Nam Chính Yêu Tôi Đến Phát Điên Rồi!

Chương 53: Ám sát



“Tiểu thư sao ngài lại trở về sớm như vậy, bệ hạ đâu?” Hiệp sĩ Duncan chờ đợi bên ngoài điện chào đón nàng bằng một câu hỏi kỳ lạ và ánh mắt hết sức mong chờ.

Rosie cũng dần lấy lại được sự tỉnh táo sau cơn giận giữ và nhận ra điều gì đó ở đây. Duncan chắc hẳn đã biết điều gì đó.

“Ngài mong chờ điều gì sẽ diễn ra ở đây?” Nàng lạnh lùng lên tiếng hỏi, dành cho ngài ta một ánh nhìn sắc lạnh tràn ngập sát khí.

Không hiểu sao Duncan lại trở lên e sợ trước người phụ nữ mình luôn cho là yếu đuối này, ngài ta rụt cổ lại, ánh mắt lần trốn không dám nhìn thẳng nàng.

“Không… không có gì cả.” Ngài hiệp sĩ ấp úng chối bỏ.

Và nàng hoàn toàn có thể nhận ra được kế hoạch ngu xuẩn này là do ai bày ra rồi.

“Đừng đi theo tôi mà hãy ở lại lo cho chủ nhân của ngài đi, kế hoạch của các người thất bại rồi.” Nàng hững hờ bỏ lại một câu rồi một mạch đi thẳng.

Duncan trở nên lúng túng và không biết làm thế nào cho thoả đáng, cuối cùng hắn vẫn lựa chọn chạy đi xem chủ nhân của mình trước. Dưới sự bảo hộ của bệ hạ thì trong hoàng cung này có ai còn dám gây nguy hiểm cho người phụ nữ đó chứ.



Kể từ giây phút nàng rời đi, Maximilian vẫn luôn đứng lại ở nơi đó, từng cơn gió lạnh thổi qua cũng chẳng thể nào lạnh lẽo bằng trái tim anh lúc này. Max nhìn lên bầu trời đen nghịt không một vì sao trước mắt, thật chẳng khác nào mình cảnh hiện tại của anh. Không một chút hy vọng!

Nếu dùng đến cái chết để đánh đổi. Có lẽ nàng ấy sẽ giống như khi đó…”

Từ bỏ tất cả và và ở lại bên hắn.

Một ý nghĩ bất chợt này lên trong đầu, đôi mắt tuyệt vọng của Max lại trở lên sáng rực.

Max không bận thân đến lời nói của mình có biết bao nhiêu điên rồ, khát khao trong lòng đã trở thành sự mù quáng. Anh chỉ nhớ rằng Rosie vẫn luôn rất dễ mềm lòng, và Max chỉ cần tổn thương chính bản thân mình, nàng ấy nhất định sẽ lại chú ý đến anh mà thôi.

“Nếu bệ hạ thực sự muốn làm điều đó, sẽ chỉ khiến tiểu thư trở nên run sợ hơn thôi!” Thiếu niên áo tím bất ngờ xuất hiện cản lại bước đi của hoàng đế.

Là đại pháp sư mới được Maximilian sắc phong không lâu vì công lao giúp anh tìm thấy được nàng. Max vẫn luôn không để tâm đến con người này, vốn chỉ cho rằng anh ta chỉ một pháp sư hám danh lợi không hơn không kém. Dylan vốn dĩ không đủ tư cách đứng chắn trước mặt trời vĩ đại của đế quốc như vậy.

“Tránh ra.” Hoàng đế trầm giọng ra lệnh.

Cả cơ thể Maximilian đều tỏa ra bầu không khí chết chóc khiến bất kì ai cũng phải rẻ chừng. Một kẻ cả đời đều gắn liền trên chiến trường như hoàng đế luôn mang một loại áp ức vô hình khiến người khác trở nên sợ sệt mà lùi bước.

