Năm Đó, Anh Từng Yêu Em

Chương 15: Tiêu tổng, phu nhân cô ấy đã chết rồi



Tiêu Sở Bắc buông lỏng tay ra.

Anh không muốn nghe cô ăn nói bậy bạ nữa, "Lục Hiểu, có một chuyện, chúng ta cần phải kết liễu triệt để."

Tiêu Sở Bắc đưa một thứ trông như một văn bản tài liệu ném lên trên đùi của cô.

Lục Hiểu nhìn không thấy, nhưng có thể đoán ra được đây là cái gì.

Anh đến tìm cô ký tên ly hôn.

Uổng cô tưởng anh vẫn có một chút điểm nhân tính, nhưng người đàn ông này căn bản không quan tâm đến sống chết của cô, cũng chưa bao giờ từng đau lòng với đứa con không có duyên đi đến thế giới này.

Lục Hiểu mò mẫm hoàn thành kí tên.

Trong thời gian này, cô hỏi một câu: "Tiêu Sở Bắc, anh có biết đứa con đã chết đi là một bé gái không?"

Ngực của Tiêu Sở Bắc bị hung hãn đánh một cú đốn đau.

Anh biết rõ, chính miệng anh hỏi qua bác sĩ, anh thậm chí như nổi điên lên kêu tất cả mọi người cứu giúp đứa bé kia...

Nhưng tất cả mọi thứ này đều đã quá trễ rồi.

Tiêu Sở Bắc nhìn cô một nét một vẽ, nhanh gọn lẹ ký vào "Lục Hiểu" hai chữ, bỗng nhiên cười khẩy lên: "Nếu sớm biết có thể khiến cô dễ dàng ký tên như vậy, thì nên cho cô phá đi đứa con."

Anh thu hồi cái thư ly hôn.

Lục Hiểu trợn to hai mắt, không dám tin được bản thân đã nghe được cái gì.

Một nguồn hận ý từ dưới đáy mắt của cô tán phát ra.

Cô nghĩ tới câu nói điên rồ của Lục Hạ -- "Sở Bắc đã có con của tôi rồi, cô nói xem anh ấy còn muốn đứa con của cô để làm cái gì? "

Chẳng lẽ từ đầu tới cuối đều là anh phái Lục Hạ đến làm chết con của cô?

"Tiêu Sở Bắc, anh không phải là người!!"

Lục Hiểu một cái tát vẫy tới, Tiêu Sở Bắc không có tránh, cứ như thế chịu một cái tát của cô, dường như chỉ có như vậy, trái tim đau đớn của anh mới thể dễ chịu hơn một chút."Tiêu Sở Bắc, tôi bây giờ hối hận rồi, nếu có kiếp sau, tôi sẽ không bao giờ yêu anh nữa."

Kiếp sau?

"Cô muốn đi chết?"

Tiêu Sở Bắc khẩn trương bóp chặt vào cái eo mảnh khảnh của cô, Lục Hiểu cũng không trả lời anh, bỗng nhiên cười ha hả: "Mù rồi thật tốt, đời này đều không cần nhìn thấy anh với người đàn bà mặt mũi dơ dáy nữa..."

- -

Lục Hạ nhìn Tiêu Sở Bắc từ trong phòng bệnh của Lục Hiểu đi ra.

Chết tiệt, tại sao người phụ nữ ấy lại mạng lớn đến như vậy?

Con nghiệt chủng chết rồi, tử cung của cô ấy cũng đã bị cắt bỏ đi, tại sao cô ấy còn có thể sống được?!

Tiêu Sở Bắc không phải chính miệng đáp ứng với cô sẽ không để cho cô ấy sống an lành sao?

Tại sao anh cái gì cũng không có làm với cô ấy?

Anh không ra tay được sao?

Lục Hiểu, tôi thề cô không thể nào mỗi một lần đều may mắn như vậy...

- -

Lục Hiểu vác lấy thân thể gầy yếu của mình, bắc xe taxi quay trở về căn hộ nhỏ.

Cô mệt mỏi vùi vào ghế sô pha, một tay lẳng lặng xoa lên cái bụng bằng phẳng ấy, vết sẹo của cô lại đau nữa rồi.

Cô lại nhớ đứa con gái của cô rồi...

Bảo bối, đều là do mẹ không tốt, đều là mẹ không thể bảo vệ con...

Lục Hiểu dựa vào ghế sô pha, yên lặng rơi lệ, bỗng nhiên lỗ đút chìa khóa ở bên cửa cùm cụp một tiếng, "Ai?!"

Có người mở cửa đi vào.

Trong không khí tràn ngập khí lưu kinh khủng, Lục Hiểu cái gì đều không nhìn thấy được, chỉ nghe thấy tiếng bước chân kia càng ngày càng tới gần cô, "Tiêu Sở Bắc?!"

Cô lúng túng lo sợ, lập tức từ trên ghế sô pha đứng dậy, trốn tới đằng sau của ghế sô pha.

