Năm Thứ Mười Sáu Làm Nữ Phụ

Chương 6



12

Hương khói trong chùa Côn Thanh rất thịnh vượng, hàng ngày có rất nhiều khách hành hương đến dâng hương.

Ngoại tổ mẫu sống ở tiểu viện phía sau nên âm thanh cũng không quá ồn ào.

Nhờ ta và Kỷ Tiêu cùng nhau ở bên cạnh chăm sóc, sức khỏe của bà cũng dần dần được cải thiện.

Ta cầm thuốc đã sắc xong, đang định bước qua cánh cửa có những chùm hoa rủ xuống trước mặt thì nghe thấy một giọng nói giống như đã từng quen biết.

“Sư ca, ta đã nói rằng ngôi chùa Côn Thanh này đơn giản, yên tĩnh lại có phong cảnh đẹp. Thật là một nơi nghỉ dưỡng mùa hè tuyệt vời!”

Giọng nói còn lại nhẹ nhàng êm ái, dịu dàng như gió.

Phát ra một tiếng cười khúc khích: "Rõ ràng là một địa điểm hành hương tốt đẹp, trong lòng ngươi lại trở thành nơi nghỉ dưỡng mùa hè phải không?”

Cô gái hì hì cười một tiếng: “Ta không giống hầu hết nữ tử ở Kinh thành, tuân theo nội quy và tam tòng, tứ đức, đến nói chuyện lớn tiếng còn không dám! Ta là người luyện võ, là người thô tục, không lên nổi mặt bàn!”

(không lên nổi mặt bàn: ý là không giỏi việc giao tiếp, xã giao.)

"Ngươi không được phép nói về bản thân như vậy. Dao Nhi sống một cuộc sống tự do và vô tư, là điều mà ta ghen tị mà không có được."

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía này.

Cùng ta đối mặt chính diện.

Đúng như dự đoán, cô gái là nữ chính trong bộ đồ màu đỏ, còn về phần nam tử thì...

Chà, thực sự rất đẹp.

Khuôn mặt như ngọc, đôi mắt sáng ngời, nụ cười trên môi nhẹ như nước.

Nhìn qua, ánh mắt lưu chuyển, tràn ngập cảm giác năm tháng tĩnh lặng, bình yên.

Khương Y Dao gọi hắn là sư ca, vậy thì đây hẳn là nam thứ hai trong tiểu thuyết này, thanh mai trúc mã từ nhỏ của nữ chính, tiểu công tử nhà Thái phó, là tình nhân trong mộng của vô số thiếu nữ trong kinh thành.

Nam phụ hiền lành trong tiểu thuyết khiến Kỷ Tiêu thầm ghen tị không ít.

Ta tinh tế đánh giá hắn một chút.

Nhịn không được lẩm bẩm trong lòng một câu.

Luận từ dáng vẻ đến tính cách, Thời Minh Kỳ hoàn toàn bỏ xa người lắm lời Kỷ Tiêu cả tám con phố.

Tại sao nữ chính lại mù quáng chọn Kỷ Tiêu?

Quả nhiên đúng như người xưa nói, nam chính thuộc về nữ chính, nam thứ hai thuộc về độc giả.

Ta thức khuya đọc tiểu thuyết, chẳng phải cũng nhịn không được đau lòng cho Thời Minh Kỳ sao?

Tuy nhiên, ta theo đảng của nhân vật chính nên ta vẫn gặm đường của nam chính và nữ chính.

Chỉ là không ngờ rằng một khi trở thành người trong sách, ta sẽ có cảm tình không thể kiềm chế với nam chính, CP mà mình đu bị tự mình phá huỷ.

Than ôi, sự chua xót trong đó không thể diễn tả bằng lời.

Đúng lúc ta định đi ngang qua họ như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Khương Y Dao đột nhiên gọi ta lại.

"Ngươi! Ta nhớ rõ ngươi! Ngươi có phải là biểu muội của người đàn ông hai mặt đó không?”

Ta:………… người đàn ông hai mặt? Kỷ Tiêu?

Khương Y Dao đột nhiên nhảy tới trước mặt ta, nếu không phải bị Thời Minh Kỳ kéo lại thì suýt chút nữa làm đổ chén thuốc sắc trong tay ta.

“Mau nói cho ta biết đi! Người đàn ông hai mặt đó tên là gì? Ta hỏi hắn, nhưng hắn không chịu nói cho ta! Thật sự là đáng hận!”

