Nam Nữ Sống Thử

Chương 5



“Vệ sĩ!”

Cố Lam cảm nhận được động tĩnh ở đằng sau lưng mình lập tức hô lên thật to, tay chân cô phản ứng nhanh nhạy hơn đầu óc, ngay khi Vương Hán Nam tới gần, cô lập tức xoay người tung cước đạp cho anh ta một phát rồi quay đầu bỏ chạy.

Mẹ của Vương Hán Nam hét ầm lên. Vương Hán Nam chống người tự đứng dậy, chỉ tay về phía bóng lưng của Cố Lam, hô hoán: “Bắt anh ta lại! Đánh anh ta cho tôi!”

“Vương Hán Nam, anh chán sống rồi!”

Giản Ngôn mắng to, dẫn người của mình xông lại.

Người của hai phe lập tức lao vào đấm nhau túi bụi, Cố Lam trở thành mục tiêu của tất cả mọi người. Vương Hán Nam xô Giản Ngôn ra, dẫn người đuổi theo Cố Lam: “Mặc kệ mấy đứa kia đi, đánh thằng này cho tôi! Cứ nhè thẳng mặt mà đánh!”

Câu nói quen tai này khiến Cố Lam ngừng thở, cô không kịp nghĩ nhiều, bám vào chiếc bàn trong phòng tiệc, chạy vòng quanh bàn né tránh Vương Hán Nam rồi xông ra ngoài.

Tranh độ, tranh độ, kinh khởi nhất than âu lộ*.

*Tranh độ, tranh độ, kinh khởi nhất than âu lộ là một câu thơ của nữ thi sĩ Lý Thanh Chiếu tả cảnh chèo thuyền, nghĩa là: Chèo vội, chèo vội, đàn cò giật mình bay lên.

Trong sảnh tiệc, người ngã bàn đổ, Cố Lam cảm thấy mình giống như con chó hoang rơi vào bước đường cùng, bỏ chạy thục mạng trong sảnh tiệc.

Cô liên tục tự an ủi mình rằng không sao hết, chi phí thuốc men cũng thuộc mục được chi trả.

Thế nhưng, cho dù đã có người trả tiền thuốc men cho thì nỗi sợ đòn đau vẫn tồn tại sẵn trong xương cốt của loài người.

Cô không muốn bị đánh, một cô gái yếu đuối như cô sao có thể để bị người ta đánh được?

Chạy, cô nhất định phải chạy.

Ôm quyết tâm trong dạ “tuyệt đối không thể để bị đánh, nhất là bị đánh vào mặt”, Cố Lam không từ bất kỳ thủ đoạn nào, phi người nhảy qua mặt bàn, chui tọt qua dưới gầm bàn, lấy phụ nữ, trẻ em ra làm lá chắn, vừa đánh vừa chuồn thẳng một mạch, cuối cùng cô cũng là người đầu tiên lao ra được tới cửa sảnh tiệc, mở cửa, sau đó lập tức xông ra ngoài.

Cửa đã mở, cô chính thức trở thành kẻ chiến thắng.

Không ai có thể chạy nhanh hơn cô, không ai có gan dám xông lên như cô.

Cô phi hộc tốc thẳng một mạch hướng về phía trước, đằng sau cô là thiên quân vạn mã. Từ xa, cô đã trông thấy một người đàn ông.

Người đó đứng đưa lưng về phía cô, vóc dáng thanh thoát, bộ đồ vét ôm sát vừa vặn, người đàn ông đó đứng giữa hành lang, ngược chiều nắng chiều, tựa như một bức tranh đẹp đẽ tao nhã, toát lên sự cao quý, nhã nhặn và sang trọng không hợp với nơi này.

Thế nhưng lúc này đây, Cố Lam hoàn toàn không để ý tới vẻ đẹp này, cô nghe thấy tiếng Vương Hán Nam chạy đằng sau cô phá tấm kính của chiếc tủ phòng cháy chữa cháy, nghe thấy tiếng mọi người ầm ĩ sau lưng mình, cô mở to mắt, không tài nào ghìm chân lại được, đành phải la toáng lên với đối phương: “Mau tránh ra!”

