Năm Nay Có Tuyết

Chương 12



.

16

Sau kỳ nghỉ đông, tôi chuẩn bị quay lại thủ đô.

Cảnh Phàm đưa tôi đi.

Chúng tôi nói chuyện phiếm cùng nhau suốt cả chặng đường.

Đến khi lấy hành lý, Cảnh Phàm nhìn tôi chằm chằm, rồi nói.

“Kiều Nhuế, anh thực sự thích em.”

“Nếu em cảm thấy không quen, thì chúng ta có thể làm bạn trước.”

“Nếu cuối cùng em chọn ở bên cạnh anh, những chuyện em lo lắng, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.”

Tôi cố nén sự ấm nóng trong mắt.

Trái tim tôi nói: “Được.”

Kỳ nghỉ này, tôi nghỉ hơn nửa tháng, lâu hơn mấy năm qua cộng lại.

Vì tôi muốn tham gia vào một đoàn phim dài.

Sau 5 năm, sau hàng trăm hàng ngàn bộ phim ngắn, tôi đã có được thân phận nhà sản xuất, cuối cùng tôi đã dùng thân phận nhà sản xuất tham gia một đoàn phim dài tập《 Thịnh phóng 》.

Nhưng không may.

Nam chính của《 Thịnh phóng 》 lại là Tần Kiêu.

Giây phút bên sản xuất quyết định để Tần Kiêu đóng nam chính, tôi lập tức mặc kệ mọi thứ, xin nghỉ phép nửa tháng.

Khi ngồi trên máy bay, bay từ thủ đô về thành phố S.

Tôi cứ nghĩ mãi.

Đây là cơ hội của tôi.

Bỏ lỡ lần này, thì không biết bao giờ mới có lần sau.

Nhưng, vì sao lại là Tần Kiêu?

Bây giờ giới giải trí không thiếu nhân tài. Không ít sao nam trẻ đang nổi có năng lực.

Anh ta cũng không còn nổi tiếng như trước nữa, còn có nhiều tin đồn về đời tư hỗn loạn, có quan hệ mập mờ cùng fan.

Nhưng chung quy cũng chỉ là tin đồn.

Nhưng anh ta vẫn ở trong cái vòng này, tồn tại một cách ghê tởm.

Dựa vào đâu, người phải trốn tránh lại là tôi?

Rõ ràng anh ta mới là kẻ ác.

Sau khi trở lại thủ đô, tôi phải kiểm tra và đọc lại kịch bản.

Cuối cùng tôi vẫn gặp lại Tần Kiêu.

Anh ta đi đến bên cạnh tôi, khóe miệng cong lên một cách ác ý: “Biên kịch Kiều…… à không đúng, bây giờ là sản xuất Kiều chứ.”

“Sản xuất Kiều, đã lâu không gặp.”

“Không ngờ chúng ta vẫn có thể hợp tác với nhau.”

Không có sự sợ hãi hay phẫn nộ như tôi đã nghĩ, chỉ có một khoảng lạnh như băng.

Tôi cười lạnh, nhìn anh ta: “Do anh quá kém thôi.”

“Lưu lạc đến tận chỗ của tôi.”

Khóe miệng Tần Kiêu giật nhẹ, hung dữ cười: “Nhưng mỗi ngày cô vẫn phải nhìn tôi, rồi chịu đựng sự ghê tởm đấy thôi?”

“Tôi thực sự muốn biết, cô có thể trụ được bao lâu đấy.”

Kịch bản quen thuộc, những lời nói vui đùa không có giời hạn quen thuộc.

Đến hôm tạo hình, tôi nhận thấy cảm xúc của chuyên viên trang điểm Tiểu Như có gì đó không ổn.

Chuyện ngoài ý muốn đã sảy ra, đêm hôm đó, cái tên Tần Kiêu đã nằm trên hot search, đằng sau còn có một chữ “hot” in đậm.

Mà người đưa Tần Kiêu lên hot search, chính là Tiểu Như.

Cô ấy dùng danh tính thật, tố cáo Tần Kiêu quấy rối t*nh d*c.

