Nam Chính Yêu Tôi Đến Phát Điên Rồi!

Chương 52: Phản bội



Cuối cùng thì đôi chân quý giá của ngài đại pháp sư cũng được Rosie giữ lại, cái giá chính là phải chữa khỏi cái chân què quặt này của nàng ngay lập tức.

Sau khi trấn lột một lượng lớn năng lượng pháp thuật trong cơ thể Dylan, Rosie cuối cùng cũng có thể đứng lên được là không còn phải dùng thuốc để kiềm chế cơn đau nhức vào mỗi đêm. Tuy rằng vẫn phải còn đi tập tễnh một thời gian nhưng đó đã là quá tốt đối với nàng. Nếu ở thời hiện đại dù có các thiết bị tân tiến đi chăng nữa xương chân đã bị bẻ gãy của Rosie cũng chẳng thể nào khỏi nhanh như vậy được.

Nhưng có một điều khiến Rosie vẫn chẳng thể vui vẻ nối khi nhân vật nam phụ này lại có gì đó sai sai so với cốt truyện ban đầu.

Dylan Yuden đã thực sự tiên đoán được số mệnh Maximilian sẽ trở thành một bạo quân, hắn ta tiếp cận hoàng đế vốn là để ngăn chặn tai ương có thể xảy ra với để chế. Nhưng cho đến khi vô tình gặp được Rosie, Dylan nói rằng định mệnh ban đầu của nam chính đều lệch khỏi quỹ đạo vì sự xuất hiện của nàng.

Dylan không cố tìm cách giết chết nam chính nữa mà chuyển sang thuyết phục Rosie ở lại bên Max, bởi vì chỉ có một mình nàng có thể ngăn được sự bạo phát khi cơ thể của nam chính biến đổi vì lời nguyền. Đó cũng chính là lý do hắn tiết lộ tung tích của nàng với nam chính, tên khốn đó thậm chí đã nghĩ đến việc vứt nàng lên giường của Maximilian để khiến hai người bọn họ có thể làm lành.

Một cái tát hằn sâu trên gương mặt của ngài đại pháp sư như lời kết thúc cho cuộc trò chuyện vô lý giữa hai bọn họ. Điều mà hắn muốn căn bản sẽ không thể diễn ra được khi nàng vẫn muốn trở về thế giới của mình.

Mọi thứ trong cốt chuyện dần trở nên lệch lạc so với những gì nàng được biết, hệ thống vẫn không xuất hiện khiến nàng không thể tìm thấy được bất kỳ một sự chỉ dẫn gì cho mình. Trong vòng hai tuần nữa, nếu Max vẫn chưa thể nảy sinh tình cảm với thánh nữ, nàng sẽ thực sự tiêu đời. Có lẽ Rosie nên nói chuyện một cách thẳng thắn với Max về mối quan hệ của họ hiện tại, thay vì cứ giận hờn nhau như vậy mãi.

“Ngài chỉ huy, ta muốn đến gặp bệ hạ!”



Cung điện của hoàng đế.

Bởi vì để tránh cho cuộc nói chuyện này bị phá đám bởi một kẻ cuồng chủ và lắm lời như Duncan. Rosie đã để ngài ta ở ngoài và một mình tiến vào cung điện, không hiểu sao hôm nay Duncan lại ngoan ngoan vui vẻ đến như vậy cho đến khi nàng tiến và phòng ngủ của hoàng đế và nhìn thấy cảnh tượng bên bên trong…

Dưới ánh đèn pha lê mờ ảo quyến rũ, trong căn phòng ngập tràn tiếng cười nói của các thiếu nữ cùng với những hương thơm say mê lòng người của những điếu xì gà đắt và nước hoa đắt tiền. Rosie nhíu mày cảm thấy khó chịu trước dáng vẻ hưởng lạc này, Maximilian chưa bao giờ hút thuốc và sử dụng nước hoa, những thứ mùi hương này chỉ có thể là của người khác.

