Nam Nữ Sống Thử

Chương 6



Lời này khiến Cố Lam ngơ ngác.

Một lát sau, cô tỉnh táo lại, người trước mắt cô chắc chắn không phải tới gặp cô để nói lời yêu thương gì mà là tới để kiếm chuyện với cô.

Cô không sợ người ta kiếm chuyện với mình nhưng cô không thể bị người ta kiếm chuyện ngay trước mặt Vương Hán Nam được, nếu không thì vở kịch hôm nay coi như diễn uổng công.

Nghĩ tới đây, cô vội vàng quay đầu nhìn về phía Vương Hán Nam, chỉ vào người anh ta, quát: “Anh cút đi cho tôi!”

Nói xong, cô quay lại kéo Tần Tu Nhiên, quay đầu đi khỏi.

Vương Hán Nam: “???”

Rốt cuộc là ai cút?

Cố Lam chỉ kéo nhẹ một cái là lập tức lôi được Tần Tu Nhiên đi theo mình. Tần Tu Nhiên không nhìn thấy rõ đường đi nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh đi theo cô. Thẩm Phỉ và Giản Ngôn thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo, bốn người nhanh chóng rời khỏi hiện trường, di chuyển tới nơi Cố Lam để va-li. Cuối cùng, Cố Lam cũng yên tâm, quay lại nhìn Tần Tu Nhiên, định tung đòn phủ đầu, ra vẻ hùng hổ: “Anh có ý gì vậy? Tôi có quen anh không mà anh lại đòi kiện tôi?”

“Anh lấy quần áo mặc trên người ở đâu ra?” Tần Tu Nhiên lạnh lùng hỏi.

“Sếp tôi cho.” Cố Lam đáp nhanh chóng đầy tự tin.

“Có phải anh lấy nó trong va-li ra phải không?”

“Phải.”

“Đồng hồ thì sao? Cũng là lấy từ trong va-li ra, đúng chứ?”

“Đúng vậy!” Cố Lam càng nói càng tự tin, tất cả những thứ này đều là của Giản Ngôn, cô có Giản Ngôn làm chỗ dựa!

Cô vênh vang đắc ý, bật ngón tay cái lên chỉ sang Giản Ngôn đứng bên cạnh: “Bà chủ của tôi rất giàu, tất cả những thứ này đều là cô ấy mua cho tôi!”

“Không phải...” Giản Ngôn lập tức cố gắng mở miệng giải thích, Thẩm Phỉ đứng bên cười tủm tỉm đưa tay che miệng Giản Ngôn lại, kéo cô ấy vào trong lòng mình, nhẹ nhàng ra dấu “xuỵt” một tiếng.

Giản Ngôn cứng đờ người, tuyệt vọng nhìn Cố Lam và Tần Tu Nhiên tranh chấp với nhau.

“Hay lắm.”

Tần Tu Nhiên gật đầu, định kéo Cố Lam đi: “Vậy thì tới trụ sở cảnh sát một chuyến thôi.”

“Tại sao chứ?” Cố Lam vừa sợ vừa giận, túm Tần Tu Nhiên lại: “Tôi phạm tội gì?”

“Ăn cướp.”

“Tôi cướp gì của anh?”

“Va-li.”

“Va-li này là của anh hay sao mà anh lại dám nói là tôi cướp của anh?”

“Đúng vậy.”

Nghe anh đáp “đúng” không chút do dự, đầy ắp tự tin, Cố Lam dừng cuộc nói chuyện lại, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của đối phương, cô bắt đầu cảm thấy thiếu tự tin.

Thế nhưng cô vẫn ra vẻ bình tĩnh như cũ, cười khẩy một tiếng, quay đầu nhìn Giản Ngôn đứng bên cạnh Thẩm Phỉ: “Tổng Giám đốc Giản, va-li này là của chị, đúng chứ?”

“Không phải.”

Giản Ngôn từ bỏ giãy gụa, nhìn cô bằng ánh mắt “chờ chết đi”, ăn ngay nói thật: “Không đời nào chị lại khuynh gia bại sản để tài trợ cho cô thứ trang phục và đồng hồ mắc tiền như vậy đâu.”

