Năm Thứ Mười Sáu Làm Nữ Phụ

Chương 4



08

Theo suy đoán của ta, sau này tên nhóc ăn xin kia đã thay đổi diện mạo và được đưa về phủ Trung Nghĩa Hầu, đồng thời hắn cũng là một trong những fan trung thành của nữ chính.

Hai người trước mặt ta đang chiến đấu rất quyết liệt.

Khương Y Dao cũng là xuất thân con nhà võ, công phu của nàng mặc dù không tệ nhưng vẫn kém xa Kỷ Tiêu.

Kỷ Tiêu đem hai tay của nàng bắt chéo ở sau lưng, uể oải nói: "Kẻ ăn xin chạy mất rồi, không bằng ngươi thay hắn ăn cơm tù mấy ngày?”

"Thả ta ra! Đồ khốn, nhanh lên &*#@*%*......

Giang Tiêu Dao nghiến răng giãy giụa.

Thấy Kỷ Tiêu thật sự muốn nói được thì làm được, đưa nữ chính đến quan phủ, ta vội vàng chạy tới.

"Biểu ca!”

Kỷ Tiêu thấy ta lao tới, lập tức mỉm cười.

"Nào, ngươi vẫn chưa đến nha môn bao giờ phải không? Hôm nay ta mang ngươi đi mở mang kiến thức."

Khương Y Dao mặt đỏ bừng, hai mắt nhìn chằm chằm Kỷ Tiêu gần như toé ra ánh lửa.

"Tốt nhất là ngươi nên để ta đi nhanh lên! Nếu không ta sẽ khiến ngươi ăn không nổi, chồng chuối mà đi!”

Kỷ Tiêu: “Ồ, ta sợ quá đi."

Giọng điệu chế nhạo, Khương Y Dao càng nổi trận lôi đình hơn.

Trong lòng ta không hiểu sao có chút không thoải mái, vì thế mấp máy môi, chủ động vươn tay kéo lấy ống tay áo Kỷ Tiêu.

"Ta không muốn đến nha môn, ngươi bỏ qua vị cô nương này đi."

Kỷ Tiêu hừ lạnh một tiếng, "Xem mặt mũi biểu muội của ta, hôm nay ta sẽ không truy cứu, sau này ngươi nếu như sau này đồng tình với tội ác vô tội vạ như thế này, cũng đừng động đến trên đầu ta.”

Nữ chính kìm nén bực bội không nói gì.

Ai ngờ hắn vừa mới buông tay, Khương Y Dao liền đá ngang hắn một cước.

Kỷ Tiêu vô thức muốn lùi lại né tránh, nhưng mắt thấy cú đá kia quét đến gần ta, nếu hắn né được, cú đá kia sẽ đá trúng ta.

Hắn liền không trốn tránh, giơ tay lên nhận một cú đá mạnh mẽ.

Kêu lên một tiếng đau đớn.

Khương Y Dao thật sự đá phải hắn, trong mắt nhanh chóng lướt qua một ý chột dạ.

Nàng nhanh chóng lùi lại.

“Ai bảo ngươi muốn đưa ta đi quan phủ? Ngươi đáng bị như vậy!” Nói xong, liền lẩn vào đám đông, không thấy bóng dáng.

Ta ngăn Kỷ Tiêu đang muốn đuổi theo.

“Đừng đuổi theo nữa, cho ta xem tay của ngươi nào."

Chúng ta đến một tửu lâu gần nhất.

Khi đám đông giải tán, ta nhìn thấy Doãn Thiên Thành đang nấp sau lưng những người khác, cười híp mắt vẫy quạt về phía ta.

"Không có việc gì, ta chỉ bị đá vào tay thôi. Đây là vết thương nhẹ nhất ta từng gặp. Ngươi không biết ta đã ra chiến trường, đây chính là...”

Kỷ Tiêu như thường lệ mở chế độ nói dông dài, sau đó dường như nghĩ tới điều gì đó liền không nói nữa.

Hắn không bao giờ muốn kể cho ta nghe nhiều hơn về những sự kiện gió tanh mưa máu trên chiến trường.

