Năm Nay Có Tuyết

Chương 11



.

14

Tôi vốn tưởng rằng đấy chỉ là giao tiếp xã giao.

Một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng như vậy lại ủng hộ và công nhận tác phẩm của tôi, với tôi đó là một sự động viên lớn.

Nhưng rất nhanh, tôi đã nhận ra có gì đó không ổn.

Anh ta thường xuyên gửi những tin nhắn wechat với nội dung kỳ cục cho tôi.

Ví dụ như: “Da của cô giống như sữa ấy.”

Có khi cùng làm việc với nhau vào ban ngày, anh ta sẽ gửi tin nhắn kiểu: “Dáng người của cô rất đẹp nên mặc quần jean bó sát rất hợp đấy, loại bó chặt vào người ấy.”

“Sao lại không trả lời tin nhắn, tôi làm phiền cô à?”

……

Không biết có phải do tôi nghĩ nhiều không, nhưng có vài lời nói, rõ ràng đã vượt qua giới hạn xã giao thông thường.

Ban đầu tôi mang theo sự xấu hổ trả lời những tin nhắn đó, nhưng, có khi tôi thực sự không biết phải trả lời như nào.

Chuyện này tôi cũng không biết phải tâm sự với ai.

Trong giây phút ấy, tôi thực sự rất nhớ Cảnh Phàm.

Tôi cứ nghĩ mình chỉ cần không trả lời tin nhắn là được.

Nhưng ai mà ngờ được, sự nhượng bộ của tôi càng làm cho Tần Kiêu được nước lấn tới.

Khi chúng tôi đi ăn cơm cùng nhau, anh ta sẽ đặt tay lên sau ghế của tôi.

Dù uống rượu hay uống nước, anh ta đều lấy giúp tôi, rồi tiện tay, sờ lên tay tôi một cách mập mờ.

Khi kiểm tra trang phục với nhà thiết kế, anh ta sẽ đột nhiên tiến đến gần tôi, rồi hơi thở của anh ta phả lên gáy tôi.

Khiến tôi nổi cả da gà.

Hôm đó, sau buổi liên hoan, anh ta còn chủ động muốn đưa tôi về nhà.

Ở đây có rất nhiều người, thấy anh ta nói thế thì có không ít người nói giúp anh ta.

Tôi mới nhận công việc, nên không biết từ chối thế nào cho phải.

Nói thẳng ra là, tôi không biết được hậu quả của việc từ chối, cũng không có tự tin để nhận lấy hậu quả, nên không thể từ chối.

Địa vị của chúng tôi chênh lệch rất lớn, tôi sẽ như đứa không biết tốt xấu nếu dám nói nhiều thêm một chút.

Nhà tôi thuê ở khu Đông Bá, khi tôi về đến cửa thì đã là đêm khuya, mọi thứ tĩnh lặng.

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc xuống xe, Tần Kiêu lại kéo tay tôi lại.

Rồi vuốt ve.

Cái cảm giác khiến tôi phải nổi da gà lại xuất hiện.

Tần Kiêu cũng không thèm giả vờ nữa, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt ngả ngớn, nhưng thể đang đánh giá một món hàng.

“Kiều Nhuế, cô thấy đó, tôi rất thích cô.”

Hàm răng tôi đang run lên: “Thấy Tần, tôi chỉ coi thầy như đồng nghiệp thôi.”

Tần Kiêu bật cười, vỗ eo tôi.

“Không sao, tôi cho cô thời gian để suy nghĩ.”

Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy ớn lạnh.

Ban đầu tôi còn đang nghĩ cách để hóa giải chuyện này.

Mãi cho đến một ngày, Tần Kiêu tự mình xé nát tấm màn mỏng này.

15

Khi đó, trời vừa vào đông.

Những trận gió ở thủ đô lạnh đến thấu xương.

Chúng tôi cũng đã bắt đầu quay, phải đến Tây Song Bản Nạp để quay.

Trước khi đi, thì đoàn phim tổ chức liên hoan, tất cả nhân viên chủ chốt của đoàn đều tham gia.

Nhà sản xuất thuê một phòng riêng, khi tôi đến đó mới phát hiện chỗ ngồi của mình được xếp ngay cạnh bên phải Tần Kiêu.

Ban đầu thì vẫn coi như là bình thường.

Như một thói quen, Tần Kiêu lại đặt tay của mình lên ghế của tôi.

Da đầu tôi căng chặt, muốn đứng lên về sớm, nhưng các những người ngồi ở đây đều là bậc tiền bối, khiến tôi không tiện mở miệng.