Cố Lam: “...”

Thôi xong.

Đây là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu Cố Lam.

Cô cúi đầu nhìn thử bộ đồ dính dấu canh trứng mình đang mặc và những chiếc đồng hồ lóe sáng làm người ta muốn đui mù trên tay, tim đập thình thịch.

Thứ mà ngay cả Giản Ngôn cũng phải than là mắc tiền thì nó phải mắc tiền đến độ nào đây!

Cô không dám nói lời nào, cố gắng để mình thật tỉnh táo.

Tần Tu Nhiên lạnh lùng nhìn cô, cố gắng mường tượng ra hình dáng của người đàn ông khiến anh phải ăn biết bao nhiêu là trái đắng này.

Mất một lúc lâu, Cố Lam mới chấp nhận được sự thực đáng sợ này.

Cô gượng gạo nở nụ cười: “Hóa ra… Hóa ra đó là va-li của anh à. Sao va-li của anh lại ở trong tay tôi được vậy?”

“Tôi đang đứng chờ xe ven đường ở cổng số chín của sân bay thì anh vác nó đi ngay trước mặt tôi.”

“Vậy à…” Trong đầu Cố Lam đột nhiên hiện lên hình ảnh lúc đó, không biết đầu óc cô bị làm sao mà đúng lúc này cô lại nhớ ra ngay rằng đáng lẽ cô phải tới cổng số sáu.

Thế nhưng, giờ mới nhớ ra thì còn làm được gì nữa?

Cô vắt hết óc nghĩ cách moi móc ra bằng được lỗi của đối phương: “Sao anh không gọi tôi lại chứ?”

“Tôi chạy theo anh suốt cả một đoạn dài.”

Giọng Tần Tu Nhiên lạnh giá. Cố Lam thậm chí nghe thấy cả tiếng nghiến răng nghiến lợi.

Cảnh tượng thoáng nhìn thấy trên tàu điện ngầm lại hiện ra trong đầu cô. Cố Lam thấy ánh mắt đối phương nhìn mình như thể nhìn người chết thì suýt nữa bật khóc.

Thế nhưng, cô không thể để lộ ra là mình sợ được, trong quá trình đàm phán, để lộ cảm xúc của bản thân quá sớm là điều tối kỵ, chút thường thức này thì cô biết.

Cô ra vẻ bình tĩnh: “Chuyện này là hiểu lầm thôi, tôi lấy nhầm va-li.”

“Trước tiên, hãy trả va-li lại cho tôi.” Tần Tu Nhiên ra lệnh.

“Vậy,” Cố Lam cúi đầu nhìn tay hai người họ: “Có thể bỏ tay tôi ra đã được không?”

“Không được.”

Anh đã đuổi theo cô suốt cả quãng đường, anh không hề có chút tín nhiệm nào với cô hết.

Cố Lam không còn cách nào khác ngoài tự trấn an mình rằng người ta đẹp như vậy, cô được hời to rồi.

“Được thôi.” Cố Lam nhìn thử Giản Ngôn, định bàn riêng với đối phương về chuyện bồi thường: “Để tôi dẫn anh đi xem.”

Nói rồi, Cố Lam quay người kéo Tần Tu Nhiên đi tới chỗ để va-li.

Thẩm Phỉ đang định đuổi theo thì Giản Ngôn kéo anh ấy lại: “Tổng giám đốc Thẩm.”

Thẩm Phỉ dừng bước, ngoái đầu lại nhìn, trông thấy người phụ nữ xinh đẹp trước mặt nở nụ cười lấy lòng: “Chuyện là, có lẽ bên dưới vẫn còn đang đánh nhau, liệu có thể làm phiền ngài giúp một chút, khuyên nhủ giùm mấy câu được không?”

Nghe vậy, Thẩm Phỉ nhíu mày, quay đầu qua nhìn Tần Tu Nhiên một cái, thấy đối phương không gọi anh ấy đi theo, anh ấy suy nghĩ một chút rồi cười: “Được. Chỉ có điều tôi giúp người đẹp thì người đẹp phải kết bạn WeChat với tôi đấy nhé.”