Tiếng quát này thu hút sự chú ý của Tần Tu Nhiên đang cúi đầu xem điện thoại để xác định phương hướng.

Anh bất giác quay đầu nhìn về phía đó.

Ngay khoảnh khắc ấy, anh trông thấy một thanh niên mặc trang phục của anh, đeo đồng hồ đeo tay của anh, hoảng hốt ra mặt chạy phăm phăm về phía anh.

Cùng xuất hiện cùng một lúc với cô là cả một đám đông ngồn ngộn người, người đàn ông nào đó điên tiết gào lên “chết hết đi cho tao” và…

Dòng nước áp suất cao được bắ n ra từ vòi súng phun nước chữa cháy xối tới như thác đổ, nhấn chìm anh trong nháy mắt.

Dòng nước từ vòi rồng như thể đấm thẳng một cú vào mặt Tần Tu Nhiên, khiến anh ngã lăn ra đất, mắt kính lập tức rơi xuống sàn nhà, tầm mắt anh hoàn toàn nhòe đi.

Cùng lúc đó, Cố Lam thoăn thoắt chạy vào một lối đi nhỏ nằm ngay bên cạnh, gần như không hề bị dính dù chỉ là một giọt nước.

Trong lúc dòng nước bắn xối xả khắp nơi, mọi người hoàn toàn không nhìn thấy mình phun nước trúng vào ai. Giản Ngôn đuổi theo áp sát, trông thấy từ đằng xa có một người bị vòi rồng quật ngã xuống đất, cô ấy lập tức hoảng hốt la lên: “Cố Lam!”, đồng thời bổ nhào tới chỗ Vương Hán Nam, cắn vào bàn tay của anh ta.

Vệ sĩ của hai bên lại lao vào đấm nhau, Vương Hán Nam đau quá phải thả vòi rồng chữa cháy xuống, chiếc vòi rồng không có ai giữ lập tức rơi xuống đất phun nước tung tóe.

Vương Hán Nam tức điên người, xô mọi người xung quanh ra, lao như phát rồ tới chỗ Tần Tu Nhiên.

Tần Tu Nhiên hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, anh bò mò mẫm dưới đất để tìm kính mắt. Cố Lam sững sờ nhìn người thanh niên ướt sũng nước đó, hình ảnh nhác thấy trên tàu điện ngầm thoáng lóe lên trong tâm trí cô rồi biến mất.

Lại là người đó à?

Sao người đó lại xuất hiện ở đây?

Những vấn đề thắc mắc quanh quẩn trong đầu cô. Theo bản năng, cô định bước tới hỗ trợ nhưng chỉ mới đi được một bước, cô đã trông thấy cả đám đông đen đặc người đi theo Vương Hán Nam xông tới.

Giữa làn nước bắn tung tóe của chiếc vòi rồng cứu hỏa, mọi người cùng nhau chạy lại lôi Tần Tu Nhiên mới vừa mò mẫm tìm được chiếc kính mắt vỡ đứng dậy.

Vương Hán Nam muốn đánh nhau, Giản Ngôn dẫn người tới cứu, Cố Lam thấy tình hình gay go như vậy lập tức hít sâu một hơi ớn lạnh, không còn can đảm đi ra ngoài đó nữa.

Tần Tu Nhiên bị người ta xô đẩy, lôi kéo, bên tai toàn là tiếng chửi rủa.

“Gian phu! Chung Tiểu Dao bị mày giật dây có phải không? Chính mày là thằng phá hoại cuộc hôn nhân của tao!”

“Thằng khốn nạn, đi chết đi! Đã ngoại tình rồi còn lý sự!”

“Gian phu!”

“Thằng tồi!”

“Đủ rồi!”

Tần Tu Nhiên đứng giữa một mớ hỗn loạn, cuối cùng anh không thể chịu đựng được nữa, bất thình lình đạp một cước vào người Vương Hán Nam, gạt ra một khoảng trống.

Với tư cách từng là người nối nghiệp của Tần Thị, kỹ thuật tán đả để phòng thân là nội dung quan trọng nhất mà anh phải học từ khi còn nhỏ, cú đá này tương đối mạnh, đám vệ sĩ xung quanh thấy vậy đều lùi lại một chút.

