Nam Chính! Ta Thích Anh Trai Của Ngươi Rồi

Chương 1: Kí ức hoài niệm



Xin chào đây là lời nói đầu của tôi gửi đến mọi người. Đây là lời cảm ơn sâu sắc đến tất cả những người đọc được dòng chữ này. Mà lời nói đầu này cũng nên kết thúc thôi tôi cũng không biết nói gì nữa chỉ mong mọi người hãy ủng hộ tôi bằng cách like và ấn theo dõi thôi cầu mong các thiên thần hãy giúp tôi

*Vỗ tay* rồi vào việc thôi

Ở căn hộ của nhân vật chính tại thành phố Hồ Chí Minh

Tiếng điện thoại reo lên: “Từ xa đằng kia em đang bước vô....”

- Aiz…cái gì vậy…

Thảo Vy lúc này đang ngủ thì vì tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô lờ mờ sờ soạn ra chiếc tủ để lấy chiếc điện thoại ở cạnh giường

*Bíp*

Vừa mới ấn nghe cuộc gọi thì âm thanh từ trong cái điện thoại phát ra từ đầu dây bên kia dường như muốn cho Thảo Vy thủng màng nhĩ

- Vy mày dậy nhanh đê! Giờ không phải lúc để ngủ đâu mau dậy làm nốt bản thiết kế đi, hôm nay là ngày cuối để nộp rồi đấy…

Thảo Vy nghe xong mà phải giật thót bật mình dậy

- Im! Mày tính làm tao thủng màng nhĩ hay sao, gọi người ta dậy cũng vừa phải thôi chứ tao mệt lắm, mày hiểu không. Giờ thì để tao ngủ đi nha bạn yêu

- Dậy đi! Dậy đi! Không được ngủ nữa. Tại ai mà tôi phải dậy sớm đánh thế này chứ. Mau dậy làm công việc của mày đi...nhanh lên!

Thảo Vy vò đầu vì cảm thấy quá phiền

- Aiz…phiền chết đi được. Cả đêm qua tao không ngủ được nên đã thức để làm xong rồi, tại làm xong rồi ngủ luôn nên quên không nhắn khỏi cần phải gọi tao vào sáng mai, để bây giờ mày như con đỉa dai dẳng đến như vậy! Ngủ cũng không yên

Người đầu dây bên kia có vẻ tức giận

- Này! Tao vì ai mà sáng năm giờ banh mắt ra vội vã gọi điện cho mày hả! Hừ, để rồi cuối cùng mày bảo tao phiền...

- Thôi được rồi! Bạn yêu tao xin lỗi đừng giận tao, mày mà giận tao là tao không còn biết chơi với ai đâu...hơn nữa...mày cũng biết tính tao hơi độc miệng nhưng mà lâu lâu tao mới nói kiểu thế với mày mà. Vậy nên thông cảm nha

- Được rồi! Ai bảo mày là bạn tao nên tao tha thứ đó. Nhưng tất nhiên mày không thể ngủ nữa mau chuẩn bị đi ăn sáng với tao

- Ể!!! Tại sao? Tao mệt lắm rồi tao muốn ngủ mà...

- Không! Tao mà dậy thì mày đừng có hòng mà được ngủ, cái này là do mày tự chuốc lấy. Nên mày phải tự gánh chịu

- ….

- Tao tắt máy đây! À đúng rồi 7 giờ tao qua đón đi ăn bún bò...nhớ là chuẩn bị nhanh lên đấy, cái bản tính lề mề mau chóng bỏ đi

- Không bỏ đó thì làm sao!

Tút...tút...tút...

Thảo Vy tức giận ném điện thoại qua một bên để chuẩn bị đi theo lời của người bạn chí cốt

- Con ranh chết tiệt! Nó sinh được hơn mình có bảy ngày thôi chứ mấy mà nó dám ngắt máy mình. Hừ! Đến lúc đi ăn bún bò mình phải bảo chủ quán cho thật nhiều hành lá vào bát của nó mới được...hừ!!!