Rosie không bước chân vào vội mà chỉ đứng núp ở bên ngoài phía cánh cửa, qua khe cửa nhỏ, nàng có thể thấy được xung quanh hoàng đế được bao quanh bởi không ít những vị tiểu thư quý tộc xinh đẹp ăn mặc quyến rũ. Thay vì cảm thấy phản cảm, Maximilian thập trí còn vô cùng thuận theo và lắng nghe những lời châm chọc nói xấu ai đó của bọn họ.

“Đúng thật là một ả đàn bà không biết điều, bệ hạ đã ban cho nàng ta một ân điển lớn như vậy còn muốn tỏ ra kiêu kỳ thế nào cơ chứ.”

“Cũng chỉ là một người phụ nữ xuất thân tầm thường, chẳng có gì ngoài vẻ bề ngoài xinh đẹp đó. Đế quốc của chúng ta không thiếu nhất chính là mỹ nhân, cô ta cũng không biết sao.” Nàng tiểu thư tóc vàng kiềm mị rót thêm rượu vào ly của hoàng đế, ánh mắt nàng ta tràn ngập nhu tình khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn chết chìm trong đó.

“Cũng chỉ là một ả tình nhân sống nhờ thân xác, so với những ả gái điếm nơi nhà thổ cũng chẳng khác là bao. Người như vậy sao có thể xứng với bệ hạ chứ!”

“Cô nàng Rosie đó, dù có ăn mặc cao quý ra sao thì cũng chẳng thể che đậy đi thân phận thấp kém của mình được.”…

Họ đang nói về nàng, thậm chí còn hạ nhục một người chưa từng gặp mặt bằng mọi cách chỉ để lấy lòng hoàng đế. Nhưng điều khiến Rosie căm phẫn nhất lại không phải như vậy mà là thái độ dửng dưng của nam chính. Maximilian không nói gì, khuôn mặt lạnh tanh như đồng cảm với mỗi lời nói xấu của các nàng ta.

Rosie quả thực cũng phải tự hỏi thứ nàng trao cho hắn chỉ có mỗi thân xác này hay sao? Nếu là nữ phụ phản điện của nguyên tác chắc hẳn đó là thứ duy nhất cô ta bỏ ra cho mối quan hệ này. Nhưng nàng đã đánh đổi cả niềm tin và sinh mạng của mình cho hắn, nàng đáng nên bị kinh thường như vậy sao khi chỉ vì đã bỏ đi khi hợp đồng giữa hai người bọn họ đã kết thúc.

Rosie cảm thấy hối hận đến cực cùng, nàng chỉ muốn trở về nhà của mình ngay lập tức. Thế giới này vốn dĩ không thuộc về nàng, đến cả người nàng tin tưởng nhất có thể dựa vào cũng chỉ là dối trá.

Vậy thì chấm dứt hết tất cả ở đây đi, dù cho có phải chịu nỗi đau bị nam chính giết chết thì chí ít điều đó cũng có thể khiến nàng hoàn thành nhiệm vụ và trở về với nơi thuộc về mình.

“Có vẻ như thần đã làm phiền quãng thời gian vui vẻ của bệ hạ, nhưng có một điều Rosie Gemma muốn nói với ngài…” Nàng đẩy cửa mạnh mẽ đi thẳng đến trước mặt hoàng đế trước những con mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh.

“Tôi đã cảm thấy hối hận rồi…”

“Hối hận vì tất cả những gì đã làm vì ngài! Maximilian, đối với anh những gì tôi đã bỏ ra đều không đáng một hạt cát hạt bụi nào thì làm ơn hãy kết thúc tất cả đi. Một là tha tôi đi hai là giết chết ả tình nhân không biết điều này đi…”

“Nếu ngài làm như vậy, tôi nhất định sẽ không oán hận mà sẽ quỳ xuống mà cảm tạ ân trên cao thượng của ngài đấy thưa bệ hạ!” Rosie dứt khoát với một khuôn mặt đẫm lệ cất lên những lời lẽ vô cùng sắc bén.

