Yêu Ngân Chi... Muốn hôn Ngân Chi..."

Ngân Chi đỏ bừng mặt, nhưng đang thẹn thùng thì cô lại nghe thấy Đình Du nói tiếp: "Muốn ngủ với Ngân Chi."

Ngân Chi ngớ người trong giây lát, sau đó thì đẩy Đình Du ra. "Anh vừa nói gì vậy hả?"

Đình Du bị đẩy thì ngơ ngác không hiểu gì. Ngân Chi cũng rối rắm không biết nên làm sao.

Khoảng nửa phút sau, Đình Du lại nói tiếp: "Muốn ngủ với Ngân Chi... Muốn kết hôn với Ngân Chi..."

"À không đúng!" Đình Du chợt nhớ ra, "Là muốn kết hôn với Ngân Chi, sau khi kết hôn thì sẽ là vợ chồng, vợ chồng sẽ ngủ chung giường. Thế nên phải là muốn kết hôn trước, sau đó mới muốn ngủ với Ngân Chi."

Ngân Chi sững người, "Kết... Kết hôn?"

"Ừm, kết hôn." Đình Du bước xuống giường rồi nằm xuống đất. Vì hiện giờ chưa kết hôn, cho nên Đình Du nghĩ mình chưa được ngủ chung giường với Ngân Chi. Nhưng anh muốn ở cạnh cô, cho nên anh chỉ có thể ngủ dưới đất.

Mặc dù nền đá hoa rất lạnh, nhưng Đình Du vẫn rất vui. Anh mỉm cười ngây ngô nói: "Lúc nào hết bận thì Ngân Chi kết hôn với tôi nhé! Ngân Chi và tôi sẽ là vợ chồng, sẽ ngủ với nhau, chúng ta sẽ còn có con nữa!"

Ngân Chi vẫn ngây ngốc, cô không ngờ Đình Du đã nghĩ đến chuyện kết hôn và sinh con với mình.

Ngân Chi bất giác mỉm cười, hai mắt cô hơi đỏ lên.

Đình Du thật ngốc, cũng thật dễ thương. Lời nói của anh đã khiến cho Ngân Chi cảm động.

Cô thầm hỏi: Kết hôn sao?

"Ừm, được đó!" Ngân Chi mỉm cười hạnh phúc, "Sau khi em xử lý xong công việc lần này, chúng ta sẽ kết hôn nhé!"



Sau khi nghe Ngân Chi đồng ý chuyện kết hôn, Đình Du vui lắm.

Ngân Chi còn đồng ý cho Đình Du ngủ chung phòng. Cô dài đệm xuống đất cho anh, cũng chuẩn bị chăn và gối cho anh nằm.

Những ngày tiếp theo, ban đêm hai người vẫn ở cùng phòng. Ban ngày nếu rảnh rỗi, Ngân Chi sẽ dạy phép thuật cho Đình Du, còn nếu cô bận thì anh sẽ phải luyện tập một mình, hoặc là để các pháp sư khác hướng dẫn.

Đình Du không thích gần người lạ, nhưng anh nghe lời Ngân Chi nên vẫn cho các pháp sư khác giúp mình luyện tập. Ngân Chi bảo nếu anh tiến bộ càng nhanh thì sẽ được càng nhiều phần thưởng, mà phần thưởng chính là nụ hôn và những cái ôm. Vì thế, hiện tại anh đã có động lực để học.

Hơn nữa, Ngân Chi cũng bảo rằng mình quý mến và ngưỡng mộ những pháp sư tài giỏi, cho nên Đình Du cũng muốn trở thành một pháp sư tài năng và mạnh mẽ. Anh muốn Ngân Chi thích mình.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Đình Du đã có thể sử dụng những phép thuật cơ bản. Mặc dù cấp độ của anh vẫn còn rất thấp, nhưng so với trước kia đã là tiến bộ vượt bậc rồi.

Ngân Chi rất vui vì điều này, vậy nên cô đã cho anh rất nhiều "phần thưởng". Mà được nhiều phần thưởng thì Đình Du càng hăng say học tập hơn, dù cho vất vả thì anh vẫn rất vui vẻ.

Tuy nhiên, chuỗi ngày bên cạnh Ngân Chi đã phải kết thúc. Đình Long đã hoàn thành nhiệm vụ ở phía Nam, cho nên anh ấy phải trở về phía Bắc.

Buổi chiều, Đình Long đến biệt thự của Ngân Chi để đón Đình Du về. Thật ra mấy ngày trước anh ấy cũng muốn đón Đình Du đến nơi làm việc của mình, nhưng Đình Du không chịu và chỉ muốn ở với Ngân Chi.

