Nắm Nhầm Tay, Yêu Đúng Người

Chương 43: Tiệc của Hoàng tử Jordaniyah (2)



Ngọc Yến hất hàm giương chòng chọc hai mắt vẻ thách thức.

Ở đây là một đất nước xa lạ, xung quanh cũng chỉ toàn là người ngoại quốc, ả Ngọc Yến cũng không thèm diễn kịch nữa, lộ rõ bản chất của mình.

Minh Hà không quá bất ngờ, cười nhạt nói:

- Cứ thành thật với nhau như vậy ngay từ đầu không phải tốt hơn sao.

Hai mắt Ngọc Yến đỏ ngầu lên vẻ thâm độc, gầm gừ phun lời:

- Minh Hà, mày thì hơn gì tao? Mày cũng là cái ngữ dựa vào đàn ông để đổi lấy danh tiếng đó thôi! Đừng tưởng tao không biết. Chỉ là mày may mắn hơn, vớ được một vị chủ tịch độc thân. Mày nghĩ mày thanh cao lắm sao?

Minh Hà cũng lười tranh luận, giọng vô cảm:

- Tôi có thanh cao hay thấp hèn cũng không đến lượt hạng như cô đánh giá. Ngọc Yến, dù sao cô cùng là một ngôi sao mới nổi lên trong nước, ở đây tuy là Dubai, nhưng không có gì đảm bảo tuyệt đối rằng hình ảnh thác loạn của cô sẽ không bị lan truyền về nước.

Lời nói có một nửa muốn nhắc nhở Ngọc Yến nên cẩn thận một chút, nửa còn lại Minh Hà muốn cảnh cáo ả ta. Nếu ả ta còn cố dựng lên những chuyện thị phi cho Minh Hà, thì Minh Hà cũng không ngại vạch trần ả cho công chúng biết.

Minh Hà từ trước đến nay không phải là một Thánh Mẫu, có thể để mặc người khác đè đầu cưỡi cổ mình.

Ngọc Yến nhất thời câm như hến không đáp trả Minh Hà được. Máu nóng của ả sôi sùng sục lên não nhưng không có cách nào xả giận trút ra được.

Ả chôn chân đứng cắn môi đến suýt rướm cả máu.

Minh Hà lại tiếp tục thong thả nói thêm:

- Muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm. Chuyện cô chụp ảnh và quay lén tôi hết lần này đến lần khác, cẩn thận một ngày nào đó, người ở trên trang nhất chịu mọi sỉ vả chỉ trích, chính là cô đấy!

Ngọc Yến nghiến răng kèn kẹt, hung hăng đe doạ:

- Minh Hà, nếu mày dám bôi nhọ tao trên truyền thông, tao thề bằng mọi giá sẽ tìm người trù ếm được mày, kể cả tao có phải bán linh hồn cho quỷ dữ đi chăng nữa. Mày nghe rõ chưa!

Minh Hà nhếch mép, vỡ lẽ ra mọi chuyện:

- Thì ra chuyện sử dụng bùa ngải để hại tôi thân tàn ma dại cũng chính do một tay cô? Ngọc Yến, trước kia tôi đã quá xem thường cô rồi. Cô có biết cái giá phải trả cho việc giao dịch với quỷ thần rất kinh khủng không?

Ngọc Yến đỏ bừng mặt lên, giọng đầy mỉa mai oán trách:

- Mày bớt nói mấy lời đạo lý đó lại đi! Người sinh ra đã ngậm thìa vàng thìa bạc như mày thì có tư cách gì dạy đời người khác chứ? Bố mẹ mày có chức sắc, mày lại dễ dàng đạt được thành công, còn có thể ở bên cạnh một người đàn ông xuất chúng. Trong khi tao là sinh viên ưu tú, sau khi tốt nghiệp chịu đủ mọi sự nhục nhã, khổ sở cũng không bằng một đứa cặp được đại gia như mày. Phải, tao ghen tị, tao muốn cướp đi mọi sự may mắn từ mày!

Minh Hà cảm thấy Ngọc Yến đã ham mê danh tiếng đến mức lú lẫn rồi.

Nét mặt Minh Hà vẫn rất bình tĩnh, có chút gì đó xót xa gợn lên nơi đáy mắt:

- Cứ phải ngủ với đàn ông mới có được mọi thứ sao? Ngọc Yến, cô cũng là phụ nữ đó, đừng đánh đồng và hạ thấp giá trị của mọi phụ nữ trên đời này đều ngang với cô chứ!