Còn đưa ra bằng chứng được quay bằng camera mini.

Video được quay lại dưới góc nhìn của cô ấy.

Tần Kiêu cách cô ấy rất gần.

Nói ra những từ ngữ bẩn thỉu.

Vẫn là những thủ đoạn cũ, không có gì thay đổi.

“Anh buông ra!”

“Giả vờ cái gì? Mặc như thế này không phải để cho tôi nhìn à?”

“Làm như mình quý giá lắm ấy, đừng có mà không biết tốt xấu.”

……

Anh ta đã bị chiều hư rồi.

Anh ta không biết rằng, không phải ai cũng muốn phát sinh quan hệ với anh ta.

Tiểu Như trong video trốn tránh trong sự bất lực, lời nói thì tràn đầy sợ hãi. Gần như đã khiến tôi nhớ đến chính mình của trước đây trong nháy mắt.

Bên nhà làm phim gọi điện cho tôi, giọng nói tràn đầy mệt mỏi: “Tiểu Kiều, cô đi xem thử đi.”

Tôi cúp điện thoại, hỏi tổ trưởng tổ hóa trang địa chỉ của Tiểu Như, rồi gọi taxi đến đó.

Cô bé ở Thông Châu.

Nơi làm việc thường nằm trong khoảng vành đai 3 4, công việc của chuyên viên trang điểm luôn bắt đầu từ rất sớm. Cô gái nhỏ ở lại thủ đô vì miếng cơ manh áo, từ nhà cô ấy phải ngồi tàu điện ngầm hơn cả tiếng đồng hồ mới đến nơi làm việc.

Vốn dĩ cuộc sống của cô ấy rất yên bình, cô ấy cũng chẳng khác gì những người khác đến Bắc Kinh để làm việc.

Mãi cho đến hôm nay……

Mãi cho đến ngày hôm nay.

Tiểu Như thuê một căn nhà có hai phòng, khi mở cửa cho tôi, trong mắt cô bé tràn đầy sự phòng bị.

“Tôi sẽ không xóa Weibo.”

Tôi cười nhìn cô ấy: “Không cần xóa.”

Tiểu Như nhìn tôi hai lượt, sau đó nhìn ra phía sau tôi, sau đó mới mở của cho tôi vào.

Cảm xúc của cô ấy vẫn còn bất ổn.

“Trước đây hắn đã gửi cho tôi một vài tin nhắn với nội dung khó hiểu.”

“Lúc tổ trưởng ký hợp đồng, tôi mới biết hắn cũng ở đoàn phim.”

“Hắn bảo tôi đến phòng của hắn, tôi không muốn đi. Hắn liền nói mấy lời à ơi với tôi…… may mà tôi đã phòng bị từ sớm, tôi lắp camera không vì mục đích gì khác, tôi chỉ muốn bảo vệ bản thân.”

“Đến cuối cùng thì họ có biết, có hiểu rằng không phải tất cả mọi người đều có ý với ngôi sao nam. Tôi căn bản chưa từng muốn……chưa từng nghĩ!”

Lưng của Tiểu Như đang run.

Tôi an ủi cô ấy: “Tôi hiểu, tôi có thể hiểu mà.”

Tiểu Như dần bình tĩnh lại.

“Nên tôi phải vạch trần hắn, tôi muốn vạch trần lọai người ghê tởm đó.”

Tôi hỏi: “Cô không sợ…… mọi người không tin cô à?”

“Không tin cũng không sao, tôi không sợ.”

“Nếu không tin, thì ít nhất sau này, khi người ta hợp tác với hắn cũng sẽ sinh nghi ngờ, sinh cảnh giác.”

“Cô không biết mấy ngày này tôi đã trải qua như nào đâu, tôi cứ tưởng mình đã hỏng mất rồi. Nhưng bây giờ tốt rồi, mọi thứ đều ổn, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm! Tôi có thể làm công, cũng có thể đập nồi bán sắt, nếu may hơn một chút, tôi có thể về quê mở một studio trang điểm cho mọi người!”

