Nam Chính! Ta Thích Anh Trai Của Ngươi Rồi

Chương 2: Toán - Tĩnh lặng - Độ điên



- Nè...! Vy ơi mày dạy đi, mày tính ngủ trong phòng thi thật hả?

Yến dùng tay lung lay người của Vy để đánh thức cô ấy dậy

- Ưm...để yên tao ngủ đi, tối qua tao đã thức đêm làm bản thiết kế đó rồi giờ đang là ngày nghỉ thì để tao yên

Tiếng xì xào bán tán, gọi nhau rồi hỏi bài

- Này! Đang thi đấy muốn ngủ thì về nhà mà ngủ

- Ồn ào! chết được

Thảo Vy bật dậy nhìn lên phía trước cô hốt hoảng với những gì mình đang nhìn thấy ngay trước mắt, hết nhìn đằng trước rồi quay ra nhìn xung quanh cuối cùng với gương mặt khó hiểu quay về nhìn Yến

- Ê! Mày đây là đâu rồi tại sao mày lại ở đây, chẳng phải lúc này mày đang ở bên Úc à

- ??? Ơ! Mày bị dở à! Tao đi Úc làm gì ngủ nhiều quá đơ rồi à, mau hồi thần trở lại mà mau chóng làm nốt bài kiểm tra toán của mày đi, sắp hết giờ rồi đấy

- ?-? Kiểm tra gì?

Vy thấy khó hiểu nhìn vào tờ đề. Ở phía bên phải góc đề có ghi là ‘Kiểm tra chất lượng giữa học kì 1 lớp 6’

Vy thấy hốt hoảng, hoang mang xN

- Ôi mẹ ơi! CLGT gì thế này chẳng lẽ nào mình lại quay về hồi mình học lớp 6 rồi. Không…không…không thể nào mình không muốn quay về lúc này. Hu…hu…quay về tuổi thơ thì tốt đấy nhưng cái tuổi thơ sống bên cạnh gia đình lần nữa thì tôi không muốn quay lại. Dù đã lớn làm việc ở nơi xa nhà hay gì đi nữa thì tôi cũng không muốn ở nhà của chính bản thân cùng với bố mẹ! Và đặc biệt là là cái hồi nhỏ chết tiệt này...

- Tại sao? Ông trời lại làm chuyện này với con chứ! Lúc con muốn quay lại thì ông không cho nhưng cái lúc mà con đang chuẩn bị tận hưởng cuộc nghỉ ngơi dài hạn sau hàng đống công việc. Du lịch chưa kịp đi, spa thì đang trì hoãn, đồ ăn ngon chưa kịp ăn hơn nữa cái chết tiệt nhất là tiền mình làm khom lưng dầm mưa dãi nắng mới có được lại biến mất sau vài tích tắc

Nỗi đau đớn trong lòng Vy cứ dần đần trào dâng lên sự đau khổ tột cùng khi nghĩ bây giờ mình chỉ có hai bàn tay trắng, những đồng tiền tích góp cứ thế bay đi

Vy gục xuống bàn thẫn thờ một lúc rồi quay sang nhìn Yến với gương mặt rất “bơ phệch”

- Ê! Yến ơi còn bao nhiêu phút nữa thì thu bài

Yến nhìn đồng hồ đeo tay của bản thân rồi nói

- Còn tròn hai mươi phút nữa thì thu bài. Mau làm bài đi từ nãy giờ tao chẳng thấy mày làm gì đâu đấy

- Ừ! Cảm ơn

Vy nhìn vào tờ giấy thi và tờ giấy kiểm tra với gương mặt không cảm xúc

- Hầy…hai lăm tuổi đầu rồi mình không nghĩ rằng mình sẽ còn gặp lại những bài kiểm tra lớp 6 thế này. Nghĩ lại lúc mình còn học ở trường Đại học kiến trúc Hồ Chí Minh vì để kiếm tiền sinh hoạt và tiền mua dụng cụ mình đã đi làm gia sư. Cuộc sống làm gia sư thật sự rất vui vẻ mình luôn gặp được nhưng trường hợp “cha mẹ hoà thuận con cái ôn nhu dễ thương, ngoan ngoãn”

- Mình nói thật nhiều lúc tăng xông muốn vào viện nhưng vì nghĩ đến tiền viện phí khi mình đi vào cùng với tiền gia sư không nhận được khiến mình tịnh tâm trở lại. Cái thời gian đó mình thật sự chẳng muốn quay lại một tí nào hết!

Vừa suy nghĩ về chuyện vừa làm bài rất nhanh Vy đã làm xong đề toán ấy một cách dễ dàng

- Xong! Này thì tam giác ABC… ta phải vì kiếm tiền nên mới phải nhai đi nhai lại mày mấy chục lần khiến ta phát điên mỗi lần ta dạy chúng. Hơn nữa những năm tương lai chương trình mới còn khó hơn nhiều, điều này đã làm mình có một đoạn thời gian khổ sở

- Giờ thì suy nghĩ một chút về tình hình hiện nay của mình nào

Vy cô ấy lục lọi trong đồ đựng giấy kiểm tra lấy một cái bút chì, cục tẩy. Cô ấy bắt đầu vẽ ra những việc diễn ra trước lúc cô tới ấy quay về lại năm 2016

- Đầu tiên là mình đang ở trong phòng ngủ của mình...HỒI TƯỞNG

- Xong! Cuối cùng cũng chuẩn bị xong rồi! He...he...hừm con kì nhông kia vẫn chưa gọi cho mình? chắc bây giờ chưa đến giờ sao?

Vy chạy lon ton ra chỗ điện thoại xem bây giờ là mấy giờ

- Ơ mới 6:30 thôi sao? Hôm nay mình chuẩn bị nhanh hơn mọi hôm ấy nhỉ. Đây cũng là một bước tiến lớn trong việc cải thiện tính lề mề của mình hi...hi...đúng là không hỏi là mình có tiền bộ.

Vy vui vẻ nằm bịch xuống giường dang hai tay, hai chân ra để thư giãn trên chiếc đệm êm ái. Căn phòng lúc này đều rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc mà thôi. Âm thanh ồn ào, tấp nập của thành thị trong lúc này dường như ngưng lại

- Tĩnh lặng thật! Đột nhiên mình muốn kéo dài khoảnh khắc tặng này thêm một chút nữa. Cuộc sống này dường như đã quá vội vàng rồi. Nhớ lúc trước mình thiệt sự là một con điên trong thế giới của mình, mình chẳng bao giờ suy nghĩ quá sâu xa về mới thứ bởi cái lí do duy nhất đó là lười, vô lo, vô nghĩ sống bình thản. Nhưng rồi cái điên ấy dường như nó đã bị mài mòn theo thời gian vậy