Đình Long không thuyết phục được em trai nên chỉ có thể đợi đến hôm nay. Tuy nhiên, Đình Du vẫn cứ không chịu

"Không về! Ở với Ngân Chi!" Đình Du lao đến ôm Ngân Chi, nhất quyết không đồng ý đi theo anh trai mình.

Ngân Chi cũng không muốn Đình Du đi, nhưng cứ để anh ở lại thì không hay cho lắm. Hơn nữa Đình Du cũng nên về biệt thự nhà họ Phạm rồi, tránh để cho ba mẹ anh lo lắng.

Ngân Chi dỗ dành Đình Du, hứa với Đình Du rằng sau khi hoàn thành công việc, cô sẽ đến biệt thự nhà anh ngay.

Đình Du vẫn luôn nghe lời Ngân Chi, cô cũng đã hứa sẽ nhanh chóng đi gặp anh rồi, cho nên anh chỉ đành ngậm ngùi đi theo anh trai thôi.

Chiếc xe của Đình Long là xe tám chỗ ngồi. Đình Du đòi ngồi ở hàng ghế sau cùng, anh vừa lên xe đã ngoái đầu lại, nhìn về phía Ngân Chi qua tấm kính xe.

Chiếc xe lăn bánh. Ngân Chi đứng phía sau vẫy tay với anh.

Đình Du cũng lưu luyến vẫy tay, cho đến khi chiếc xe đi xa khiến anh không thể nhìn thấy bóng hình của cô nữa.

Đình Long ngồi bên cạnh an ủi Đình Du rằng anh và Ngân Chi sẽ sớm gặp lại nhau thôi.

Diễm Lê ngồi ở hàng ghế trước thì âm thầm nghiến răng. Cô ta cứ tưởng chuyến đi lần này sẽ giúp cô ta xích gần Đình Du hơn, ai ngờ những ngày này cô ta còn không được gặp mặt anh lần nào.

Đình Du ở với Ngân Chi, còn Diễm Lê thì được xếp ở một phòng trong khách sạn mà Đình Long tạm trú.

Có một lần tình cờ nhìn thấy cô ta ở sảnh khách sạn, Đình Long còn không vui mà cằn nhằn: "Mẹ bảo tôi đưa theo cô đến đây đúng là quyết định sai lầm. Đình Du ở với cô Ngân Chi rồi, đưa theo cô đúng là dư thừa, lại tốn thêm tiền phòng và tiền ăn nữa. Đúng thật là..."

Đình Long đã không có thiện cảm với Diễm Lê từ lâu rồi. Anh ấy không thích những kẻ giả tạo, ngoài mặt tỏ vẻ dịu dàng nhưng trong đầu toàn là toan tính. Hơn nữa trước đây, Đình Long từng xông pha chiến đấu cùng các pháp sư khác ở nơi đất khách quê người, thời điểm đó rất khó khăn, những pháp sư đi theo anh ấy còn ăn không đủ no. Vì thế, dù hiện giờ đã về nước và sống trong giàu sang, nhưng anh ấy vẫn cố gắng chi tiêu hợp lý nhất có thể.

Diễm Lê lại vì chuyện Đình Long cằn nhằn mà âm thầm chửi rủa anh ấy trong đầu suốt mấy ngày nay. Cô ta cảm thấy anh ấy keo kiệt, bủn xỉn, không đáng mặt đàn ông,...

Hiện giờ ở trên xe, nghe thấy Đình Long dỗ dành Đình Du rằng Ngân Chi và anh sẽ sớm gặp lại nhau, Diễm Lê lại càng tức.

Trong nhà họ Phạm, trừ Đình Du ra thì cô ta chẳng ưa ai cả. Bây giờ, tự dưng cô ta còn mong người nhà Đình Du lên thiên đàng sớm, để cô ta và Đình Du được sống cuộc sống chỉ riêng hai ta trong căn biệt thự xa hoa lộng lẫy nữa.

"Két!" Diễm Lê còn đang ảo tưởng thì chiếc xe đã phanh gấp, cô ta giật mình hét toáng lên.

Đình Du ngơ ngác không hiểu tình huống hiện tại. Anh nhìn về phía trước thì thấy ở cách đó không xa, một đám người áo đen đang chặn đánh những người đi đường.

Đình Long nhíu mày, ra lệnh cho các pháp sư khác ở trong xe: "Hai người theo tôi xông lên, còn ba người còn lại thì bảo vệ Du."