Thảo Vy lật bật dậy để chuẩn bị

*Cạch* tiếng đóng cửa nhà tắm

- Tôi là Lê Thảo Vy một kĩ trúc sư cũng khá nổi tiếng với những công trình uy tín và chất lượng, hề…hề…*cười* nói hơi khoác tí nhưng nó còn hơn thế nữa

- Tôi năm nay cũng 25 tuổi, ở tuổi này tôi cũng đã khá tự hào về bản thân về những thành tựu mình làm được. Tôi đã chính minh cho ngnó ừii lúc nào cũng trỉ trích tôi thế nọ thế kia thấy rằng tôi điên nhưng không phải kẻ vô dụng bất tài

- Bên cạnh làm nghề kiến trúc tôi còn nhiều tài lẻ khác như vẽ truyện, viết truyện, nói vậy không phải tôi khỏe khoang gì đâu. Mặc dù ở tuổi này rồi nhưng tôi vẫn độc thân, thề là đến tận bây giờ tôi vẫn không thấy có hứng thú với cái thứ gọi là tình yêu. Chả hiểu sao kkkkk!

- Ấy chết nhắc đến tình yêu thì, mình phải ngăn chặn ngay buổi cơm “chóThảo Vy nhanh chóng tìm lại chiếc điện thoại vừa nãy mới ném để gọi điện lại cho Hiền (bạn thân)” tương lai

Thảo Vy nhanh chóng tìm lại chiếc điện thoại vừa nãy mới ném để gọi điện lại cho Hiền (bạn thân)

- Người đầu dây bên kia gọi điện vừa nãy cho tôi là con bạn thân yêu dấu! Nó cũng có sự nghiệp nhưng nó lại có bạn trai mà bỏ con bạn thân này là tôi đây! Ôi nghĩ mà nó bùn con tim

*Gọi điện*

- Cầu mong là nó nghe máy, con điên kia mau nhấc máy đê!

*Nhấc máy*

- Mày gọi cái gì thế! *Ngáp*

- Bây giờ mà còn ngủ à...

- Ai ngủ! Tại mày gọi tao dậy sớm nên tao ngồi ngáp đây này

- *Cười* à thế à! Im để tao nói, sáng nay đi ăn sáng nghiêm cấm mày dắt theo của nợ của mày đi nghe chưa...tao thề là tao không muốn sáng sớm ngày ra đã cơm “chó” đâu

- Hả! Eo ơi, tao định rủ anh ấy đi, mày ấy tại sao không đi kiếm trai đi chứ...chán ghê. Tao nói mày nghe 25 tuổi đầu không có mảnh tình nào trọn hết, lần nào cũng tại cái bản tính chóng chán của mày chưa được mấy ngày đã redflag rồi

- Mày biết dù mày có nói thế thì cũng chẳng thay đổi được gì mà đúng không. Bổn đại gia đây đầu đội trời chân đạp đất không cần thêm một ai hết...

- Thật là khí thế hùng hồn ghê ta...à đúng rồi nhớ lại hồi xưa mày kể tao mày đã thích thằng nào ấy nhỉ?

- Thằng nào cơ?

- Hồi cấp 2 gì ấy...đấy!

- ...

- Không nhớ à! Từ từ để tao nhớ đừng có dục tao lại quên bá giờ

- Chậc! có nhớ đâu mà quên!

- À! Mày chuẩn bị hết xong đi rồi còn đi ăn bún cứ ngồi nói chuyện với tao rồi lại muộn

- Khỏi cần bạn lo tôi đang nói chuyện và nghe thấy tiếng nói của bạn bằng bluetooth khổ. Tao cúp máy đây...nhớ là đừng có mang theo của nợ của mày đấy

- Biết rồi! Biết rồi! Khổ lắm nói mãi

*Ngắt máy* tút...tút...tút

- Hừm...thằng đấy là thằng nào ấy nhỉ...hình như nhớ được mang máng hay sao ấy! Bạn học hồi cấp 2 sao! Nhớ lại mà hoài niệm ghê