Trong đôi mắt của nàng hiện hữu không chỉ sự thất vọng và mà là nỗi đau đớn tột cùng giống như bị phản bội. Trái tim nàng cảm thấy đau lắm..

Nàng chịu đủ rồi.

Tất cả mọi thứ Maximilian mang lại, nàng đều chịu đủ rồi. Giữa bọn họ chưa bao giờ tồn tại hai chữ hy vọng nào cả, anh là nam chính cao thượng còn nàng vĩnh viễn chỉ là một nữ phụ độc ác. Cho dù có phải bỏ ra cả trái tim mình, những suy nghĩ đó cũng sẽ chẳng thể nào thay đổi.

Rosie bỏ đi trước ánh mắt kinh hoàng của Max. Mọi thứ đáng nhẽ không nên diễn ra như vậy, anh hoàn toàn có thể cảm nhận rõ nàng ấy đã hoàn toàn từ bỏ mình không mảy may một chút quan tâm nào rồi.

Max ghê tởm đẩy những người phụ nữ đang đứng chắn trước mình vội vã đuổi theo nàng, anh muốn giải thích, tất cả đều không phải như nàng nghĩ. Chỉ là lừa dối, Max chưa bao giờ coi thường nàng dù là trước đây hay hiện tại, nàng là người thân duy nhất của anh, Rosie không thể cứ thế từ bỏ anh được.

“Rosie, nàng không thể, nàng không thể từ bỏ ta như thế được.” Max đuổi kịp, tóm lấy cánh tay nàng run rẩy nói.

Cái va chạm đó khiến Rosie cảm thấy ghê tởm đến cực cùng, nàng hất mạnh bỏ bàn tay của hoàng đế tàn nhẫn nói:

“Đừng chạm vào tôi!”

“Rosie nàng không thể rời khỏi ta được!” Max phẫn nộ hét lớn, nhưng một chút cũng không thể khiến nàng thay đổi thái độ. Nàng không nên đối với anh như vậy, chẳng phải Rosie vẫn luôn yêu anh hay sao.

“Vì sao ngài vẫn không chịu từ bỏ. Rốt cục trên người tôi còn giá trị gì mà ngài vẫn không thể buông bỏ chứ?” Rosie cũng không hề nhẫn nhịn mà hét thẳng vào mặt ngài ta, nước mắt cứ liên tục rơi dù nàng đã cố gắng kìm chế. Chưa bao giờ Rosie cảm thấy mình trở nên vô dụng như vậy.

“Ngài yêu tôi sao Max?”

“…” Câu hỏi bất ngờ của nàng khiến Maximilian sững lại, trong đôi mắt xanh hiện lên cảm xúc trấn động không hề nhẹ. Đương nhiên anh không thể tìm ra bất kỳ câu trả lời nào.

Max chưa từng yêu bất kỳ một ai ngoại trừ mẹ của anh. Vốn cảm xúc quá hạn hẹp của Max khiến anh lại chẳng thể nhận biết nổi trên đời này có rất nhiều loại tình yêu khác nhau. Chẳng ai dạy anh cách để yêu một người là như thế nào cả. Max chỉ biết anh cần Rosie và anh sẽ làm mọi cách để có thể giữ nàng ở lại.

Nhưng nàng cũng chẳng mảy may quan tâm đến điều đó vì Rosie đã bỏ đi ngay khi hoàng đế không còn cản trở bước chân quyết tâm của mình nữa.

“Chẳng phải ngài vẫn luôn căm ghét dáng vẻ của bạo đế Carlos hay sao… Giờ ngài cũng chẳng khác gì ông ta đâu Max.” Rosie cuối cùng cũng có thể cay nghiệt đáp trả lại sự xúc phạm trước đó của nam chính.

Có thể thứ chờ đợi nàng ngày mai chính là một lọ thuốc độc hoặc một chiếc máy chém, nhưng giờ Rosie chẳng còn bận tâm đến bất kỳ điều gì cả. Nàng chỉ muốn trở về nhà mà thôi.