Năm Thứ Mười Sáu Làm Nữ Phụ

Chương 3



06

Ta sửng sốt một lúc, bỗng nhiên hoàn hồn, đứng dậy ngạc nhiên đến gần hắn.

“Ngươi trở về khi nào vậy?”

Xem ra phản ứng của ta như vậy mới làm hắn hài lòng, Kỷ Tiêu lắc lắc bùa bình an trên đầu ngón tay rồi ném vào tay ta.

"Vừa rồi vào cung gặp hoàng thượng xong, ta liền đi thẳng vào phủ. Kết quả là ta tìm rất lâu cũng không thấy ngươi. Về sau ta mới nghĩ đến hẳn là ngươi một mình chèo thuyền hóng mát.”

Trước đây, vào những ngày mùa hè nóng bức, Kỷ Tiêu và ta thường trốn người trong phủ chạy đi chèo thuyền trên hồ, mang theo trà nước, đồ ăn nhẹ và cả thoại bản nữa.

Một khi đã nằm là nằm đến trưa, đám hạ nhân làm sao cũng tìm không ra bọn ta, thật sự sung sướng.

Ta siết chặt bùa bình an, kìm nén nhịp tim vội vàng xao động của mình, hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn. Gầy rồi. Cũng đen nữa.

“Vết thương trên mặt là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Kỷ Tiêu đưa tay sờ lên vết sẹo trên xương mày, chẳng hề để ý mà cười một tiếng: "Ta chỉ là không cẩn thận bị một mũi tên lạc bắn trúng mà thôi, không có gì nghiêm trọng, qua mười ngày nửa tháng nữa, ta sợ ngay cả vết sẹo cũng biến mất. Ta nói ấy mà, vẫn là đàn ông có sẹo sẽ đẹp trai hơn...”

Ta nghiêng người qua ôm lấy hắn, cắt ngang cái miệng líu lo không ngừng kia.

Toàn thân hắn cứng đờ.

Ta cúi đầu mím môi cười yếu ớt một chút, rồi thu tay lại, kết thúc cái ôm ngắn ngủi này.

“Kỷ Tiêu, hoan nghênh ngươi trở về."

Người thanh niên trước mặt đột nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng, luống cuống gãi đầu một cái, sau đó đưa tay bứt lá sen bên cạnh. Nhìn lá nhìn nước, nhưng chính là không nhìn ta.

"Làm sao mà ngươi vẫn luôn không biết lớn nhỏ như thế? Ngươi nhìn ngươi xem. Từ nhỏ tới lớn, số lần ngươi gọi ta là biểu ca còn chưa hết được một bàn tay...”

Ta cụp mắt xuống nhìn chiếc bùa bình an mà hắn đã trả lại nguyên vẹn như lúc ban đầu trong tay ta, lại nghe thấy giọng nói cằn nhằn của hắn.

Nhịn không được mỉm cười.

Giọng nói bên tai ta chợt khựng lại.

“...Ngươi cười cái gì? Ta đã nói gì sai à?”

Nhìn vào bàn tay không tự giác nắm chặt lại của hắn đặt trên mạn thuyền, ta lắc đầu.

Rốt cục vẫn là bất đắc dĩ thừa nhận một điều.

Các bồ ơi, ta thật sự thích Kỷ Tiêu mất rồi.

07

Nhưng ta không có ý định làm gì cả.

Ta đã thức đêm để xem kết cục của cuốn tiểu thuyết này, đồng thời chứng kiến quá trình Kỷ Tiêu và nữ chính Khương Y Dao quen nhau và yêu nhau.

Từ lúc đầu là oan gia vui vẻ, đến sau này là sát cánh chiến đấu. Không thể nghi ngờ họ là tình yêu định mệnh của thế giới này, các nhân vật nam thứ hai, nam thứ ba hay nữ phụ cũng chỉ khiến họ càng tin tưởng vào nhau hơn.

Ta không có ý định cạy tường và phá vỡ couple. Ta vẫn dự định thành thật mà sống, không làm mấy trò yêu nghiệt như kế hoạch ban đầu, cố gắng hết sức ôm lấy cái đùi của nam chính.

"Đang suy nghĩ gì thế? Khó có được thời gian ta rảnh đưa ngươi đi chơi, ngươi còn không yên lòng."

