Năm Đó, Anh Từng Yêu Em

Chương 16: Tiêu Sở Bắc ôm lấy thi thể không buông



"Không còn kịp rồi, phu nhân cô ấy ấy... đã chết rồi.."

"Phu nhân... tự đốt tự sát rồi..."

"Câm mồm!! Câm mồm hết cho tôi!!"

Tiêu Sở Bắc như điên lên xông vào tòa nhà, một số nhân viên chữa chấy đều không ngăn trở được, liền thấy một số nhân viên chữa cháy từ trên lầu đi xuống, trong tay bọn họ khiêng đến một thi thể nám đen.

Nói là từ trong căn hộ lầu hai của Lục Hiểu phát hiện. Tiêu Sở Bắc bịch một cái quỳ trên mặt đất, hai con mắt ngơ ngác đang nhìn cái thi thể diện mục toàn phi ấy.

"Hiểu... Lục Hiểu?!!"

Người đàn ông tiến lên gắt gao ôm lấy thi thể không buông.

Anh không thể tin được đây là Lục Hiểu, "Lừa tôi đấy, Lục Hiểu, con mẹ nó cô lừa tôi!!"

"Tiêu tổng, ngài bình tĩnh một chút." Trợ lý Lâm tiến về trước kéo Tiêu Sở Bắc ra, nhưng Tiêu Sở Bắc đã hoàn toàn sụp đổ. Lục Hiểu chết rồi...

Người phụ nữ anh căm hận tận xương đã như vậy mà chết rồi... Lục Hạ đứng ở vườn hoa nhỏ bên đường đối diện, nhìn lầu trọ vẫn còn tỏa ra tàn khói.

Cô nhìn thấy Tiêu Sở Bắc, người đàn ông cuối cùng ôm lấy thi thể cùng leo lên xe. Nhìn xe rời đi xa, khóe miệng của cô toét ra một mỉm cười âm lãnh: Lục Hiểu, cô cuối cùng cũng chết rồi...

Cô vĩnh viễn đều không thắng được tôi..

Tang lễ của Lục Hiểu được tiến sau vào ba ngày sau. Tiêu Sở Bắc coi giữ ở đằng sau linh đường, trong căn phòng màu trắng trống trống rỗng rỗng, chỉ có anh với thi thể nám đen đang nằm ở trong quan tài kia.

Thật là đáng thương.

Khi còn sống, cô bị khoét đi con mắt, tử cung, với đứa con chưa thể khóc nỉ non một tiếng...

Ngay cả khi chết, một khuôn mặt bị cháy tới diện mục toàn phi, cũng không có người vì cô lưu lại toàn thây.

"Tiêu Sở Bắc, em bây giờ hối hận rồi, nếu có kiếp sau, em không bao giờ sẽ yêu anh lần nữa." Trong đầu người đàn ông đầy cả khuôn mặt tái nhợt của Lục Hiểu, với khóe miệng cô đang mỉm cười.

Lục Hiểu, cô thắng rồi!

Tiêu Sở Bắc nhìn thi thể nở nụ cười, cười đến lồng ngực của mình đau như vỡ ra, dường như cả đời cũng không cách nào khép lại.

Tang lễ bắt đầu.

Những tân khách đi đi tới tới đều nhao nhao nghị luận, bởi vì trong linh đường bày đầy vòng hoa, câu đối phúng điểu, chỉ có một cái quan tài vẫn chưa được đẩy ra.

Tiêu Sở Bắc điện rồi. Suốt ba ngày ba đêm anh canh giữ ở bên quan tài một bước cũng không rời, anh không cho phép bất cứ thứ gì tới gần Lục Hiểu, ai muốn vào trong mang quan tài đẩy ra đều bị anh gào ra ngoài.

Nơi đây chỉ có anh và cô ấy, người nào cũng không được phép đến quấy rầy bọn họ. Người đàn ông lại cười, đây cũng không phải là lần thứ nhất anh biểu cảm thất thường rồi.

Một đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào thi thể diện mạo toàn phi ấy trong quan tài.