Mọi người ai nấy đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh chàng đẹp trai chưa từng gặp mặt bao giờ này, kinh ngạc đến độ điếng cả người.

Thẩm Phỉ chạy được tới đây nhờ nghe thấy tiếng ồn ào. Từ xa, anh ấy đã trông thấy bóng dáng của Tần Tu Nhiên. Thẩm Phỉ vội vàng chạy lại, đỡ Tần Tu Nhiên đứng dậy, cuống quýt la lên: “Tu Nhiên, cậu vẫn ổn chứ?”

Tần Tu Nhiên siết chặt nắm đấm, anh không nhìn thấy rõ xung quanh. Giữa khung cảnh mơ hồ, Tần Tu Nhiên đảo mắt nhìn quanh một vòng, loáng thoáng trông thấy bóng người đàn ông ban nãy cầm vòi rồng áp suất cao bị anh đá bay, anh giơ cánh tay tức tới độ run rẩy lên chỉ về phía đối phương, thở phì phò hỏi: “Anh tên là gì?”

Vương Hán Nam có linh cảm chẳng lành, không dám ho he tiếng nào.

Thẩm Phỉ liếc nhìn mọi người đứng xung quanh rồi cười: “Ồ, cậu ấm nhà họ Vương cưới vợ đấy à?”

Nói rồi, anh ấy nhìn sang Giản Ngôn đứng bên cạnh: “Cô Giản cũng ở đây à? Náo nhiệt vậy sao?”

“Sao tổng giám đốc Thẩm cũng ở đây thế này?”

Giản Ngôn phản ứng rất nhanh, cố gắng nghĩ xem vì sao bỗng nhiên Thẩm Phỉ lại xuất hiện ở chỗ này?

Thẩm Phỉ cười: “Có gì đâu, người anh em của tôi bị người ta cướp va-li, chúng tôi lần theo tín hiệu GPS thì tới được đây.”

Lời này khiến Giản Ngôn thầm giật mình, bất giác nghĩ tới bốn chiếc đồng hồ không phải của cô ấy mà Cố Lam đeo trên tay.

Bất kỳ chiếc đồng hồ nào trong số chúng đều không phải là thứ mà người bình thường có thể mua được, huống hồ còn tận những bốn chiếc, trong khi đó người anh em của Thẩm Phỉ lại bị mất va-li…

Nhà họ Thẩm cắm rễ rất sâu ở Nam Thành, mặc dù mọi người đều quen biết nhau nhưng dù sao chênh lệch về quy mô khối tài sản giữa hai nhà cũng rất lớn nên bọn họ ít khi qua lại với nhau.

Từ trước tới nay, người đi với Thẩm Phỉ luôn là con cái của những gia đình xịn nhất ở Nam Thành, người được anh ấy đích thân đỡ dậy chắc chắn cũng phải có thân phận khá cao.

Những chiếc đồng hồ đó...

Giản Ngôn nảy ra một suy đoán không được tốt đẹp cho lắm. Lúc này, Vương Hán Nam cũng cực kỳ thấp thỏm.

Vương Hán Nam nuốt một ngụm nước bọt, bước tới cố gắng giải thích: “Tổng giám đốc Thẩm…”

“Tôi đang hỏi anh đấy!” Tần Tu Nhiên dùng toàn bộ lý trí mình có để kìm nén cơn phẫn nộ: “Anh tên là gì?”

“Đây là bạn của tổng giám đốc Thẩm à?”

Vương Hán Nam sực hiểu ra, vội vàng chạy tới mời bọn họ một điếu thuốc: “Hiểu lầm, tất cả đều chỉ là chuyện hiểu lầm thôi. Hôm nay, có người tới phá đám cưới của tôi với ý đồ xấu, lại còn làm nhục tôi, tôi không còn cách nào khác, bắt buộc phải động thủ, không ngờ anh ta lại đẩy anh thanh niên này ra làm bia đỡ đạn...”

“Nói hươu nói vượn!”

