Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1105: Giáo chủ bệnh kiều của ta 57



Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Xong trận này, nàng có thể nghỉ ngơi hai ngày rồi tái đấu.

Trực tiếp tiến vào trận chung kết cuối cùng.

Sau hai ngày có thể đến thi đấu.

Lúc trở lại khách điếm, Tô Yên lấy hoa hồng trên đầu hắn ra.

Kết quả, lấy ra chưa được bao lâu lâu, Hoa Vô Khuynh lại trộm mang lên.

Sau đó, dùng đôi mắt lóe sáng nhìn Tô Yên.

Tiểu Hoa lên tiếng.

"Ký chủ, em đoán Hoa Vô Khuynh đại nhân khẳng định nghĩ mang theo hoa hồng thì chị sẽ hôn hắn."

Nghe Tiểu Hoa nói, nàng nhìn về phía Hoa Vô Khuynh.

Sau đó duỗi tay, nâng cằm hắn lên.

Bẹp, hôn một cái.

Giây tiếp theo Hoa Vô Khuynh liền ôm lấy Tô Yên.

Một tiếng một tiếng cao hứng gọi.

"Yên Yên, Yên Yên."

Tô Yên.

"Ân"

Tiểu Hoa đoán đúng rồi.

Hắn chính là muốn nàng hôn hắn.

Tới lúc ăn cơm trưa, cũng không biết vì sao Hoa Vô Khuynh ăn được một chút liền khốn đốn nằm ở đằng kia ngủ gật.

Cuối cùng không có cách nào, nàng đành đưa người về trong phòng.

Gần như vừa chạm giường hắn liền ngủ say.

Tô Yên nhăn mày nhìn hắn.

Tiểu Hoa lên tiếng.

"Ký chủ, nam chủ đại nhân hô hấp vững vàng, hẳn là không có chuyện gì lớn."

Tô Yên gật đầu.

"Ân"

Hai ngày trước hắn cũng như thế.

Một lần ngủ rất lâu.

Có lẽ là mấy hôm gần đây ngủ quá muộn nên mệt?

Suy nghĩ trong chốc lát, không biết khi nào Tô Cổ đã đứng ở ngoài cửa.

Tô Cổ lên tiếng.

"Hắn không có việc gì, chỉ là công pháp tu luyện xảy ra vấn đề, thân thể hắn với công pháp đang đối nghịch nhau."

Tô Yên từ mép giường đứng dậy.

Ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cổ.

Tô Cổ đi vào trong phòng.

Ngồi xuống đổ cho mình một chén nước.

Đang uống, Tô Yên nghi hoặc.

"Tiểu Hồng đâu? Sao nó không đi theo em?"

Động tác uống nước của Tô Cổ dừng lại một chút.

Cúi đầu, đầu tiên là nhìn chính mình, sau lại nhìn thoáng qua phía sau.

Lúc này mới phát hiện Tiểu Hồng không còn nữa.

Im lặng lúc lâu, Tô Yên lên tiếng.

"Cùng Cổ Hi kia có quan hệ gì?"

Tô Cổ ngẩn ra, buông xuống chung trà trong tay, đi ra ngoài.

Tô Cổ tìm được Tiểu Hồng là ở một rừng cây ngoài trấn Trường Phong.

Tiểu Hồng cuộn tròn thân mình, đang bị một con rắn trắng đánh đập.

Tô Cổ mặt vô biểu tình, vung tay.

Phanh!

Bạch xà kia không ngờ sẽ có người đến đây, hơn nữa nhân loại này còn đi quản chuyện hai con rắn đánh nhau.

Một khối băng sắc nhọn trực tiếp đánh vào trán bạch xà.

Bạch xà mơ mơ hồ hồ bị đánh xoay mấy vòng.

Tiểu Hồng cảm giác được không còn người đánh nó, ngẩng đầu lên.

Lúc nhìn đến Cổ Vương, ánh mắt lập tức phát sáng.

"Tê tê tê tê tê"

Cổ Vương, Cổ Vương!

Tiểu Hồng lập tức chạy về phía hắn.

Khó có lúc Tổ Cổ lại không mắng nó.

Bởi vì Tiểu Hồng rất nhỏ, xem chừng cũng chỉ bằng ngón út.

Tô Cổ ngồi xổm xuống.

Sờ sờ đầu Tiểu Hồng.

"Hắn chính là Cổ Hi?"

Tiểu Hồng gật gật đầu.

"Tê tê tê tê tê"

Ân ân ân, chính là hắn, chính là hắn.

Bạch xà kia còn chưa từ bỏ ý định, phun lưỡi rắn hướng về phía Cổ Vương.

"Tê tê tê tê tê"

Lăn sang một bên đi! Đồ nhân loại ghê tởm!

Cổ Vương nâng tay lên, trong chốc lát đuôi bạch xà thình lình bị đóng băng.

Băng dần tiến lên trên, chỉ lộ đầu bạch xà.

Khiến nó không thể động đậy được.

Có chút lúng túng.

Tô Cổ lên tiếng.

"Nó đánh ngươi bao lâu?"

"Tê tê tê tê tê"

Nửa canh giờ.

Đồng chí Tiểu Hồng cáo trạng.

Cổ Vương trầm mặc nửa ngày, sờ sờ đầu Tiểu Hồng.

"Ngươi cũng thật kém."

Tiểu Hồng rất ỷ lại, quấn quanh ngón tay Cổ Vương.

Không đợi Tiểu Hồng nói chuyện.

Bẹp, Tiểu Hồng bị Cổ Vương hất ngã nằm trên mặt đất.