Chuyện này quá đơn giản.

Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm, dẫn Thẩm Phỉ đi xuống tầng dưới.

Tần Tu Nhiên được Cố Lam dắt tới chỗ chiếc va-li.

Suốt dọc đường đi, Tần Tu Nhiên luôn đề cao cảnh giác hết mức, rõ ràng là đề phòng cô. Cố Lam vắt hết óc để suy nghĩ xem phải làm thế nào để thăm dò được quân át chủ bài của người này.

Trường hợp này hẳn là không bị coi là ăn cướp nhưng chắc chắn là phải đền tiền cho người ta, không biết đồng hồ có bị hư hại gì không nhưng quần áo thì không thể không đền rồi…

“Này.” Cố Lam dẫn anh tới chỗ chiếc va-li, ngồi xổm xuống theo anh, một tay giúp anh mở va-li ra, tay kia chống cằm, dè dặt tô đẹp bản thân: “Tôi thực sự không hề cố ý, tôi hầu như không chạm vào chiếc va-li này.”

Cô vừa nói xong thì Tần Tu Nhiên mở va-li ra.

Va-li bị lục tung lên, đồ lót nằm đảo lên trên cùng. Tần Tu Nhiên lạnh lùng nhìn cô, Cố Lam mạnh miệng, tiếp tục giải thích: “Trên đường tôi chạy hơi nhanh một chút, chắc là va-li của anh chống xóc không được tốt, anh xem nó đã rối bung rối bét ra nông nỗi nào rồi kìa.”

Tần Tu Nhiên không để ý tới mấy lời nhăng cuội của cô, anh quay lại tìm bản hợp đồng giấu trong tầng trong cùng, sau khi xác nhận hợp đồng không hề bị chạm vào, anh mới để nó lại chỗ cũ, kéo va-li và Cố Lam đứng dậy.

“Đi thôi.”

“Đi đâu?”

Cố Lam nắm chặt tay của anh, căng thẳng giữ chặt anh lại.

Động tác của Tần Tu Nhiên cứng đờ, hợp đồng không bị làm sao nên anh cũng bình tĩnh lại. Anh nhạy cảm phát hiện ra bàn tay của người thanh niên này nhỏ nhắm mềm mại hơi quá.

Anh quay đầu nhìn cô, giọng bất giác lớn tiếng hơn một chút: “Buông ra.”

“Có phải anh định đưa tôi tới trụ sở công an không?”

Cố Lam nhìn anh chằm chằm, Tần Tu Nhiên đáp không chút do dự: “Đúng vậy.”

“Liệu chúng ta có thể thỏa thuận riêng với nhau được không, tôi đền bù thiệt hại cho anh, chúng ta không tới trụ sở công an nhé được không?”

Tần Tu Nhiên không nói gì, giữa khung cảnh hoàn toàn mờ nhòe, anh lại “cảm nhận” được cảm xúc sợ hãi của người trước mặt mình, anh có thể chắc chắn rằng người này không có quan hệ gì với Tần Bác Văn.

Tần Bác Văn sẽ không để hợp đồng còn nguyên vẹn tới tận giờ. Tần Bác Văn cũng sẽ không để một người ngu xuẩn như vậy tới ngăn cản anh thuận lợi trở về nước.

Với dáng vẻ này, chỉ cần vào trong trụ sở cảnh sát ba phút là đối phương sẽ khai ra ngay.

Thế nhưng, anh vẫn không yên tâm nên định thử thăm dò Cố Lam một chút, bởi vậy nên anh hời hợt nói với người đang thấp thỏm lo âu trước mặt mình: “Chỉ riêng bộ quần áo anh làm bẩn đã là một triệu tệ rồi.”

“Bao nhiêu cơ?!”

Cố Lam trợn tròn mắt, không tin nổi.

Tần Tu Nhiên nhìn chằm chằm động tác của cô, nhắc lại: “Một triệu.”

“Cái áo vest ghẻ này của anh có khảm kim cương hay sao mà những một triệu?”