Đây cũng là lúc Dylan có thể cảm nhận rõ được ham muốn kiểm soát điên cuồng của hoàng đế, thứ sẽ khiến Maximilian bị đẩy đến con đường đen tối không thể quay đầu lại và trở thành một bạo đế khát máu.

“Bệ hạ yêu nàng ấy và cần lại tình yêu của nàng. Đừng biến thứ tình cảm tốt đẹp đó thành áp lực và khiến nàng ấy cảm thấy sợ hãi. Bệ hạ sẽ nghĩ sao nếu tiểu thư dùng đến cái chết của mình để đe dọa ngược lại ngài. Bệ hạ có thể tìm thấy được sự thoải mái khi điều đó xảy ra không?”

Dylan biết rằng mình lên ngăn chặn hành vi tự sát này của hoàng đế lại, cho dù hắn rất muốn loại bỏ kẻ mà mình không thể không chế được như Maximilian. Những thể giới này cần anh ta, hắn không thể để Maximilian chết.

“…” Max trở nên trầm lặng nhíu mày nhìn đại pháp sư, một kẻ xa lạ vậy mà có thể lay động đến quyết định của anh.

Đúng thật vậy! Max nhất định sẽ không thể chịu được nếu như nàng ấy dùng cái chết để đe dọa lại chính mình.

Nhưng ngoài cách nghĩ cực đoan đó, anh không hề biết rằng mình nên làm gì khác. Việc lớn lên thiếu hụt đi tình cảm cùng những nỗi đau trong quá khứ luôn khiến Max ám ảnh với việc mất đi điều gì đó quan trọng. Đầu tiên là Elizabeth sau lại là nàng ấy, và giờ Max chỉ còn mỗi mình Rosie. Nếu mất đi nàng ấy, chắc anh sẽ phát điên mà hủy hoại cả thế giới này mất.

“Hay thử sử dụng sự chân thành của người thưa bệ hạ. Đe dọa và ép buộc không phải là khởi đầu của một tình yêu. Xin hãy thứ tội cho sự vô lễ của thần ngày hôm nay, tất cả mọi thứ đều vì bệ hạ và vị tiểu thư thần đã mắc nợ.”

Đại pháp sư quỳ xuống và nhận tội trước hoàng đế, Maximilian nhìn hắn ta, kẻ đã đưa nàng trở về với anh, và giờ lại muốn giúp cho mối quan hệ của họ trở nên tốt đẹp hơn?

Dù không biết mục đích cuối cùng của Dylan Yuden là gì, nhưng nếu hắn ta có thể giúp anh tìm lại trái tim của nàng ấy trở về. Cho dù có phải đánh đổi bằng cả sinh mạng của mình, Maximilian cũng sẽ thử.



Hai ngày sau, khu rừng săn bắn thuộc hoàng gia của đế quốc.

Hoàng đế lên ngôi vào mùa xuân, cũng là lúc thời điểm thích hợp diễn ra lễ săn bắn. Mọi thứ được chuẩn bị một cách nhanh chóng, nhưng để tăng thêm quyền uy của vị hoàng đế mới trước các quý tộc.

Rosie bước ra khỏi lều lớn hít thở bầu không khí trong lành mà đã gần một tháng nàng chứ thể cảm nhận được. Kể từ sau đêm hôm đó, Maximilian đã không còn hạn chế tự do của nàng, cũng không xuất hiện trước mắt Rosie quấy nhiễm như ngày trước. Vốn dĩ nàng nên cảm thấy bình yên và thoải mái hơn, nhưng Rosie vẫn không thể ngừng suy nghĩ về thứ tình cảm mà nam chính đã dành cho mình…

Ngày hôm đó, sau khi cãi nhau với hoàng đế, nàng đã trở về phòng và dần bình tỉnh trở lại. Rosie đã biết được rằng chủ ý ngu xuẩn này chắc hẳn là do hiệp sĩ Duncan đã bày ra cho hoàng đế với mục đích duy nhất là khiến nàng ghen tị. Duncan nào biết được rằng những sự ghen tuông trước đó của nàng khi còn ở lãnh địa đều là giả tạo và nàng không hề có tình cảm với chủ nhân của ngài ta.