Ta nhìn vết bầm trên cánh tay hắn, căn dặn hắn khi nào trở về lấy dầu thuốc xoa bóp.

Kỷ Tiêu mỉm cười nhẹ, đưa hầu bao tới trước mặt ta.

"Đây, ta lấy lại cho ngươi này."

"Ta đã bảo ngươi cứ ở nguyên tại chỗ đó là được mà. Đuổi theo làm gì? Lỡ ngươi không tìm thấy ta ở đâu thì sao?”

"Nếu ta để lạc mất ngươi, cha ta sẽ cho ta một trăm đòn!”

Ta ngước mắt nhìn hắn: “Cho nên ngươi cũng chỉ là lo lắng bị cữu cữu đánh?”

Kỷ Tiêu gãi đầu một cái, khát vọng sống sót online: "Đương nhiên ta lo lắng nhất là ngươi sẽ xảy ra chuyện rồi."

Ta cười nhẹ và nói: “Xem như ngươi thức thời.”

Kỷ Tiêu cười hi hi, gọi tiểu nhị mang lên vài món ăn đặc trưng của tửu lâu.

Dù sao thì đến cũng đến rồi.

Hắn là võ tướng, lại đã từng ra chiến trường, hắn không có thói quen không nói chuyện trong khi ăn, vừa ăn vừa kể cho ta nghe chuyện vừa xảy ra.

"... Vốn dĩ là ta muốn đưa tên trộm nhỏ đó cho quan phủ, nhưng ai ngờ người phụ nữ không thể hiểu được đó đột nhiên xuất hiện và bảo ta thả hắn đi. Nàng ta là ai chứ? Một hai cứ phải giả vờ là một người tốt xen vào chuyện của ta! Ta đem tên trộm đến quan phủ, cũng không phải đưa đi hành hình. Nàng ta quản cũng thật nhiều mà! Còn xém chút nữa làm ngươi bị thương. Nếu ngươi không ngăn cản ta, ta nhất định phải dạy cho nàng ta một bài học. Ta mới không có thói quen đánh phụ nữ!”

Ta ngập ngừng rồi nói: "Đánh phụ nữ là không tốt. Vẫn là ngươi có thói quen này thì tốt hơn.”

Từ xưa đến nay, con gái luôn là những sinh vật xinh đẹp.

"Còn xem nàng ta là loại phụ nữ gì. Người như vừa rồi ấy. Nếu không đánh nàng ta một trận thì nàng ta sẽ không biết tại sao hoa lại đỏ như vậy!”

(Hàm ý của câu “Cho ngươi biết vì sao hoa đỏ như vậy” là hoa nhuộm đỏ máu, tức là đối phương sẽ đánh người đó đến chảy máu rất nhiều.)

Ta:...

Kỷ Tiêu tựa hồ quá mức để ý tới nữ chính, đây chính là ràng buộc giữa nam chính và nữ chính sao?

Kể từ thời điểm này, họ sẽ thường xuyên tình cờ gặp nhau, tạo ra nhiều cảnh mạo hiểm kích thích hoặc lãng mạn mập mờ.

Sau đó họ dần dần yêu nhau.

Kỷ Tiêu vẫy tay trước mặt ta.

“Ngươi đang thẫn thờ gì thế? Ăn món này đi, món sườn chua ngọt mà ngươi thích nhất?”

Ta ngẩng đầu, miễn cưỡng cười một tiếng với hắn: “Ăn xong chúng ta hãy quay về đi. Ta có chút không thoải mái."

"Được thôi, ngươi không thoải mái chỗ nào? Sau khi về phủ ta sẽ đi tìm đại phu cho ngươi."

Nhìn vẻ mặt của Kỷ Tiêu tràn đầy lo lắng.

Ta thầm trả lời trong lòng một câu: Trái tim ta.

Trái tim ta cảm thấy không thoải mái.

Nhưng làm thế nào ta có thể nói điều đó ra?

Dù sao trong tiểu thuyết, Kỷ Tiêu đã lặp đi lặp lại rằng chỉ coi Thịnh Vãn Ý như muội muội của mình. Mà sau khi nàng liên tục làm ra những hành động tác oai tác quái làm tổn thương người quan tâm nàng, điều này cũng làm từng chút tình cảm tiêu hao đến gần như không còn gì cả.