Nói dứt câu, anh ấy liền xuống xe rồi chạy về phía những kẻ áo đen. Hai pháp sư khác chạy theo sau anh ấy, còn ba pháp sư còn lại thì xuống xe, cảnh giác quan sát xung quanh để bảo vệ Đình Du ở bên trong.

Lúc này Đình Du và Diễm Lê mới ý thức được có người xấu ở phía trước.

Đình Du ngước mắt nhìn theo anh trai mình. Anh ấy lao đến trước mặt những tên áo đen và nhanh chóng hạ gục bọn chúng.

Mang trong mình nguồn sức mạnh to lớn, Đình Long không hề gặp chút khó khăn nào. Một đám người mặc áo đen khác không biết từ đâu xông đến, anh ấy vẫn dễ dàng dùng sức mạnh của mình đánh ngã tất cả.

Luồng ánh sáng màu vàng lóe lên, vừa mạnh mẽ lại vừa rực rỡ vô cùng.

Đình Du tròn mặt nhìn. Mặc dù là người thuộc một gia tộc pháp sư, nhưng từ nhỏ anh đã được ba mẹ bao bọc kỹ càng. Vì thế, đây là lần đầu tiên anh thấy một trận chiến thật sự.

Nhìn anh trai của mình chiến đấu, Đình Du rất kinh ngạc. Anh thầm nghĩ: Hóa ra... một pháp sư mạnh là như vậy...

Đình Du ngốc, nhưng anh vẫn nhận ra khoảng cách giữa mình và một pháp sư thực thụ xa đến thế nào.

Ngân Chi thích những pháp sư tài giỏi, mà anh... anh còn không bằng một pháp sư bình thường.

Nhìn anh trai chiến đấu, Đình Du thầm nghĩ: Nếu mình cũng giỏi như anh trai thì thật tốt.

Đình Du cảm thấy nếu anh giỏi như Đình Long, Ngân Chi sẽ yêu anh nhiều hơn.

Bỗng nhiên, bộ đàm được đeo bên người Đình Long đổ chuông. Bộ đàm này chỉ dùng để liên lạc khi có chuyện khẩn cấp, cho nên anh ấy liền nhanh chóng nghe máy.

[Chỉ huy Long, một nhóm pháp sư của thế lực đen đang tấn công trường tiểu học S, ngài hãy mau đến đó trợ giúp!]

Trường tiểu học S chỉ cách chỗ này vài trăm mét, cho nên nghe thông báo xong, Đình Long liền dẫn theo hai pháp sư chạy đến đó ngay.

Anh ấy không hề biết rằng mình vừa đi khuất thì một đám pháp sư áo đen khác lại xuất hiện. Mục tiêu của bọn chúng là Đình Du.

Ba pháp sư đang bảo vệ Đình Du phát hiện ra bọn chúng thì liền xông lên chiến đấu.

Mặc dù ba pháp sư đã được đào tạo và huấn luyện lâu năm, nhưng những kẻ áo đen đông hơn nên chiếm ưu thế hơn một chút. Ch𝗎уê𝑛‎ t𝗋a𝑛g‎ đọc‎ t𝗋𝗎уệ𝑛‎ ﹙‎ 𝖳‎ 𝗋‎ U‎ m‎ 𝖳‎ 𝗋‎ 𝗎‎ у‎ e‎ 𝑛.V𝑛‎ ‎ ﹚

Đình Du ở trong xe quan sát quá trình bọn họ chiến đấu. Từng chiêu thức tấn công, phòng thủ và cả những sơ hở đều được anh ghi nhớ trong đầu.

Trong khi đó, Ngân Chi ở biệt thự vừa nhận được thông báo rằng một trường trung học ở gần đó bị tấn công. Cô nhanh chóng dẫn theo các pháp sư dưới trướng đi cứu viện.

Đợt tấn công này không hề có trong nguyên tác, có nghĩa là cốt truyện đã rẽ sang hướng khác rất nhiều rồi.

Trên đường đi, Ngân Chi không khỏi nghĩ ngợi, không biết liệu mọi chuyện có đi theo hướng tồi tệ hay không.

Cô cũng lo lắng cho Đình Du, bởi theo như cô biết thì lần này, tổ chức xấu xa kia đã đồng thời hoành hành ở rất nhiều nơi như trường học, đường phố, trung tâm thương mại,... Vì thế, rất có thể trên đường đi, Đình Long và Đình Du sẽ đụng mặt bọn chúng

Ngân Chi thầm mong điều đó không xảy ra, nhưng hiện thực thì hoàn toàn trái ngược.

Lúc này, Đình Du đang ngồi trong xe thì bất ngờ bị tấn công. Một tên pháp sư áo đen nhân cơ hội phóng ra một luồng sức mạnh màu đen về phía anh.