Quá ba vòng rượu.

Tần Kiêu hình như có hơi say.

Anh ta bắt đầu đặt tay lên đùi tôi.

Tôi gần như nhảy dựng lên, mọi người kinh ngạc nhìn tôi, tôi lúng túng nói: “Tôi đi vệ sinh.”

Phòng lớn, có nhà vệ sinh riêng ở bên trong.

Tôi đi vào cố bình tĩnh lại.

Mới vừa mở cửa, tôi đã bị Tần Kiêu kéo lại —— trên bàn tiệc nhiều người như vậy, anh ta cứ thế công khai đi vào đây.

Tôi như rơi vào hầm băng, trong nhà vệ sinh có điều hòa, nhưng tôi lại đổ mồ hôi lạnh.

Tần Kiêu cúi đầu nhìn tôi chằm chằm, trong mắt của anh ta mang theo sự thích thú của kẻ đi săn, anh ta cúi người định hôn tôi.

Tôi đẩy ra: “Anh điên rồi à?”

“Sao tôi lại điên được cơ chứ? Tôi chỉ…… muốn cả hai chúng ta đều vui vẻ sung sướng thôi.”

Tôi cố gắng đè nén sự khó chịu, hất tay anh ta ra: “Anh đừng chạm vào tôi!”

Tần Kiêu cuối cùng cũng bị chọc giận.

Trên khuôn mặt tinh xảo của anh ta hiện lên một tia tàn nhẫn, không ai có thể tưởng tượng được, người ở trước mặt người khác luôn là người luôn dịu dàng ngay thẳng, nhưng sau lưng lại là người như này.

Anh ta hung hăng, bóp mặt tôi: “Cô còn giả vờ ngây thơ, trong sáng làm gì?”

“Ai mà không biết trong đầu cô nghĩ cái gì?”

“Ngày nào cũng lảng vảng trước mặt tôi, nếu muốn từ chối thì sao phải vậy?”

“Hay là cô muốn tiền? Muốn bao nhiêu, cô cho tôi một con số, để hôm nay tôi thử xem có đáng hay không.”

Tôi ra sức phản kháng: “Tôi không…… Anh không được như vậy, anh làm như vậy là phạm pháp……”

“Không? Ha.”

Biểu tình của Tần Kiêu càng thêm âm hiểm: “Muốn lăn lộn được ở trong cái vòng này, thì phải biết ngoan ngoãn nghe lời.”

“Muốn báo án? Nếu cô không có chứng cứ, thì cảnh sát không thể xử lý tôi đâu.”

“Cô muốn tung tin, thì cư dân mạng cũng sẽ nghĩ cô bị đ.iên.”

“Một minh tinh như tôi, sao lại thèm để ý đến cô?”

Tôi nhân lúc anh ta không kịp chuẩn bị. đẩy cửa ra hét lớn: “Anh đừng có chạm vào người tôi! Tôi sẽ kiện anh tội quấy rối đấy!”

Cả phòng bỗng trở nên yên tĩnh.

Nhà sản xuất là người đầu tiên có phản ứng: “Chắc là hiểu lầm thôi? Thầy Tần say rồi à?”

Tần Kiêu ngoài cười trong không cười, đáp: “Hơi say.”

Giám đốc sản xuất: “Tiểu Kiều, vậy là được rồi, ngồi xuống đi. Hiểu lầm thôi.”

Với tôi đấy là một sự xúc phạm, một việc lớn đã vượt qua giới hạn.

Nhưng với họ, đó chỉ là hiểu lầm.

Chưa bao giờ tôi cảm thấy bị khủng hoảng như lúc đó.

Nhưng vẫn cố kiên cường chống trả.

“Đó không phải hiểu lầm, đấy cũng không phải lần đầu anh ta làm thế, tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Báo cái gì mà báo? Cô điên rồi à?”

“Cô bảo thầy Tần quấy rối cô, thế cô có chứng cứ không?” - đấy là những lời mà đạo diễn nói với tôi.

“Tôi……”

Đúng, tôi đào đâu ra bằng chứng.

Biểu cảm của Diêu Sanh trở nên rối rắm, cứ muốn nói rồi lại thôi.

Tôi cũng chẳng chịu lùi bước, sự tức giận đã lên tận đỉnh đầu, tôi đã báo cảnh sát.

Tần Kiêu gọi trợ lý, trợ lý ra chặn ở của đến tránh cho những người không liên quan chụp ảnh.

