Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1366: Tinh tế hải tặc có điểm ngoan 13



Edit: Ngọc Liên

Beta: Tinh Niệm

Sau ba giây trầm mặt, cô nói

"Giam giữ trái phép?"

Hoắc Vưu liền sửng sốt. Sau đó cười càng lợi hại.

" Giam giữ trái phép? Không hổ là học sinh của trường quân đội, đến từ này cũng biết a."

Sau đó, hắn một tay chống cái trán, như là đang trầm tư

"Nhưng mà, tôi giam giữ cô thì có lợi ích gì? Chẳng lẽ ······ cướp sắc?"

Hắn nói xong, Tô Yên còn chưa có phản ứng, đã bị người lập tức ôm lấy. Giây tiếp theo liền bị ấn lên trên bàn.

Kỳ thật lúc đầu Hoắc Vưu không tính làm gì. Nhưng mà vừa mới ôm người tới tay, đối diện với đôi mắt trong suốt của Tô Yên. Trong đầu hắn vọt tới những hình ảnh đêm qua.

" Em có thể hôn anh không? "

" Anh không nói lời nào, em liền xem như anh đồng ý. "

Sau đó, hắn đã bị người ta cưỡng hôn.

Vì việc này mà cả đêm qua hắn không ngủ được. Nhắm mắt lại, tất cả đều là hình ảnh ánh mắt cô ướt át mơ hồ hôn hắn.

Nhớ đến việc bị người khác mạnh mẽ phi lễ này khiến Hoắc Vưu có chút bực tức.

Thế mà lại bị người khác chiếm tiện nghi.

Từ lúc Hoắc Vưu hắn sống cho tới nay, chỉ có hắn bá chiếm người khác, chưa từng có lúc nào bị người khác chiếm tiện nghi.

Kết quả là, hắn quyết định muốn chiếm tiện nghi lại.

Nghĩ đến đây, Hoắc Vưu ngay lập tức ấn Tô Yên ở trên bàn mà hôn.

Hắn bóp hai má của cô, nếu nói là hôn, thì chi bằng nói là gặm cắn con mồi còn đúng hơn.

Khoan Quả là một trong những tên đàn em đi theo Hoắc Vưu. Hắn thấy mấy huynh đệ của mình đều duỗi đầu hướng vào trong nhà nhìn gì đó đến hoảng thần.

Hắn liền tò mò, ngó vào xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Kết quả, vừa nhìn một cái, chỉ thấy lão đại của mình ấn cô gái nhỏ kia lên trên bàn, mãnh liệt hôn!

Miệng Khoan Quả mở lớn, không khép lại được. Ngây ngốc đứng ở trước cửa.

Bởi vì cửa mở. Vốn dĩ năm người đều chưa rời đi nên đều thấy được khung cảnh kia. . Truyện Linh Dị

Tất cả đều ngạc nhiên đến há hốc mồm.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Vốn dĩ cho rằng lão đại vì nghiệp lớn mà bỏ qua tình cảm của bản thân sang một bên. Không nghĩ tới, hóa ra là chưa gặp gỡ người thích hợp a.

Mà lần gặp gỡ này, có thể nói là nhiệt tình như lửa a.

Hôm qua đã làm lụng vất vả cả đêm, hôm nay tiểu cô nương nhà người ta mới vừa tỉnh, lại muốn hăng hái chiến đấu nữa.

Chậc chậc chậc.

Tuổi trẻ a!

Nhiệt huyết a!

Thật tốt a!

Lại nói Hoắc Vưu. Hắn vốn dĩ chỉ muốn giành lại tiện nghi. Nhưng mà hôn hôn, lại cảm thấy môi của cô vừa non vừa mềm.

Tâm tư muốn lấy lại tiện nghi dần dần tiêu biến, ấn cô hôn rồi lại hôn. Chờ hôn xong rồi, nhân tiện còn cắn hai cái.

Hắn vốn dĩ còn đang thỏa mãn. Kết quả vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy sáu tên ngu xuẩn kia không biết từ khi nào đã đứng ở trước cửa, cằm như muốn rơi xuống đất.

Hoắc Vưu liếc mắt một cái

"Xem ra các cậu rất thích ngồi ở nơi này của tôi?"

Tiếng nói vừa dứt, sáu người kia như gắn mô tơ vào chân

"Lão đại, cáo từ."

Nói xong, động tác nhất trí xoay người, chuồn gấp.

Tô Yên ăn no liền muốn ngủ. Không có biện pháp, tố chất thân thể này quá yếu. Căn bản là chịu đựng không nổi.

Hoắc Vưu nếm được dư vị, còn có điểm hưng phấn như là tìm được một món đồ chơi mới lạ.

Đang chuẩn bị muốn cùng cô cẩn thận thảo luận lại vấn đề vừa nãy, lại phát hiện người này thế nhưng ôm hắn ngủ rồi.

Lúc này Hoắc Vưu mới chú ý vết thương trên người cô. Tối hôm qua xác thật là hắn thay quần áo, bôi thuốc cho cô.

Nhà hắn hiếm khi có người tới. Thế nên trừ đồ hắn ra không có của ai khác.

Xem bộ dạng dơ hề hề của cô, suy nghĩ giữa mình tự tay thay cho cô hay là ném lên giường rồi mặc kệ. Hắn lựa chọn vế trước.

Vốn dĩ, ngày hôm qua xem những miệng vết thương này không có gì đáng ngại.

Hôm nay xem lại. Tím tím xanh xanh một mảng lớn. Khóe môi bầm tím, trên cổ có dấu tay, trên cánh tay có vài chỗ bị cào đến chảy máu.

Nhìn qua rất đáng thương.