Giản Ngôn trách mắng: “Anh đối xử tệ bạc với em gái tôi lại còn không cho người khác nói ra hay sao?”

“Tôi đã nói rồi còn gì, là tại em cô mặt dày, chủ động cọc đi tìm trâu đấy chứ!”

“Anh mới là đồ mặt dày…”

“Im hết cả đi!”

Tần Tu Nhiên đau đầu với tiếng cãi cọ của đám người này, anh không tài nào hiểu nổi sao chuyện đơn giản như vậy mà cũng có thể cãi nhau lâu đến thế, anh chỉ tay về phía Chung Tiểu Dao, thở hổn hển nhắc nhở: “Mở tin nhắn WeChat đầu tiên trong lịch sử trò chuyện của hai người ra!”

Vương Hán Nam biến sắc.

Chung Tiểu Dao lập tức hiểu ý, mở điện thoại ra, nhanh chóng tìm ra tin nhắn WeChat đầu tiên, thái độ của cô ấy chẳng khác gì gặp được Bao Thanh Thiên, cô ấy đưa điện thoại cho Tần Tu Nhiên bằng cả hai tay: “Anh đẹp trai, anh xem đi, là anh ta kết bạn với tôi trước…”

Chung Tiểu Dao còn chưa nói xong, Thẩm Phỉ đã với tay tới, cười tủm tỉm nói: “Người đẹp, đưa tôi xem nào.”

Chung Tiểu Dao vội vàng đưa di động cho Thẩm Phỉ, Thẩm Phỉ cúi đầu xem điện thoại rồi phì cười thành tiếng.

Tần Tu Nhiên lập tức đoán ra được đại khái nội dung, bèn bảo: “Cậu đọc to lên đi!”

Vương Hán Nam chần chừ: “Không cần thiết đâu...”

“Cô Chung.” Thẩm Phỉ hoàn toàn chẳng buồn để ý tới Vương Hán Nam, nhìn vào WeChat, đọc thật to, thật diễn cảm: “Cuối cùng tôi cũng đã kết bạn được với cô rồi. Tôi ngưỡng mộ cô Chung đã lâu. Từ lần đầu tiên gặp cô, bóng hình cô đã in sâu vào tâm trí tôi. Trên đời này không có người phụ nữ nào đẹp hơn cô, tao nhã hơn cô, quyến rũ hơn cô…”

Thẩm Phỉ đọc xong cầu đầu, chuyển sang đọc những tin nhắn mà anh ấy cho rằng có tính đại biểu cao nhất:

“Dao Dao, anh thích chui gầm, chui gầm chạn nhà em.”

“Dao Dao, đêm qua chắc em mệt lắm, bởi vì em như cơn gió thổi trong đầu anh, một đêm bay những tám trăm dặm.”

“Dao Dao...”

Thẩm Phỉ càng đọc, sắc mặt người nhà họ Vương càng khó coi, cuối cùng cô dâu không chịu đựng nổi nữa, dậm chân quát to “Tôi không cưới nữa!” rồi lập tức xoay người chạy khỏi đây.

Người bên phe Chung Tiểu Dao thắng thế, cười khẽ nhìn Vương Hán Nam bằng ánh mắt ngập tràn thái độ khiêu khích.

Thẩm Phỉ thấy cô dâu đã bỏ đi bèn cười, quay đầu qua nhìn Vương Hán Nam: “Anh Vương, thật không ngờ đấy, hóa ra nhà anh còn làm nghề khai thác dầu cơ à.”

Vương Hán Nam không hiểu được ý mỉa mai của anh ấy, lại còn ngượng ngùng giải thích: “Không, nhà tôi đâu có giếng dầu nào.”

“Có anh ở đây thì ai dám tranh ngôi vị vua “dầu”* lớn nhất Trung Quốc với anh chứ!”