“Có.”

Tần Tu Nhiên nhìn về phía khuy măng sét kim cương chói lòa mắt ở ống tay áo, miêu tả tỉ mỉ: “Hai viên hai carat.”

Thôi, cho tôi ngồi tù đi.

Cô dợm nói câu này ra miệng.

Nhưng lý trí bắt Cố Lam phải nuốt nó vào bụng, đè nhịp tim đập nhanh của mình lại, không cho mình được nói lung tung.

Đầu cô ong ong, trực giác mách bảo cô, cô phải chạy, chạy ngay lập tức.

Một triệu tệ, số tiền bằng tiền mua cả một căn hộ lại chỉ đủ để đền một bộ áo cho anh?

Ai lại đi dùng kim cương thật để làm khuy măng sét chứ!

Ăn vạ, lừa đảo, vụ này chắc chắn là để lừa tiền!

Anh bất nhân, cô bất nghĩa, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, anh muốn lừa cô à? Không có cửa đâu!

Lối suy nghĩ giản đơn, thô bạo lập tức giúp cô đưa ra quyết định, cô xem lướt qua địa hình xung quanh, trong đầu nhanh chóng vạch ra cung đường chạy trốn.

Tần Tu Nhiên đứng bên cạnh thấy cảm xúc của cô thay đổi, anh đang định tiếp tục tạo thêm áp lực xem rốt cuộc cô có phải người của Tần Bác Văn hay không.

Nhưng anh còn chưa mở miệng, Cố Lam đã kiên định lên tiếng: “Được, tôi đền cho anh.”

Tần Tu Nhiên khựng người, lời đang định nói kẹt lại trong miệng, không nói ra được mà cũng không nuốt xuống bụng được.

Anh hoàn hồn, quyết định nói xuôi theo ý cô: “Được, vậy anh định đền số tiền đó như thế nào?”

Anh không tin đối phương lại có thể đền nổi năm trăm nghìn.

“Chuyển khoản qua điện thoại.” Cố Lam suy nghĩ rất toàn diện: “Chỉ có điều tôi bị giới hạn hạn mức chuyển khoản, phải chuyển rất nhiều lần, trước khi chuyển, tôi muốn đi vệ sinh một chút.”

“Trả tiền đi rồi đi vệ sinh sau.”

Tần Tu Nhiên lạnh lùng từ chối, Cố Lam lập tức đè tay lên bụng, nét mặt tỏ ra rất đau đớn: “Nhưng bụng tôi đau lắm, tôi sắp ẻ ra quần rồi.”

Tần Tu Nhiên nghe thấy cô bảo là “ẻ”, sắc mặt anh lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Cố Lam phát hiện ra đối phương rất ghét những từ nghĩ thô thiển như vậy, cô vội vàng miêu tả thật khoa trương: “Anh có thể vào nhà vệ sinh với tôi không? Mặc dù có lẽ hơi hôi thối một chút nhưng anh cố gắng chịu đựng một chút nhé. À, với lại tay chúng ta còn đang cột vào nhau, tôi không tiện kéo khóa qu@n, anh kéo giúp tôi với…”

Cô còn chưa nói xong, Tần Tu Nhiên đã vội vàng cởi cà vạt ra, giục cô: “Tôi chờ anh ở ngoài, anh đừng có giở trò gì đấy.”

“Anh bạn à, con người sống là phải tin nhau.” Cố Lam cười, vỗ vai Tần Tu Nhiên rất ra dáng dân giang hồ: “Vậy tôi đi một chút rồi sẽ quay lại, rất nhanh thôi.”

Nói rồi, cô quay người vọt vào nhà vệ sinh nữ.

Tần Tu Nhiên sửng sốt một giây, vội nhắc: “Đi nhầm rồi kìa!”

“Không nhầm, tôi b3nh hoạn vậy đấy!”