Chỉ có anh trong không khí yên tĩnh này có thể nghe thấy tiếng cười mà người khác không nghe được: "Anh Sở Bắc...nhìn qua đây, anh Sở Bắc... em ở chỗ này nè..."

Lục Hiểu đang cười với anh. Lục Hiểu nắm lấy góc áo của anh, trốn ở phía sau anh. "Anh Sở Bắc... Nếu như em có gặp nguy hiểm, anh nhất định sẽ tới cứu em, đúng không?"

Cô vĩnh viễn đều không thắng được tôi.. Tang lễ của Lục Hiểu được tiến sau vào ba ngày sau. Tiêu Sở Bắc coi giữ ở đằng sau linh đường, trong căn phòng màu trắng trống trống rỗng rỗng, chỉ có anh với thi thể nám đen đang nằm ở trong quan tài kia.

Thật là đáng thương.

Khi còn sống, cô bị khoét đi con mắt, tử cung, với đứa con chưa thể khóc nỉ non một tiếng... Ngay cả khi chết, một khuôn mặt bị cháy tới diện mục toàn phi, cũng không có người vì cô lưu lại toàn thây. "Tiêu Sở Bắc, em bây giờ hối hận rồi, nếu có kiếp sau, em không bao giờ sẽ yêu anh lần nữa."

Thi thể nói chuyện.

Người đàn ông này đã cùng với thi thể này ở lại ba ngày ba đêm. "Ngài Lâm, thời gian không thể kéo dài được thêm nữa, nên đẩy đi ra hoả táng rồi."

Trợ lý Lâm không kịp ngăn cản, một số nhân viên công tác liền đã đi tới đẩy quan tài.

Cái tay nám đen từ trong lòng bàn tay của Tiêu Sở Bắc tụt xuống, người đàn ông đột nhiên liền như phát cuồng lên, giữ thật chặt quan tài, "Đừng đụng vào cô ấy, con mẹ nó các người đều cút ra ngay cho tôi!!"

Sức lực anh vô cùng lớn, hai ba tên nhân viên công tác cuối cùng cũng bị anh quật ngã một thể. "Ngài Tiêu, người này đã chết rồi, không hoả táng nữa, thi thể có thể sẽ bị mục nát."

"Câm mồm, đĩ mę mày đấy, tất cả câm mồm hết cho tôi!" Tiêu Sở Bắc tựa như khốn thú nổi quạu, khiến cho nhân viên công tác đang xụi trên mặt đất sợ tới mức hướng bên ngoài chạy, trợ lý Lâm tiến lên ngăn lại anh: "Tiêu tổng, bớt đau buồn đi, phu nhân... thật sự đã đi rồi, ngài phải cho cô ấy an nhiên hoả táng đi."

Hoả táng cái gì?!

Đem Lục Hiểu ném vào đống lửa, đốt thành một bãi tro cốt?! Không! Không có sự cho phép của anh, người phụ nữ này chỗ nào cũng không chuẩn cho đi! "Đều cút ra ngay cho tôi, ai cũng không được đụng cô ấy!"

Tiêu Sở Bắc điên cuồng đến rất triệt để, anh lại bề thi thế trong quan tài lên, trừ phi đem anh cùng hoả táng rồi, ai cũng đừng nghĩ đến tách ra bọn họ. "Người đã náo đủ chưa?!" Trong lúc này, có người đi vào linh đường, chống quải trượng xông tới, một cái tát hung hãn vào mặt Tiêu Sở Bắc. Người đàn ông bị tát cho một cái lảo đảo, thi thể trên người anh sa xuống lại trong quan tài. Trên đời này, không đau bằng người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Lục lão gia tử đứng ở đằng kia, một đôi mắt thịnh nộ chứa đầy nước mắt, một mặt cuối cùng, ông vậy lại không thể thấy rõ khuôn mặt của Hiểu Hiểu: " Thằng súc sinh này, còn sống thì khiến Hiểu Hiểu đau khổ, đã chết rồi cũng không cho nó nhập thổ vi an sao?!"