*Dầu là một từ lóng để chỉ những người đàn ông làm những chuyện quá đà khiến phụ nữ thấy nổi da gà, chẳng hạn như xịt keo xịt tóc tới mức bóng nhẫy, thích nói quá, phóng đại để khoe mẽ, làm hoặc nói những điều ngu ngốc nhưng lại tưởng thế là ngầu, là quyến rũ,…

Thẩm Phỉ cảm khái xong, đưa trả điện thoại di động cho Chung Tiểu Dao, quay đầu nhìn về phía Tần Tu Nhiên, thấy anh vẫn còn đang nhìn chằm chằm Vương Hán Nam khiến đối phương cảm thấy áp lực: “Tu Nhiên, cậu thấy có đúng không?”

“Anh còn gì để nói nữa không?”

Tần Tu Nhiên lạnh lùng mở miệng: “Có bạn gái nhưng lại kết hôn với người khác.”

“Bị người ta tới tận nơi chất vấn lại còn dám đánh người.”

“Đánh người đã đành.” Tần Tu Nhiên càng nói càng tức, anh nói to tiếng hẳn lên: “Anh không biết là không được sử dụng vòi rồng chữa cháy nếu không ở trong tình huống khẩn cấp hay sao?”

“Đúng đó!”

Cố Lam thấy tình hình dần ổn định lại, xem chừng không còn gì nguy hiểm nữa mới không nhịn được nhảy từ trong ngách ra.

Cố Lam nhảy ra ngoài làm Thẩm Phỉ giật nảy mình, Tần Tu Nhiên lạnh lùng liếc nhìn cô, Giản Ngôn mở to mắt, liều mạng nháy mắt với cô.

Cố Lam không để ý thấy Giản Ngôn đang cố gắng ra dấu với mình, tâm trạng cô hết sức kích động, trong đầu chỉ nghĩ mỗi một chuyện, nếu lúc này mà cô không ra mặt thể hiện một chút thì sao xứng với mười ngàn tệ kia?

Lỡ như Chung Tiểu Dao không hài lòng nên không trả tiền nữa thì sao?

Cô nhất định phải làm chút gì đó.

Tất cả mọi người nhìn cô, cô vung vẩy hai tay, khoe khoang bốn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay của mình, chống tay vào hông cực kỳ oai vệ.

Tầm mắt của Tần Tu Nhiên và Thẩm Phỉ bị thu hút bởi những chiếc đồng hồ trên tay cô, Giản Ngôn cảm giác tim của cô ấy sắp vọt ra khỏi cổ họng đến nơi nhưng Cố Lam vẫn không hề hay biết gì. Cố Lam đứng bên cạnh Tần Tu Nhiên, đường hoàng nói với Vương Hán Nam: “Anh biết súng phun nước chữa cháy nguy hiểm như thế nào không? Anh không xem thời sự à? Lần trước báo chí đã đưa tin về vụ việc một người đàn ông dùng súng phun nước áp suất cao bắn chết đồng nghiệp rồi. Cho dù có là chuyện lớn bằng trời đi chăng nữa nhưng sao anh có thể sử dụng thứ nguy hiểm như vậy ở nơi công cộng chứ?”

Nói rồi, Cố Lam vỗ ngực Tần Tu Nhiên: “Anh phải cảm ơn người đàn ông này, may mà anh ta khỏe mạnh, nếu không lỡ như anh ta có mệnh hệ gì thì anh liệu chừng chuẩn bị đi tù đi! Chuyện tình cảm có cần phải làm ầm ĩ tới mức này không? Yêu thì yêu, đàn ông biết tuân thủ đạo đức của một người đàn ông thì mới là đàn ông tốt, gia đình lục đục, làm ăn thất bát, anh xem thử lại mình hôm nay đi, anh nghĩ đây là do số mệnh ư? Không, là do anh gieo gió gặt bão!”

Cố Lam nói xong quay đầu, tìm kiếm sự đồng tình của Tần Tu Nhiên: “Anh thấy có đúng không, thưa anh?”

Tần Tu Nhiên không trả lời, anh điềm tĩnh nhìn chằm chằm vào Cố Lam.

Giọt nước nhỏ xuống từ hàng mi dài và dày của anh, anh nhìn xuyên qua giọt nước, dùng thị lực mờ nhòe của mình, mơ hồ nhìn thấy hình dáng một khuôn mặt.