Luồng sức mạnh lao vụt đến, phá vỡ kính xe ô tô. Đình Du hoảng sợ ôm đầu nằm xuống, may mắn tránh được đòn tấn công c/hết người vừa rồi.

Diễm Lê ngồi ở phía trước thì sợ hãi hét toáng lên: "A! Cứu!"

Cô ta gân cổ quát ba pháp sư ở bên ngoài: "Mấy người bị n/gu à? Có biết bảo vệ người khác không thế?"

Ba vị pháp sư không thèm để ý cô ta mà chỉ cố gắng bảo vệ Đình Du. Họ đã hạ được vài tên áo đen rồi, chỉ cần cố gắng một chút nữa là có thể chiếm được ưu thế trong cuộc chiến.

Tuy nhiên, đúng lúc này lại có thêm một nhóm pháp sư áo đen khác nữa.

Diễm Lê ở trong xe thấy thế thì hoảng hốt. Cô ta rất sợ c/hết, cô ta muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Quay lại nhìn Đình Du, Diễm Lê thầm nghĩ anh đúng là thứ vô dụng, là nam chính mà chẳng được tích sự gì hết, nếu là nam chính nhà người ta thì bây giờ đã xử lý hết đám người xấu kia rồi.

Vừa nghĩ đến đây, Diễm Lê đã thấy một tên áo đen lao về phía mình.

Cô ta giật thót tim, suýt nữa còn ngất ngay tại chỗ. May mà một pháp sư đã hạ gục tên áo đen kia, nếu không e là cô ta tiêu đời rồi.

Nhưng cô ta không cảm kích mà chỉ hoảng loạn hơn. Cô ta cảm thấy nếu còn ở đây nữa thì sẽ mất mạng như chơi, cho nên trong đầu cô ta đã nảy ra một ý định.

Cô ta chật vật leo lên ghế lái, sau đó liền cầm lấy vô lăng rồi lái xe đi.

Thấy chiếc xe đang bất động đột nhiên phóng đi, ba pháp sư đang chiến đấu liền sửng sốt. Họ muốn giữ chiếc xe lại, nhưng vì đang bận đối đầu với đám pháp sư xấu xa nên không thể.

Đình Du ngồi trong xe cũng hoang mang, anh cau mày quát Diễm Lê: "Dừng lại! Dừng lại mau!"

Diễm Lê lại càng lái nhanh hơn, cô ta không muốn ngồi yên một chỗ chờ c/hết. Hơn nữa, cô ta chợt nhớ trong truyện và trên phim ảnh thường có cảnh nam nữ chính chạy trốn riêng với nhau.

Sau khi chạy trốn và vượt qua nguy hiểm, nam nữ chính sẽ nảy sinh tình cảm với nhau. Diễm Lê cảm thấy rất có thể mình và Đình Du cũng sẽ như vậy.

Cô ta mỉm cười nói: "Cậu chủ, tôi đang cứu cậu chủ đó! Chúng ta sẽ an toàn thôi!"

Đình Du vẫn không ngừng quát mắng: "Không! Quay lại! Quay lại!"

Diễm Lê làm ngơ lời Đình Du nói. Cô ta muốn sống sót, lại còn muốn trải qua tình tiết giống như trong phim ảnh với Đình Du nữa.

Sau đó, cô ta lại bắt đầu ảo tưởng rằng lần này, mình sẽ có công cứu Đình Du thoát khỏi nguy hiểm, ba mẹ anh sẽ cảm kích và yêu quý cô ta, sau đó sẽ để cho Đình Du cưới cô ta.

Càng nghĩ, Diễm Lê lại càng đắc ý. Nhưng đúng lúc này, một làn khói màu đen lại lao về phía chiếc xe.

Cô ta lái xe nên không chú ý, nhưng Đình Du thì đã phát hiện ra.

Anh rất hoảng, nhưng nhớ tới những gì đã học từ Ngân Chi, cộng với những chiêu thức đã trông thấy trong trận chiến vừa nãy, anh liền cố gắng sử dụng sức mạnh của chính mình.

Đình Du giơ tay hai tay ra phía trước, một luồng sức mạnh màu vàng phóng ra, cản lại làn khói màu đen kia lao tới.

Đình Du tròn mắt, không ngờ rằng bản thân đã làm được. Thế nhưng ngay sau đó, luồng khí màu đen đã biến thành một mũi tên sắc bén, phá vỡ bức tường sức mạnh của Đình Du, xuyên thủng cả cánh cửa xe ô tô mà đâm vào người anh.