“Nhưng tôi không chịu được cái kiểu ra vẻ đắc ý của hắn, rõ ràng hắn chỉ là một thằng rác rưởi.”

“Rõ ràng hắn mới là đồ rác rưởi!”

Tôi nhắm mắt yên lặng.

Vì sao trước đây, tôi lại không lấy một chút dũng cảm để nói ra.

Nếu tôi nói ra…… liệu sẽ có càng nhiều người……

“Xin lỗi.”

Tiểu Như sửng sốt.

Tôi nói tiếp: “Để tôi giúp cô.”

“Sản xuất Kiều……”

“Mấy năm trước, tôi cũng đã trải qua cảm giác của cô.”

“Nhưng tôi…… Nhưng tôi không dám.”

Tôi sợ Cảnh Phàm sẽ thấy.

Tôi sợ người nhà sẽ thấy.

Tôi sợ không ai tin tôi, sợ bọn họ tin vào ánh hào quanh lấp lánh của thần tượng, rồi định tội tôi, sỉ nhục tôi.

Có lẽ một thông báo của bên quan hệ công chúng là có thể đổi trắng thay đen, khiến tôi không có cách nào chống trả.

Từ chỗ Tiểu Như về, thì trời đã chạng vạng.

Tôi không gọi xe, mà đi tàu điện ngầm.

Thời tiết hôm nay rất tốt, cách đó không xa có một mảng trởi ráng đỏ, gần như trong nháy mắt tôi đã nhớ lại năm đó, trong tiết thể dục cuối cùng, Cảnh Phàm ngược sáng trong mắt tôi.

Vào giây phút này dường như những cảm xúc, những câu từ bị tôi chôn sâu trong đáy lòng, đang chui từ dưới đất chui lên.

Trong mắt của tiểu thuyết gia, giây phút hoàng hôn sẽ như nào?

Chẳng sợ mặt trời lặn mất, cũng muốn gom đủ sự dũng cảm.

Hít một hơi thật sâu, tôi bắt đầu viết Weibo.

“Tôi là Tiểu Kiểu tác giả nguyên tác của《 Phàm Tâm 》, cũng là một trong các biên kịch của 《 Phàm Tâm 》 trước đây.”

“Hiện tại đang làm sản xuất cho đoàn phim《 Thịnh phóng 》.”

“Tôi dùng danh tính thật để tố cáo nam diễn viên Tần Kiêu đã có hành vi quấy rối tôi trong quá trình chuẩn bị cho 《 Phàm Tâm 》.”

“Nhưng chuyện qua đã lâu, tất cả những gì tôi có thể tìm được là biên nhận của cảnh sát khi đó tôi đã không vứt đi, một vài tấm ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện và cùng đánh cược vào lương tâm những người có mặt ở đó.”

“Lần đầu tiên anh ta thử bạn, thì chỉ gửi vài tin nhắn WeChat.”

“Sau đó là nắm tay.”

“Sau đó đặt tay lên ghế của bạn, đặt tay lên vai bạn.”

“Sau đó thì ôm eo bạn một chút.”

“Anh ta không ngừng kiểm tra giới hạn của bạn.”

“Tôi đăng bài Weibo này, không chỉ vì muốn đưa hành vi của Tần Kiêu ra ngoài ánh sáng.”

“Mà còn vì muốn nói với những cô gái đang rơi vào hoàn cảnh này.”

“Hãy dũng cảm, và nói ra những gì muốn nói.”

“Hãy phòng bị và nói không với tất cả những hành vi vượt qua giới hạn của bạn.”

“Một nam minh tinh, không nên trước mặt mọi người thì quần là áo lượt, mà sau lưng thì không bằng súc vật.”

“Anh ta phụ lại sự yêu thích của mọi người, còn tôi thì không thẹn với lòng.”

Đăng Weibo xong, tôi tắt điện thoại, hít một hơi thật sâu.

Hoàng hôn vẫn còn đó.

Những thứ đó vắt ngang qua bụi gai trong lòng tôi bấy lâu, cuối cùng tôi đã tự tay nhổ bỏ.