Kỷ Tiêu đi bên cạnh ta tò mò hỏi.

"Không có gì, ta chỉ đang nghĩ lát nữa ngươi đưa ta đi chơi ở đâu."

Rốt cuộc, đã đến lúc nam nữ chính gặp nhau, chỉ là...

Đột nhiên, một bóng dáng gầy gò lướt nhanh, sát qua người ta ta, eo ta chợt có cảm giác lỏng lẻo.

Hầu bao đã bị lấy đi.

Nhìn tên ăn mày động tác linh hoạt trốn thoát trong đám đông, ta còn chưa kịp phản ứng, Kỷ Tiêu đã nhanh chóng đuổi theo, chỉ để lại cho ta một cái bóng.

"Ngươi ở yên đây, đừng nhúc nhích. Lát nữa ta sẽ quay lại tìm ngươi."

Chỉ trong chốc lát, cả hai đã chìm vào đám đông.

Ta đi theo hắn không chút do dự, nhưng sau khi đi qua một con phố, ta bị mất phương hướng.

"Thịnh cô nương, sao nàng lại ở đây một mình thế?”

Một chiếc quạt xếp gõ nhẹ một cái đầu vai của ta.

Ta nhìn lại thì thấy đó là Doãn Thiên Thành.

Hắn “roẹt” một cái mở chiếc quạt ra, cười híp mắtn hìn ta, nhìn dung mạo thì cũng là nhân mô cẩu dạng, nhưng đáy mắt lại có màu đen, quầng thâm mắt có chút nặng. Nói ra có chút buồn cười.

(Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.)

Ta và người này kể ra cũng khá có duyên phận. Cơ bản mỗi khi đi ra ngoài ta đều gặp phải hắn.

Không phải lần nào Kỷ Tiêu cũng đi cùng ta, huống chi mấy tháng nay hắn đều ở biên giới.

Khả năng gặp phải Doãn Thiên Thành còn cao hơn.

Cứ như thể hắn đặc biệt cử người đến cổng phủ quốc công nghiên cứu địa hình.

Hoặc có lẽ đây là từ trường không thể giải thích được giữa nữ phụ và bia đỡ đạn liếm cẩu của cô ấy?

Tóm lại là chỉ cần gặp nhau, hắn sẽ đến chào ta, mặt mày mỉm cười, lễ nghĩa chu đáo.

Tốt xấu thì cũng là thế gia công tử, trong bụng có chút mực nên luôn có chủ đề có thể trò chuyện.

Đưa tay không đánh người đang cười, ta cũng sẽ không tự dưng tỏ vẻ lạnh lùng.

Quay đi quay lại không biết sao lại quen nhau.

Ta dừng một chút, nói ngắn gọn: "Hầu bao của ta đã bị đánh cắp, biểu ca đang đuổi theo."

“Lẽ nào lại như vậy! Tên trộm nơi nào dám ăn trộm... chờ đã! Biểu ca của ngươi!” Hắn vừa trừng mắt, vẻ mặt trong giây lát mất đi kiểm soát: ”... E hèm, biểu ca của ngươi đã trở lại à?”

Ta nhịn cười nói: “Tin tức đã lan khắp kinh đô rồi, ngươi chưa nghe thấy sao?”

Doãn Thiên Thành ngượng ngùng dùng cây quạt vỗ trán: "Ta không để ý mà, chỉ biết Kỷ đại tướng quân rất uy phong. Ngày thống lĩnh về Kinh thành đó, đường lớn bị người người chen lấn lấp kín."

Ta liếc nhìn chiếc quạt mà trước đây ta chưa từng thấy, hôm nay nó đột nhiên xuất hiện, hẳn là do hắn dùng để khoe khoang, ta cố ý nói: “Ngươi đã biết rồi, sao còn không nhanh chóng rời đi?”

Mấy năm trước có một lần đặc biệt buồn cười.

Trong một bữa tiệc, Doãn Thiên Thành ngượng ngập nói chuyện phiếm với ta, vừa lúc có một cánh hoa rơi xuống tóc ta.

Hắn không biết trong đầu mình sợi dây thần kinh nào bị đứt nên nhân cơ hội này tỏ tình với ta, hắn còn nói cái gì mà hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, sau đó lại như có ẩn tình đưa tay gạt đi những cánh hoa trên tóc mai của ta.