Anh ta được bảo vệ vô cùng cẩn thận.

Còn tôi đang đánh cược, cược xem có ai ở đây có thể đứng ra hay không…… dù họ không nghe thấy cuộc đối thoại trong nhà vệ sinh, thì những hành vi vượt qua giới hạn vẫn rất rõ ràng, họ không thể nào không thấy được.

Nhưng, không.

Mọi người ở đây, kẻ thì vui vẻ khi có người gặp họa, người dùng ánh mắt né tránh, người thì hóng chuyện.

Tóm lại, tất cả đều là sự lạnh nhạt khiến người ta tuyệt vọng.

Vì không đủ chứng cứ nên cảnh sát không thể lập án, trước khi đi còn nhắc nhở chúng tôi là đừng uống rượu rồi gây sự.

Tần Kiêu đã tỉnh rượu phân nửa.

Ánh mắt của anh ta ngả ngớn, cười lạnh nhìn tôi: “Rồi sao nữa, cô muốn làm gì nào? Đăng tin lên mạng? Khiến tôi thân bại danh liệt?”

“Mà cũng không sao, tôi chờ đấy, tôi rất muốn xem, xem cô có thể làm gì.”

Bữa tiệc tan rã trong sự không vui.

Tôi mặc áo khoác lông vũ, khóa cũng quên kéo lên.

Trong cơn gió Bắc đang gào thét, cả người tôi lạnh thấu xương.

Môi và tay đều bất giác run lên, nước mắt không kìm được, cứ thế rơi xuống.

Diêu Sanh dừng xe trước mặt tôi.

“Lên xe đi.”

Tôi không nhúc nhích.

Cô ấy thở dài: “Đi lên đi, thích bị ốm à?”

Lúc đó tôi mới lau mặt, rồi ngồi xuống ghế phụ.

Không khí ấm áp trong xe khiến tôi tỉnh táo trong nháy mắt.

Giọng nói của Diêu Sanh vang lên trong xe, nghe có hơi trống rỗng.

“Sao phải báo cảnh sát? Cô cũng biết là ở trong tình cảnh đó cô không có chứng cứ thì cô không làm gì được hắn mà.”

“Dù cô có tung tin ra ngoài, thì người ta cũng cảm thấy cô đang bôi nhọ hắn thôi.”

“Hoặc họ sẽ chất vấn cô, vì sao một minh tinh đang nổi tiếng như hắn lại coi trọng cô?”

“Mà những người trong nghề sẽ chỉ nghĩ, sao cô lại ‘đắt’ đến mực, bắt tay một cái thôi mà muốn hủy hoại tương lai của người khác?”

“Bây giờ cô có nói gì thì cũng không có ai làm chứng, sẽ chẳng có ai tin cô, mọi người sẽ chỉ nghĩ cô đang muốn tống tiền……”

“Nếu nghiêm trọng hơn thì hắn có thể tố cáo ngược lại cô tội phỉ báng. Cô có thể thắng được à?”

Mắt Diêu Sanh đỏ bừng: “Cô vẫn không hiểu à? Đôi khi, người ta không có sự lựa chọn nào khác.”

Tôi giống như chú mèo bị giẫm vào đuôi: “Sao tôi lại không có lựa chọn nào khác? Tôi có thể chọn không chấp nhận, có thể chọn báo cảnh sát…… Tóm lại, tôi muốn phản kháng!”

“Tốt thôi.” Giọng của Diêu Sanh nhẹ như gió, cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt sâu không thấy đáy: “Tôi …… chúc cô thuận lợi.”

Tôi sốt cao suốt ba ngày trời.

Sự tức giận chạy loạn ở trong lồng ngực.

Tôi muốn đăng tin.

Tôi muốn đi tìm chứng cứ.

Nhưng hình như tôi chẳng thể làm được gì.

Ngược lại những lời Diêu Sanh nói đêm đó, cứ như là ma chú, lặp đi lặp lại bên tai tôi.

Bài viết weibo đã nằm trong phần bản nháp, nhưng dũng khí của tôi càng ngày càm giảm, rồi dần tan biến.

Lý trí khiến tôi im lặng.

Tôi ngồi ngốc, đọc lại những tin tương tự, rồi lại đọc bình luận của cư dân mạng.

Nhưng hình như, dù chuyện đó có là thật, chắc chắn thật, thì những cô gái ấy vẫn sẽ bị lên lớp và khiển trách đạo đức như cũ.