Ta tuyệt đối không thể theo bước chân của nàng.

Dù đã biết trước cốt truyện nhưng khi nữ chính xuất hiện, ta vẫn khó nén chua xót không cam lòng. Rõ ràng là ta có thể cảm giác được Kỷ Tiêu tựa hồ cũng có vẻ hơi thích ta, hoặc là có lẽ hắn không chỉ coi ta là muội muội hắn, vậy tại sao không đánh cược một phen nhỉ?

Haizz, càng sống lâu ta càng tụt lùi mất rồi.

Lá gan cũng ngày càng nhỏ đi.

Ta đang suy nghĩ điều đó, vô thức nhìn chằm chằm Kỷ Tiêu một thời gian thật dài.

Mặt hắn bị ta nhìn đến đỏ bừng lên, tay chân cũng không biết để như thế nào.

"Ngươi... Ngươi tại sao lại nhìn ta chằm chằm thế?”

Ta trả lời một cách thờ ơ: "Nhìn ngươi trông đẹp trai."

Người thanh niên trước mặt bỗng nhiên đỏ mặt, bỗng nhiên quay người lại, hít một hơi thật sâu, điều hòa nhịp tim. Lông mày như múa.

"Đúng vậy, ca ca của ngươi là người đàn ông đẹp trai nhất kinh thành!”

"Ồ? Thật sao? Sao ta nghe nói tiểu công tử nhà thái phó tuấn mỹ tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, là niềm mơ ước, là người tình trong mộng của tất cả tiểu thư trong kinh thành?

"Cái--” Kỷ Tiêu khó khăn nuốt lại từ “rắm” vào, rồi nhìn ta như thể đang đối mặt đại dịch.

"Ngươi nghe ai nói? Ngươi đã nhìn thấy chưa? Cứ nói người đàn ông kia đẹp hơn ta, hắn yếu đến mức ta có thể đánh bại mười người như hắn!"

09

“Nói như vậy là ngươi đã gặp qua à? Dáng dấp thế nào?”

Ta thực sự tò mò.

Kỷ Tiêu rõ ràng cũng đã nhìn ra, có chút buồn bực tức giận: “Nói đi, giữa hắn và ta, ngươi chỉ có thể chọn một người. Ngươi chọn ai? Ngươi nói đi a!”

Hắn như thế này, trông giống như một người phụ nữ ghen tuông bắt được chồng mình khen người phụ nữ khác.

Ta:.......... Ờ.

Không cần thiết phải treo hắn ở mức cao như vậy.

Thế nhưng ta là một nữ nhân vật phụ độc ác, ta nào có quyền đưa ra lựa chọn.

Mãi cho đến khi trở về phủ, ta vẫn chưa đưa ra lựa chọn nào.

Nhưng lại làm Kỷ Tiêu tức điên lên, đưa ta đến cổng tiểu viện rồi tức giận bỏ đi.

Ta tất nhiên là không sợ hắn giận.

Dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, ta đoán rằng lẽ ra hắn hẳn là đi tìm đại phu.

Quả nhiên, mười lăm phút sau, hắn xị cái mặt đưa đại phu tới.

Đại phu bị sắc mặt đen sì của hắn dọa đến nơm nớp lo sợ, sau khi hỏi thăm bệnh tình, căn dặn một hồi rồi rời đi.

Kỷ tiêu xoay đầu lại, âm trầm mà nhìn chằm chằm vào ta, vừa định nói chuyện thì đã bị người hầu gọi đi.

Ta nhìn những viên đá trong phòng, thứ chưa bao giờ thiếu kể từ khi hắn trở về, cũng như đủ loại điểm tâm kiểu dáng tinh xảo mới mẻ và hoa tươi tinh tế. Ta không khỏi khẽ thở dài một tiếng. Đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

Cái đùi to Kỷ Tiêu này, dù thế nào cũng phải ôm thật chặt, tuyệt không thể bị hắn chán ghét rồi vứt bỏ như trong tiểu thuyết.

Sở thích của Thịnh Vãn Ý chính là điều hắn không thích nhất.