Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1365: Tinh tế hải tặc có điểm ngoan 12



Edit: Ngọc Liên

Beta: Tinh Niệm

Chỉ cần ăn được là được.

"Cơm ở trên bàn."

Nói rồi hắn chỉ chỉ cái bàn màu trắng phía sau.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi đi về phía đó.

Vừa rồi cô không có chú ý, vừa di chuyển một bước mới cảm giác được dưới hạ thân rộng thùng thình.

Cúi đầu, hỏi

"Bộ quần áo này, là của anh?"

"Bằng không đâu?"

"Là anh thay cho em sao?"

"Bằng không đâu?"

Tô Yên ngừng hỏi, tiếp tục đi về hướng bàn ăn.

Nhưng mà, đi một bước cả người đều đau.

Không biết từ khi nào, Hoắc Vưu đã đi đến trước mặt Tô Yên. Dừng lại, đánh giá cô từ trên xuống dưới.

"Đói sao?"

Trên gương mặt trắng nõn của hắn mang theo ý cười, hỏi một câu như vậy.

Tô Yên không muốn nói lời nào với hắn, chỉ cảm thấy người này chắc lại muốn bắt nạt mình.

Cô đi về phía trước, kết quả người này lại chắn ở trước mặt, bày ra tư thế đường này không thể đi.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Bị đói đến tức giận, mắt cũng tức đến đỏ.

Đại khái Hoắc Vưu cũng không nghĩ tới đột nhiên cô có phản ứng này. Như là chịu trăm đại ủy khuất vậy.

Ngày hôm qua bị nhiều người vây đánh như vậy, trên đường ôm về cô đã ngất xỉu,lúc đó còn có thái độ bình tĩnh, một giọt nước mắt cũng chưa rơi.

Hắn cười nói

"Không muốn làm gì, chỉ là thấy cô đi đường không tiện, muốn đưa cô đi ăn cơm."

Nói xong, thấy biểu tình của Tô Yên đã tốt hơn một chút. Hắn lại hỏi

"Muốn tôi ôm qua không?"

Tô Yên nhìn con đường dài kia.

Giữa đi một bước cả người đều đau và được người ôm đến tận nơi. cô lựa chọn câu sau.

Gật gật đầu

"Muốn"

Vừa nói xong, đã ngả thẳng vào lòng Hoắc Vưu. Thân thể thả lỏng, hoàn toàn tin tưởng vào hắn.

Hoắc Vưu bị cô bất thình lình nhào tới làm cho không kịp phòng ngừa.

Chờ thời điểm hắn phản ứng lại, đã ôm người vào trong ngực.

Ý của hắn không phải như này.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Nhưng ôm thân thể non mềm này, còn có mùi hương sữa bò vị dâu tây. Cuối cùng, vẫn là thành thật ôm người lên.

Bữa cơm này, Tô Yên vẫn luôn ăn cháo. Chờ ăn đến bát thứ ba, mới thong thả một chút.

Động tác ăn cháo chậm lại. Cô cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị gắp đồ ăn. Kết quả vừa cầm lấy đũa, tay liền phát run.

Cô cúi đầu, liền buông đũa xuống, một câu cũng không nói, tiếp tục ăn cháo.

Một bàn đồ ăn, Tô Yên một miếng cũng không ăn, chỉ là ăn tận năm bát cháo. Chờ đến khi ăn đến bát thứ sáu thì bị một bàn tay khớp xương rõ ràng giữ lại.

Tô Yên ngẩng đầu

"Ân?"

Hoắc Vưu hạ mi mắt, che khuất cảm xúc trong mắt, không nhanh không chậm nói

"Xem cô hiện tại cũng đã ăn được kha khá, có phải có chút sức lực rồi đúng không?"

Tô Yên

"Còn tạm."

"Vậy chúng ta cũng nên tính toán vài chuyện rồi."

"Tính cái gì?"

"Ăn của tôi, ở nhà tôi, tôi cứu cô, cô khi nãy còn tức giận với tôi. Bạn học Tô Yên có phải quá càn rỡ hay không?"

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Vậy anh uống dịch dinh dưỡng của em, xé túi tiền của em, đoạt đường đi của em, ép buộc em ăn mấy chục viên kẹo, còn cố ý đưa em về, còn để cho mấy người kia nhìn thấy.Cái này nên tính như thế nào?"

Hoắc Vưu mày nhăn lại, sau đó ý cười càng sâu

"Bạn học Tô Yên, nói chuyện cần phải có chứng cứ."

"Anh có ý gì?"

"Sao tôi lại không có chút ấn tượng nào đối với những lời cô nói?"

Hắn lười biếng dựa người ra sau ghế, một bộ dáng không muốn nhận.

Tô Yên cũng mở miệng

"Những điều mà anh vừa nói, em một cái cũng không biết."

Hoắc Vưu cười nhẹ một tiếng. Duỗi tay chạm vào cổ áo của Tô Yên.

"Vị bạn học này có phải đã quên hiện tại mình đang ở nhà của ai hay không?"

Tô Yên nhìn quần áo đang mặc trên người, lại nhìn nơi mình đang ở.