Tôi không rõ, vì sao trong mắt bọn họ luôn có một bộ quy tắc.

Người phụ nữ chắc chắn muốn bám vào một chỗ dựa vững chắc.

Vì họ là sao nam, gần như sẽ bị những cô gái đó chiếm tiện nghi.

Sau khi xảy ra chuyện đó, tôi đã bị đuổi cổ khỏi đoàn.

Hình như ở trong nghành, tên tôi đã được thêm vào danh sách đen vô hình*.

(bản gốc Lệnh phong sát.)

Nhưng dựa vào đâu, loại rác rưởi như tên đó lại đóng vai chính trong tiểu thuyết của tôi?

Anh ta diễn, nhân vật mà tôi viết dựa trên Cảnh Phàm, nhân vật tôi dùng để khắc họa Cảnh Phàm.

Suy nghĩ đó giống như một cái gai, dày vò tra tấn tôi rất lâu.

Sau đó, dường như tôi không thể viết được nữa.

Rõ ràng tôi còn đang nghĩ về một quyển tiểu thuyết mới.

Trên mạng cũng có rất nhiều người giục tôi.

Nhưng tôi chẳng có cách nào hạ bút.

Những tình tiết trong đầu không thể nối liền thành một câu chuyện, cho đến đêm khuya tôi lại bắt đầu nhai lại, gặp nhấm vết thương của bản thân.

Cảm giác rợn người, sởn tóc gáy vẫn còn ở trên đùi.

Những lời nói đe dọa trong nhà vệ sinh chật chội.

Sự sợ hãi, tuyệt vọng bủa vây nhưng không thể né tránh.

Tôi bắt đầu tự ngẫm lại về bản thân.

Tôi không đủ mạnh mẽ ư?

Vì sao tôi không thể mạnh mẽ hơn?

Tôi đi gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ kết luận tôi bị trầm cảm nhẹ.

Nhà làm phim trước đó tìm đến tôi, cô ấy giống như gì cũng hiểu, nhưng cái gì cũng không thể nói.

Cuối cùng thì cô ấy vẫn không đành lòng, cô ấy giới thiệu tôi với bạn cô ấy, cũng làm phim.

Công ty đang khởi nghiệp.

Nhưng chỉ làm phim ngắn để đăng lên mạng.

Nhưng cũng may, là vẫn dính dáng đến ngành sản xuất.

Trong đầu tôi, một bên sốt ruột, kêu gào bảo tôi rút lui, tôi không cần phải ở lại nơi này.

Nhưng một bên lại cảm thấy không cam lòng.

Đó là tín ngưỡng của tôi, là công việc tôi muốn làm cả đời.

Tôi chỉ tạm thời không viết được thôi, tôi không chấp nhận được việc mình phải từ bỏ rồi về nhà, cả đời là đứa vô danh.

Tôi cứ loay hoay, mơ hồ làm mấy dự án không ra gì, không kiếm được nhiều nhưng cũng đủ để ấm no.

Mãi cho đến sau này phim điện ảnh rơi vào ‘trời đông giá rét’*, phim ngắn lên ngôi, tôi mới bắt đầu làm một vài phim ngắn có thể nhanh chóng thu hồi vốn.

(có thể hiểu là bị đóng băng, bị chậm lại)

Mắt nhìn hạng mục của tôi không tệ, ít nhất là mấy bộ phim ngắn tôi làm đều có thể đạt được triệu view.

Phim ngắn trên Tiểu Trình Tự* có những bộ rất nổi, doanh thu lên đến cả chục triệu.

(Tiểu Trình Tự: 小程序 là app chuyên đăng phim ngắn của Trung)

Cuộc sống dần tốt lên.

Nhưng cũng chỉ là cuộc sống.

Không ai biết, tôi của trước đây như nào.

Những thứ đó chỉ còn ở lại trong ký ức của tôi…… và Cảnh Phàm.

Chỉ có Cảnh Phàm.

Anh có biết.

Tôi đột nhiên nhớ vô số ngày đêm anh ở bên một đứa khó hiểu như tôi.

Đi sưu tập tư liệu cùng tôi, quan sát người đi đường cùng tôi, học pha chế vì tôi, hát cho tôi nghe.

Anh biết tôi ngắm hoàng hôn không chỉ vì hoàng hôn quá đẹp, anh biết trong lòng tôi còn có một thế giới nhỏ bé khác.

Nhưng thế giới đó đã sụp đổ rồi.

Không ai có thể chứng minh được sự tồn tại của nó.