Rosie cũng cảm thấy có chút hối hận vì đã nặng lời với Max, nàng không nên so sánh ngài ấy với người cha tồi tệ kia. Max vốn dĩ chưa bao giờ giống tên bạo đế đó một chút nào cả. Nhưng hiện tại Rosie lại chẳng thể nói lên lời xin lỗi nếu muốn Max chết tâm hoàn toàn. Rosie đã nhận ra nam chính đã bắt đầu dành cho nàng thứ tình cảm không nên có, nó vốn dĩ không hề thuộc về nàng mà là nữ chính, Rosie chỉ biết rằng bản thân sẽ phải trả nó lại dù trái tim nàng cũng đang bắt đầu giao động…

“Tiểu thư…”

Duncan cúi đầu chào ngay khi nàng vừa xuất hiện, chắc hẳn đã luôn đứng đợi sẵn ở ngoài. Ngài hiệp sĩ mặc trên mình giáp phục oai vệ, Duncan thuộc về lễ hội săn bắn chứ không phải là bảo vệ một tiểu thư rảnh rỗi như nàng.

“Vết bầm tím trên gương mặt ngài vẫn chưa tan hết sao, ngài cần đến gặp bác sĩ đấy Duncan.” Khiến cho gương mặt tuấn tú của ngài chỉ huy có thể xuất hiện một vết bầm tím to đến như vậy, chắc hẳn cũng chỉ có thể là Max. Duncan cũng đã phải trả giá cho hành động của mình nên nàng cũng chẳng muốn tỏ ra giận dỗi làm gì.

“Thần vẫn ổn, cảm ơn sự quan tâm của người thưa tiểu thư.” Duncan sau khi biết mình đã làm sai liền trở nên rụt rè và cẩn trọng hơn trước mắt nàng. Cậu ta biết Rosie chính là cả sinh mạng của hoàng đế, cậu phải tôn trọng nàng ấy giống như chủ nhân của mình.

“Không cần theo ta đầu thưa chỉ huy, ta sẽ chỉ đi loanh quanh ở đây thôi. Ngài có thể tham gia vào lễ săn bắn giống mọi người.” Rosie thiện ý đưa ra lời đề nghị, nhưng ngài chỉ huy vẫn trầm lặng không đáp lại, có lẽ ngài ấy không muốn lơ là trước nhiệm vụ hoàng đế đã giao cho mình.

“Ta muốn một chú thỏ còn sống, đây chính là mệnh lệnh. Ngài sẽ không từ chối chứ Duncan.”

Cách cuối cùng, hiệp sĩ không thể khước từ mệnh lệnh của chủ nhân mà.

“Thần tuân lệnh thư tiểu thư!” Duncan dù cảm thấy khó sử cũng không dám làm trái theo ý muốn của nàng, cậu sẽ cố gắng trở về một cách nhanh nhất.

Rosie mỉm cười nhìn Duncan cưỡi ngựa tham gia vào cùng tất cả mọi người, ngài ấy không nên bỏ qua sự may mắn của mùa xuân. Và hơn thế nữa Maximilian cần sự bảo vệ của ngài chỉ huy, nàng nhớ không nhầm sẽ có một cuộc ám sát diễn ra trong ngày hôm nay bởi những kẻ bất mãn với chính quyền mới.

“Chúa ơi! đây không phải chính là nàng tình nhân xinh đẹp của bệ hạ đây sao? Không ngờ một kẻ thấp kém như cô cũng dám xuất hiện ở đây Rosie Gemma…” Giọng nói nồng đậm sự chế giễu mang theo công kích hướng về phía nàng.

Rosie quay mặt lại liền nhìn thấy một đám tiểu thư quý tộc đang tiến về phía mình, trong đó có một kẻ nàng khá quen mặt. Vị tiểu thư tóc vàng đã từng nói xấu nàng trước mặt hoàng đế vào đêm đó!