Kết quả là Kỷ Tiêu, người vừa vặn thấy được cảnh này, đã hung hăng đánh cho một trận nằm trên giường suốt ba tháng.

Cũng may phủ Kỷ quốc công nhà lớn nghiệp lớn, Doãn gia không dám truy cứu, nhận vàng bạc và thuốc bổ do Kỷ gia gửi đến liền dàn xếp ổn thỏa.

Từ đó trở đi, mỗi khi Doãn Thiên Thành gặp Kỷ Tiêu đều giống như chuột gặp mèo, đều đi đường vòng.

Tuy nhiên, sau khi tiếp xúc với người này, ta cảm thấy Doãn Thiên Thành thực chất là một gã lăng nhăng, háo sắc nhưng trí thông minh không cao. Thỉnh thoảng lại cố tình chạy đến gần ta cố tỏ ra nhã nhặn, khiến ta cũng vui vẻ hơn thì ta cũng chẳng cần phải trưng ra vẻ mặt lạnh lùng.

“Biểu ca ngươi cũng không thể bỏ mặc biểu muội rồi rời đi như thế này a. Để ngươi một mình trên đường rất không an toàn đó."

Doãn Thiên Thành nói rất nghiêm túc và trịnh trọng.

Những lý do được đưa ra nghe có vẻ đường hoàng.

Ta: ………… Có gì không an toàn không? Trị an ở kinh thành là tốt nhất khắp thiên hạ rồi còn gì.

Vừa nói vừa đi, chúng ta vô thức đi qua vài con phố và nhìn thấy một đám đông phía trước, tất cả đều tụ tập lại ở cùng một chỗ.

Một giọng nữ thanh thúy và mạnh mẽ vang lên.

"Hắn đã xin lỗi và thừa nhận sai lầm rồi. Tại sao ngươi còn giữ hắn không thả?” Giọng nói này thật xa lạ, nhưng trong lòng ta lại có một cảm giác kỳ lạ vô cớ.

Ta ngước mắt nhìn lên.

Giây tiếp theo, giọng nói của Kỷ Tiêu vang lên.

“Trộm cắp là phạm pháp, em hắn đưa đến quan phủ có cái gì không đúng?!?"

Ta choáng váng, trực tiếp chạy tới.

Doãn Thiên Thành theo sát phía sau, dùng quạt giúp ta kéo mọi người sang một bên, thành công để ta chen vào sâu trong đám đông.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy cô gái mặc váy đỏ sáng rực với vẻ dung mạo diễm lệ và rực rỡ.

Trong tiểu thuyết có viết rằng nhân vật nữ chính thích mặc đồ màu đỏ, có tính cách ghét cái ác và ưa cái thiện, thích bênh vực kẻ yếu. Nàng chính là Khương Y Dao, tình yêu đích thực của Kỷ Tiêu?

Kỷ Tiêu không nhận thấy sự xuất hiện của ta.

Hắn đang cầm hầu bao của ta trong tay, dưới chân hắn là một người ăn xin đang cuộn tròn thân thể. Hắn hơi nhíu mày kiếm, trên mặt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.

Mặt mũi của Khương Y Dao cũng tràn đầy tức giận, thậm chí khuôn mặt của nàng còn càng thêm xinh đẹp chói mắt vì những biểu cảm sống động.

"Làm người hãy khoan dung mà độ lượng một chút. Ngươi đã lấy lại tài sản của mình và đánh hắn rồi, sao phải cắt đứt lối thoát của người ta!”

Kỷ Tiêu khịt mũi coi thường: “Bài học tốt nhất là để hắn vào tù xem sau này hắn có dám tái phạm hay không!”

“Hắn đã thế này rồi, nếu bị bắt vào ở tù, thậm chí có thể mất mạng! Ngươi còn chút lương tâm nào không?” Khương Y Dao vừa nói vừa đỡ người ăn xin đứng dậy, đem hắn bảo vệ ở phía sau lưng.

Kỷ Tiêu quả thực sắp bị cô gái này làm tức ch.ết, tiến lên muốn mang người đi, nhưng bị nàng ngăn lại.

Cả hai vừa động một cái là bắt đầu đánh nhau.

Ta nhìn thấy tên ăn mày nhìn chằm chằm vào Khương Y Dao một chút rồi vụng trộm chạy trốn.