"Hiểu Hiểu, đừng sợ, tôi tới vấn an cô đây."

Giọng nói của Lục Hạ làm người sợ tới mức tóc gáy dựng đứng.

"Lục Hạ, con ma quỷ giết người như cô! Cô đã hại chết con gái của tôi, cô còn muốn được gì trên người tôi?"

Lục Hạ nhìn Lục Hiểu lục lọi trốn ở phía sau ghế sô pha.

Cô ấy cho rằng như vậy có thể tránh được cô sao?

"Không có gì, chỉ là muốn nói cho cô biết, thật ra hôm đó cô và tôi đều được đồng thời đưa vào bệnh viện, bác sĩ đã cho cô làm ca phá thai, lẽ ra đứa con đã tám tháng của cô vẫn có cơ hội để sống sót, nhưng mà Sở Bắc chỉ lo cứu tôi và đứa con trong bụng của tôi, làm sao có thể quan tâm đến đứa con nghiệt chủng không rõ ấy, vì thế uổng công như vậy mà chết đi."

Lục Hạ đang bịa chuyện tán dóc, nhưng lại thật sự kích thích được Lục Hiểu, thì ra đứa con đáng thương của cô có thể sống sót được, là Tiêu Sở Bắc tàn nhẫn giết chết đứa con?

"Lục Hạ, cô đáng chết! Cô và Tiêu Sở Bắc đều đáng chết!!"

Lục Hiểu tìm theo giọng nói vọt tới, Lục Hạ trở tay đẩy cô ngã lên bếp lò ở phòng bếp, "Không, đáng chết phải là cô, cô không phải rất nhớ đứa con gái của cô sao? Vậy cô liền tranh thủ thời gian xuống dưới ở với con của cô đi!"

Xoạt một tiếng, Lục Hạ đã đập vỡ cái gì.

Sau đó một hồi một hơi nóng nóng hổi lao đến --

Lục Hạ dùng cái bật lửa đốt lên toàn căn phòng bếp.

Trong nháy mắt khắp nơi trở nên tán loạn hoả tinh, cháy tới tấm thảm trên mặt đất, sau đó là ghế sô pha được chế bằng vải.

Lục Hiểu cho dù là nhìn không thấy cũng có thể cảm giác được lửa cháy mãnh liệt ở khắp cơ thể bốn phía.

Cô ấy phóng hỏa đốt cô?

Cô ấy muốn thiêu sống cô chết?!

"Cứu! Cứu a!!"

Lục Hiểu chạy đến bên cửa, Lục Hạ đã chạy ra ngoài trước một bước, cô khóa cửa ngược lại từ bên ngoài.

"Lục Hạ, cô mở cửa, Lục Hạ, cô ác quỷ này!!"

Lục Hiểu không ngừng vỗ cửa.

Khói đen càng cháy càng dày đặc, chui vào trong miệng mũi của cô, mấy phút đồng hồ sau, Lục Hiểu té xỉu ở bên cửa, trong đầu vô tri vô giác bỗng nhìn thấy được khuôn mặt củaTiêu Sở Bắc...

"Sở Bắc... Cứu em... anh Sở Bắc... cứu em..."

- -

Tiêu Sở Bắc ngồi ở trong xe, mí mắt phải cứ bất an nhảy động.

Anh cũng không biết mình bị làm sao, như ma xui quỷ khiến mà đi lên xe, kêu tài xế lái xe lái về hướng căn hộ của Lục Hiểu.

Chỉ là do đang là thời gian tan việc, trên đường đi đều quá kẹt xe.

Tất cả xe lớn xe nhỏ đều lấp kín chặt chẽ cả đường xe, cách đó không xa một tòa nhà trọ thấp bé khói đen ngút trời, lửa lớn không thương tiếc thôn tính hai tầng lầu ở một căn nhà trọ nào đó.

Trợ lý Lâm ngồi trên ghế cạnh tài xế nhận được một cuộc điện thoại, kinh hoảng hướng về chỗ ngồi phía sau: "Tiêu, Tiêu tổng, không tốt rồi, phu nhân -- phu nhân đã xảy ra chuyện rồi --"

"Cô ấy sao rồi?!"

Tiêu Sở Bắc ngẩng đầu liếc mắt liền nhìn thấy căn nhà trọ đang hừng hực thiêu cháy, Lục Hiểu?!!

Anh như nổi điên lên, nhảy xuống xe chạy về hướng phía tòa nhà kia.

Lúc chạy đến đầu hành lang, ba bốn nhân viên chữa cháy lao đến ngăn cản anh.

"Quý ngài, trên lầu lửa lớn, ngài không thể đi lên!"

"Thả tôi ra, vợ của tôi đang ở trên!"

Trợ lý Lâm đuổi theo tới cùng ngăn cản anh lại: "Tiêu tổng, không còn kịp rồi, phu nhân cô ấy.....cô ấy... đã chết rồi..."