Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1104: Giáo chủ bệnh kiều của ta 56



Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Đáng tiếc, lúc này trọng tài chính là cung chủ Phong Nguyệt Cung.

Một nhân vật thủ đoạn lợi hại.

Ngay lúc đó tên chơi thủ đoạn kia đã bị chặt đứt một cánh tay.

Từ đó, rốt cuộc không ai dám làm xằng bậy.

Đợi ước chừng hơn một canh giờ. Truyện Phương Tây

Rốt cuộc nghe người trên đài tuyên bố

"Tiếp theo, Thẩm Thiên đấu với Tô Yên."

Thẩm Thiên vừa ra, tiếng hô cũng rất cao.

Đặc biệt là phong cách hắn lên sân khấu.

Từ trên trời giáng xuống, còn tự mang theo cánh hoa hồng.

Tay cầm quạt xếp, cẩm y tơ lụa, hơn nữa kia khuôn mặt phong lưu phóng khoáng.

Trên cơ bản, nữ tử tới chỗ này xem đấu đều là vì Thẩm Thiên mà đến.

Đám nữ tử thét chói tai, vượt qua tất cả các trận thi đấu lúc trước.

Tô Yên từng bước một đi lên bậc thang.

Trong tay nắm bội kiếm.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, chị biết dùng kiếm sao?"

"Không biết."

"Vậy chị cầm kiếm tới tỷ thí làm gì?"

"Đây là vũ khí của nguyên thân."

Nàng cũng không phải rất muốn cầm, nhưng là ngẫm lại người khác đều dùng binh khí, nàng không dùng, có phải không tốt lắm hay không?

Kết quả là, liền đem theo bội kiếm lên đây, cũng chỉ là giả vờ mà thôi.

Người khác không nhận biết Tô Yên.

Nhưng lại nhận ra được bội kiếm trong tay nàng.

"A? Đây không phải kiếm của phái Huyền Băng sao?"

"Đúng vậy, chẳng lẽ nữ tử này là người của phái Huyền Băng??"

"Phái Huyền Băng khi nào có một nhân vật như vậy?"

Mọi người đều nghi hoặc sôi nổi.

Đừng nói là người xem ở bên dưới.

Dù là chưởng môn phái Huyền Băng, cũng không biết trong môn phái mình khi nào lại có một nhân vật như vậy.

Kết quả là khi tiếp thu được ánh mắt chung quanh phóng lại, hắn mỉm cười, làm bộ bình tĩnh.

Phảng phất hết thảy đều ở trong lòng bàn tay.

Tỷ thí thực mau bắt đầu.

Vốn dĩ, mọi người đều sôi nổi cảm thấy cao thủ như Thẩm Thiên ở trên giang hồ, đã hiếm khi có địch thủ.

Cho nên vô luận nghĩ như thế nào đều là hắn chắc chắn sẽ.

Không, phải nói, ở trong lòng mọi người, Thẩm Thiên không có khả năng sẽ bại bởi một nữ tử vô danh này.

Chỉ là, hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều.

Một nén nhang sau.

Thẩm Thiên bị Tô Yên một chưởng chụp từ trên đài cao rơi xuống.

Trọng thương ngã trên mặt đất.

Tô Yên dùng tám phần sức lực.

Nội lực của nguyên thân rất nhỏ.

Chỉ có thể dựa lực lượng bản thân Tô Yên.

Hơn nữa nàng trước nay đều không có dùng nội lực cùng người đánh nhau.

Sợ không thể tạo thành thương tổn với Thẩm Thiên, cho nên cố ý hạ nặng tay.

Quả nhiên, một kích đã đủ dùng.

Thẩm Thiên ngã trên mặt đất phun ra một ngụm máu tươi.

Hôn mê.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Yên nhanh chóng thay đổi.

Vốn dĩ tưởng là người tới góp đủ số, không nghĩ tới lại thật sự có năng lực.

Mà vị trọng tài khi nhìn thấy Tô Yên ra tay, mày nhíu một chút.

Đại khái cũng là ngoài dự kiến.

Tô Yên xoay người, ra tiếng với trọng tài

"Có thể phán định chưa?"

Trọng tài gật đầu

"Trận này, Tô Yên thắng."

Tô Yên thong dong đi xuống đài.

Mới vừa vừa đi xuống, Hoa Vô Khuynh liền mang theo một đóa hoa đỏ thẫm xuất hiện ở trước mặt nàng.

Hơn nữa còn nhiệt tình ôm nàng một cái đầy cõi lòng

"Yên Yên!!"

Phong Chỉ bụm mặt, rất muốn nói kỳ thật mình cũng không quen biết tên nam nhân này.

Trước công chúng, quả thực đồi phong bại tục.

Nàng cũng đã nói với Hoa Vô Khuynh, muốn hắn chờ tới khi về khách điếm, Sau đó muốn ôm như thế nào cũng được.

Kết quả đâu?

Vừa mới đáp ứng xong, lúc thấy đến Tô Yên liền quên đến sạch sẽ.

Phong Chỉ đang nghĩ, bỗng nhiên cảm nhận được một tầm mắt.

Nàng vừa nhấc đầu, nhìn về phía đài cao.

Phong Chỉ nhanh chóng che kín mặt mình, chạy ra bên ngoài.

Tô Yên duỗi tay lôi kéo Hoa Vô Khuynh đi về khách điếm.