Cố Lam hô to một tiếng làm Tần Tu Nhiên sững người, sau đó cô lập tức chạy lại ban công của nhà vệ sinh, cởi bốn chiếc đồng hồ ra để xuống đó rồi phi người nhảy qua ban công, đáp xuống mái nhà bằng nằm bên dưới nhà vệ sinh rồi chạy thục mạng về phía lối thoát hiểm ở đằng xa.

Vừa rồi cô đã để ý, mặc dù đây là tầng ba nhưng bên dưới nhà vệ sinh có một mái nhà rộng.

Cô thích chơi game kiểu PUBG nên thích quan sát địa hình, không ngờ thực sự có ngày lại phát huy được tác dụng.

Cô chạy thật nhanh, lẻn xuống tới tầng một, leo lên xe taxi, bỏ chạy khỏi khách sạn Cửu Châu, không buồn quay đầu lại.

Tần Tu Nhiên đứng ngẩn người ngoài cửa một lát mới nhận ra có chuyện gì đó không ổn.

Anh bất giác muốn xông vào nhưng biển báo nhà vệ sinh nữ giống như một bức tường chắn vô hình giam anh lại đây.

Tần Tu Nhiên thoáng do dự, nghĩ bụng vừa rồi “người đàn ông” kia xông vào đây cũng chẳng sao, anh bèn suy luận rằng bên trong không có ai.

Vậy nên anh cắn hờ môi, chạy vào đuổi theo.

Vừa bước vào anh đã thấy cửa của tất cả các buồng vệ sinh đều đang mở, trên bệ cửa sổ ban công có hai dấu chân đen thui và bốn chiếc đồng hồ.

Anh chạy vội lại chỗ cửa sổ, nhìn mái nhà trống trơn, anh biết ngay là đối phương đã chuồn mất rồi, không nhịn được mắng một tiếng: “F*ck!”

Người đã đã chạy mất tăm mất tích rồi, anh không thể tiếp tục nấn ná lại nhà vệ sinh nữ để gia tăng thêm chi phí chìm* được.

*Chi phí chìm là chi phí đã xảy ra và không thể thay đổi được bởi bất kỳ quyết định nào trong hiện tại và tương lai.

Anh khẽ cắn môi, cầm lấy bốn chiếc đồng hồ rồi chạy ra khỏi nhà vệ sinh, kéo va-li, nổi giận đùng đùng chạy về phía sảnh lớn.

Thẩm Phỉ đang đứng trong hành lang, cúi đầu xem vòng bạn bè của Giản Ngôn trên điện thoại rồi cười khẽ. Anh ấy còn chưa kịp hoàn hồn thì đã có người bước tới, quát khẽ một tiếng: “Đi điều tra!”

“Hả?”

Thẩm Phỉ bối rối ngẩng đầu lên trông thấy Tần Tu Nhiên nghiến răng nghiến lợi: “Dù có phải đào sâu ba tấc đất cũng nhất định phải tìm ra tên tội phạm lừa đảo, cặn bã, cướp bóc đó!”

Thẩm Phỉ không nói gì, chỉ nhìn Tần Tu Nhiên bằng ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Tần Tu Nhiên thấy anh ấy không nói gì bèn ngước lên nhìn, kìm nén cảm xúc: “Sao vậy?”

“Tu Nhiên.” Thẩm Phỉ nhắc nhở anh: “Cậu biết không, dáng vẻ của cậu hiện tại cực kỳ giống người đàn bà đau khổ bị một tên cặn bã làm ễnh bụng rồi vứt bỏ.”

Tần Tu Nhiên cứng đờ.

Anh tỉnh táo lại, hít sâu một hơi: “Cậu nói đúng, tôi không nên chấp loại tiểu nhân đó.”

“Vậy thì đúng rồi...”

“Báo cảnh sát đi!” Anh quay đầu lại, kéo va-li hành lý đi về phía cổng chính: “Giờ tôi sẽ báo cảnh sát cho bọn họ phải ngồi tù!”

Nói rồi, anh đưa lưng về phía Thẩm Phỉ, giơ một ngón tay lên, cất giọng: “Mười năm!”

Thẩm Phỉ: “...”

Ngày đầu tiên về Nam Thành, Tần Tu Nhiên đã bị ép phát điên.