Toàn thân Ngọc Yến bất chợt nhũn ra, không hiểu sao nghe xong câu này của Minh Hà, ả lại lạnh toát cả người đến thế.

Ả phải tức điên lên mới phải, ả phải nhân cơ hội trời ban mà lao đến dạy dỗ cho Minh Hà một phen ra trò mới đúng.

Nhưng tại sao sâu thẳm bên trong cõi lòng ả, chợt dâng lên một loại cảm giác giao tranh lạ lùng.

Ả lại nghe Minh Hà lạnh lùng nói tiếp:

- Một người đàn ông thành công, nghiễm nhiên là do anh ta tài giỏi, còn một người phụ nữ thành công, cô ta sẽ bị cho là làm gái. Nhìn buổi tiệc hào nhoáng này mà xem.

Minh Hà đánh ánh mắt về hướng một cô gái có thân hình bốc lửa đang nằm ngửa tư thế cong người khiêu khích, để mặc cho những tên đàn ông đổ đầy rượu lên người cô ta, sau đó những tên đó chụm đầu cùng thè lưỡi liếm láp. Hay ở một góc khác, cô gái nọ phải bị đeo xích vào cổ, bò trườn uốn éo đủ mọi tư thế, vài ba tên đàn ông ngồi trên ghế bành phấn khích dùng súng bắn những tờ tiền bay tung toé về phía cô gái.

- Những tên đàn ông đó chỉ xem phụ nữ là thứ để mua vui, thậm chí giá trị của phụ nữ trong mắt bọn họ còn thua cả một con súc vật. Cô cũng muốn là súc vật như vậy lắm sao?

Trong tròng mắt Ngọc Yến như có tia máu hiện lên, ả gần như gào lên:

- Chị im đi! Chị thì biết cái gì mà nói!

Minh Hà lại nhấp môi thêm một ngụm Champagne, sắc bén nói:

- Đều là người Việt, tôi không muốn hình ảnh của phụ nữ nước ta bị đàn ông coi khinh chà đạp. Còn chuyện cô có muốn điều đó hay không, bản thân cô tự hiểu rõ hơn ai hết. Tôi cũng không phải Thánh sống mà nhân từ độ lượng cứu vát cuộc đời cô. Chuyện của cô, tự cô có quyết định. Nhưng phải nói thêm một điều, giữa tôi và cô, chuyện ai nấy làm. Nếu cô còn có ý hãm hại tôi như cô đã làm với tôi và Hồng Diễm. Đừng trách con người tôi độc ác.

Ngọc Yến chợt ngẩn ra, hồn phách tán loạn tứ phương. Hai giây sau, ả mới ngân ngấn nước mắt lên tiếng:

- Phải, hôm đó là tôi đã khiến Hồng Diễm không kìm chế được mà gây náo loạn để rồi rước ê chề về nhưng tôi nói rõ cho chị biết. Tôi không liên quan đến cái chết của cô ta.

Minh Hà uống cạn ly Champagne, sau đó tiện tay đặt xuống một cái mâm của người phục vụ lướt ngang qua. Cô lại tiếp tục rảo bước. Vừa rồi Ngọc Yến đã lật bài ngửa không thèm diễn kịch với Minh Hà nữa, vì vậy mà những lời cuối cùng trong cuộc trò chuyện của cả hai, nói về cái chết của Hồng Diễm, Minh Hà cảm thấy có mấy phần đáng tin. Nhưng cũng không nên quá khinh suất với cô ta. Bây giờ chỉ mong cơ quan điều tra sớm ngày tìm ra được hung thủ thật sự, trả lại nỗi oan chèn ép đồng nghiệp đến tự sát mà Minh Hà đã phải gánh lấy.

Mãi suy nghĩ về những chuyện này, Minh Hà tìm đường quay lại chỗ Trọng Hưng nhưng không hiểu sao đã đi lạc vào một hành lang vắng vẻ, dường như còn đi vào tận khá sâu nữa.

Cô đột nhiên nghe thấy những điệu cười biến thái vọng đến, hoà cùng tiếng rên rỉ thống khổ của phụ nữ.

Minh Hà sởn hết gai ốc, rùng mình vừa quay người bỏ đi thì bất ngờ có cánh tay từ phía sau chụp đến, ấn mạnh một chiếc khăn vào mũi cô. Chỉ mất vài chục giây sau cô đã bất tỉnh nhân sự.