Nếu không phải là hắn cứu nàng, lại còn bị thương, nàng mới không thèm để ý tới hắn đâu!

Tuân thủ nguyên tắc không đắc tội nữ chính nhiều nhất có thể, ta cẩn thận diễn đạt lời nói của mình: “Nếu như cô nương muốn biết thì tự mình hỏi hắn.” Ta khẽ cau mày nhìn Khương Y Dao đang khẩn trương thúc giục ta, nhưng vẫn nhẹ nhàng từ chối.

"Nếu có thể hỏi được, ta liền không cần hỏi ngươi! Ngươi nói cho ta nhanh đi! Chỉ là một cái tên thôi, không có gì đáng lo ngại!”

"Vì hắn không muốn nói cho ngươi biết nên ta không thể bao đồng làm thay hắn được. Thật xin lỗi."

Khương Y Dao có chút tức giận.

Từ miệng của người đàn ông đó không thể hỏi được, không ngờ rằng ngay cả biểu muội trông có vẻ nhu nhu nhược nhược của hắn ta cũng cứng rắn như vậy.

"Hừ! Không nói thì không nói! Làm như bản tiểu thư này cần lắm ấy?!"

Nói xong, liền kéo tay Thời Minh Kỳ muốn rời đi.

"Từ xa đã nghe thấy ngươi mắng biểu muội ta ào ào. Làm sao? Là đang bắt nạt nhà họ Kỷ ta không có ai à?”

Kỷ?

Thời Minh Kỳ nhạy bén nghe được chữ này, nhìn sang.

Khương Y Dao nhìn Kỷ Tiêu vẻ mặt có chút bất thiện đang híp mắt lại gần, hai mắt lập tức sáng lên, nhưng sắc mặt lại trở nên khó chịu.

”Ai bắt nạt biểu muội của ngươi? Ta chỉ hỏi nàng ấy một cái tên mà thôi!”

Kỷ Tiêu mặt lạnh đi đến bên cạnh ta, thuận tay liền cầm lấy chén thuốc trong tay ta, mười phần cảnh giác liếc nhìn Thời Minh Kỳ.

”Hỏi tên cái gì?! Khuê danh của biểu muội ta sao có thể bị những người không có phận sự như cái ngươi biết được?"

Khương Y Dao không nói nên lời.

“Ai muốn biết khuê danh của biểu muội ngươi a? Ta đang hỏi chính là tên của ngươi.”

Khi nghe được không phải như mình nghĩ, vẻ bất mãn và sắc bén trong mắt Kỷ Tiêu dịu đi rất nhiều, vẻ mặt nhất thời trở nên lười biếng.

”Ngươi hỏi ta làm cái gì? Làm sao? Phát hiện ra bản thân thích ta, một ngày không gặp như cách ba thu?”

Nghe vậy, Khương Y Dao tức giận đến suýt nữa vẹo mũi, lập tức phản bác.

Hai người họ mỗi người một câu bắt đầu cãi vã với nhau.

Ta hơi cong môi nhìn Kỷ Tiêu, người có ánh mắt sáng tỏ, rõ ràng rất gần ta nhưng dường như lại rất xa ta, lòng bàn tay trong tay áo ta từ từ siết chặt thành nắm đấm. Cảm giác chua chát dường như lan từ miệng vào tim.

Quay đầu nhìn lại, cách đó không xa Thời Minh Kỳ đang kinh ngạc nhìn nữ chính, trong mắt khó nén được ảm đạm. Được rồi, may mắn thay, có một tên ngốc khác như ta, cũng là một người muốn mà không được.

Ta cảm thấy nhẹ lòng một chút.

Thời Minh Kỳ phát giác được ánh mắt của ta, ngước mắt nhìn sang, mỉm cười lễ phép với ta.

13

Kỷ Tiêu lập tức quên việc cãi nhau với Khương Y Dao, không có dấu vết trừng mắt nhìn Thời Minh Kỳ, giống như một con chó sói bị xâm phạm lãnh thổ. Sau đó trực tiếp kéo tay ta qua, muốn rời đi.

“Trưởng bối nhà ta tới đây để dưỡng bệnh. Chúng ta đang vội muốn đưa thuốc qua. Ở lâu không tiện, xin cáo từ."

"Này! Ngươi___ ngươi vẫn chưa nói tên mình?!!"