Không có kính mắt, anh không nhìn rõ được nhưng anh vẫn cố gắng mường tượng ra khuôn mặt của đối phương.

Anh nhất định phải nhớ thật kỹ người đàn ông này, nhất định không thể tha cho anh ta.

Ánh mắt này của anh trông có vẻ rất thâm tình và chân thành, trái tim Cố Lam lỡ nhịp, một suy đoán thật không phải lúc lại xuất hiện trong tâm trí cô.

Người đàn ông này nhận ra cô là con gái chăng?

Có phải vừa rồi ở trên tàu điện ngầm, người đàn ông này đang đuổi theo cô không?

Vừa rồi anh làm vậy có phải là anh hùng cứu mỹ nhân, giúp cô làm kẻ khác bẽ mặt không?

Trong đầu cô có rất nhiều suy tưởng nhưng cô tự nhủ với bản thân rằng mình nhất định phải bình tĩnh, không thể làm bất kỳ chuyện gì tổn hại tới hình ảnh của bản thân trước mặt một người đẹp như vậy được.

Cô mỉm cười đầy ắp tự tin hòng xoa dịu bầu không khí có phần kỳ lạ lúc này: “Anh đẹp trai, anh nhìn tôi chăm chú như vậy làm gì? Có phải anh thấy tôi cũng đẹp giống anh phải không?”

“Hai tiếng trước, có phải anh* đang ở sân bay phải không?”

*Cách xưng hô Tần Tu Nhiên sử dụng không phân biệt nam nữ nên ý Tần Tu Nhiên là “anh” còn Cố Lam lại không nhận ra anh không biết cô là con gái.

Anh chàng đẹp trai đột nhiên lên tiếng, giọng điệu rất lạnh lùng.

Cố Lam hơi bất ngờ, cô nhìn Tần Tu Nhiên, hoàn toàn không để ý thấy Giản Ngôn đứng đối diện đang điên cuồng lắc đầu với cô. Cô thành thật gật đầu: “Đúng vậy.”

“Có phải anh đã lấy đi một chiếc va-li màu đen phải không?”

“Sao anh biết?” Cố Lam cười: “Không phải là anh đã đi theo tôi từ nãy tới giờ đấy chứ?”

“Hay lắm.”

Tần Tu Nhiên tháo cà vạt ra, động tác này của anh ngầu tới mức khiến tất cả phái đẹp xung quanh ngừng thở, kể cả Cố Lam cũng không phải là ngoại lệ.

Sau đó, cô nhìn thấy anh chàng đẹp trai này quấn cà vạt quanh cổ tay cô hết vòng này tới vòng khác, cuối cùng thắt một nút thắt cực kỳ phức tạp.

Giản Ngôn đứng bên cạnh điên cuồng dùng khẩu hình miệng nhắc nhở cô: “Chạy mau! Chạy mau! Run!”

Nhưng Cố Lam đã hoàn toàn đắm chìm trong cảnh anh chàng đẹp trai trói hai người lại với nhau bằng cà vạt.

K1ch thích vậy sao? Để ngăn cô chạy trốn mà anh dùng cả cà vạt để trói cô lại…

Cô không hiểu vì sao nhưng ba mươi năm qua, lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác tim đập bồi hồi rõ ràng như thế này.

Cô không khỏi đỏ mặt, liều mạng kiềm chế để khóe môi không cong lên, giọng cô dịu dàng hẳn: “Này… Anh làm gì vậy? Có chuyện gì thì cũng từ từ thôi chứ, tôi không chạy đi đâu mà sợ.”

“Tốt nhất là như vậy.”

Tần Tu Nhiên thắt nút thắt xong, ngẩng đầu lên hỏi cô: “Va-li đâu rồi?”

“Hả?”

Cuối cùng Cố Lam cũng nhận ra được điều bất thường, cô lắp bắp mở miệng: “Anh… Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Tôi muốn làm gì à?”

Tần Tu Nhiên cười lạnh thành tiếng, anh giơ đôi tay bị cột với nhau của hai người lên, nhìn chằm chằm vào cô, nói nghiêm túc từng lời từng chữ: “Tôi, muốn, kiện, anh!”