Khương Y Dao dậm chân tại chỗ, đuổi theo.

“Kỷ Tiêu, phủ Kỷ quốc công."

Khương Y Dao trong lòng đọc thầm cái tên này, vội vàng từ trong tay áo lấy ra một chiếc bình sứ ném vào trong ngực Kỷ Tiêu.

“Đây là kim sang dược thượng hạng. Việc trước kia... cảm ơn ngươi.”

(kim sang dược là loại thuốc cầm máu tương truyền nổi tiếng thời cổ đại.)

Kỷ Tiêu không nói gì, kéo ta vào tiểu viện nhỏ nhà mình.

Có chút tức giận hỏi, thở phì phò: “Như thế nào?”

“Hmm? Cái gì như thế nào?”

Kỷ Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi không phải vừa gặp tiểu công tử nhà Thái phó sao. Ngươi nghĩ gì về hắn?”

Ta:…

Trong lòng ta vốn đang cảm thấy rầu rĩ và chua chát, nhưng vào lúc này, lại có một chút vị ngọt bí ẩn dâng lên.

Hắn thật hư mà.

Làm sao có thể hư hỏng như vậy.

Hắn có biết rằng mọi hành động của hắn, dù là rất nhỏ đều điều khiển tâm trí ta không?

Nhìn thấy hắn và Khương Y Dao đấu võ mồm với nhau như một đôi oan gia, ta sẽ rất đau lòng, không vui. Nhìn hắn như đang giận ta vì ghen tuông, lại không kiềm được sự tham lam và ngọt ngào trong lòng.

Nếu như không phải là ta sống lâu hơn hắn những năm tháng kia, ta e rằng những suy nghĩ của ta sẽ sớm không có chỗ che thân ở trước mặt hắn rồi.

Nếu ngươi làm ta nóng ruột nóng gan như thế này, vậy ta cũng không cần làm ngươi quá dễ chịu.

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trầm tĩnh, đen như mực của Kỷ Tiêu, ta lại có chút héo hon.

Nói một câu đúng trọng tâm: "Phong thần tuấn lãng, ôn hòa nho nhã, khiến người ta cảm thấy như một cơn gió xuân. Hắn thực sự sống xứng đáng với danh tiếng của mình."

Kỷ Tiêu quả thực sắp bị chọc giận ch.ết rồi.

Ta nghi ngờ nếu không phải hắn vẫn cầm chén thuốc trên tay, giờ phút này chắc chắn hắn sẽ lắc vai ta và yêu cầu ta nói lại.

Hắn tức giận đến nỗi thậm chí còn cảm thấy tủi thân, đôi mắt hắn ngày càng sáng lên vì tức giận, sáng rực như một ngọn lửa cháy.

“Hôm đó ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta. Bây giờ ngươi có câu trả lời chưa?”

Ta chỉ giả vờ ngu ngốc: “Câu hỏi gì thế?”

Kỷ Tiêu hít sâu một hơi: “Nói cho ta biết, giữa ta và hắn chỉ có thể chọn một người. Ngươi chọn ai? Nói cho taaa!”

Trước đây giống như đang nói đùa, nhưng bây giờ, hắn có vẻ nghiêm túc.

Ta nghĩ trong lòng: Ngươi đúng là một kẻ đại ngốc! Ta và ngươi cùng lớn lên, ngươi cho rằng trong lòng ta ngươi còn không sánh bằng một người đàn ông chúng ta chỉ gặp một lần sao? Đồ ngốc!

Ta chớp mắt một chút và cười khúc khích.

"Ngươi là Kỷ tiểu tướng quân, hắn là công tử nhà thái phó, ta sao dám nói bậy?”

"Có cái gì mà không dám? Ở đây không có người ngoài, chỉ có hai chúng ta!”

Hắn vừa nói, Kỷ Tiêu giọng điệu trở nên đặc biệt chua chát: "Ngươi đúng là... Tiểu vô lương tâm! Ta cùng ngươi lớn lên, ta đối với ngươi thật tốt biết bao! Chọn ta không phải là điều đương nhiên sao? Tại sao ngươi chịu không trực tiếp trả lời?”

Nhìn dáng vẻ tủi tủi thân thân của hắn, ta cảm thấy mềm lòng đến không thể tưởng tượng nổi, vừa định nói rằng tất nhiên ta sẽ chọn ngươi.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng ho nhẹ, tựa hồ rất xấu hổ.