Năm Thứ Mười Sáu Làm Nữ Phụ

Chương 7



14

Ta và Kỷ Tiêu nhìn nhau ba giây rồi cùng nhau bước ra ngoài.

Đứng ở cửa là Khương Y Dao và Thời Minh Kỳ, những người đã đuổi theo bọn ta từ lúc nào.

Tiếng ho khan vừa rồi rõ ràng là do Thời Minh Kỳ phát ra.

Ta nhìn ánh mắt dao động của nữ chính, vẻ mặt rất không được tự nhiên, ta biết hai người này đã nghe rõ từng chữ.

... Thật đúng là xấu hổ.

Kỷ Tiêu rất khó chịu: “Nghe lén người khác nói chuyện rất thú vị phải không?”

Khương Y Dao kéo tay áo Thời Minh Kỳ, ra hiệu cho hắn nói.

Thời Minh Kỳ hoàn toàn thờ ơ với sự âm dương quái khí của Kỷ Tiêu, Ôn hòa nói: "Thật xin lỗi, chúng ta cũng không phải là cố ý muốn nghe. Chỉ là biết rằng hai vị đến từ Kỷ quốc công, trưởng bối Kỷ gia đang dưỡng bệnh ở đây, làm sao có đạo lý chúng ta không tới thăm?”

“Điều quan trọng nhất khi dưỡng bệnh là sự thanh tĩnh, vì vậy hai ngươi vẫn là thôi đi."

Thời Minh Kỳ cũng không có cưỡng cầu, rời đi cùng với Khương Y Dao.

Khương Y Dao do dự hết lần này đến lần khác, vẫn là quay đầu căn dặn một câu: "Kỷ... Kỷ Tiêu! Hãy nhớ dùng thuốc ta đưa cho ngươi! Ta cam đoan sẽ có hiệu quả nhanh chóng!”

Kỷ Tiêu không thèm để ý nàng.

Thấy chén thuốc trong tay ta ngày càng nguội, liền cùng ta đi đến tiểu viện của ngoại tổ mẫu.

Trên đường đi, vẫn nhất quyết bám riết không buông đòi ta kết quả, ta phí công nói rất nhiều, cuối cùng ta cũng vuốt thuận cái người bị tức đến xù lông này. Sức khỏe của ngoại tổ mẫu cũng dần dần được cải thiện.

Mặc dù ta biết nữ chính có thể vẫn còn ở trong chùa nhưng ta chưa bao giờ gặp lại nàng ấy nữa.

Có lẽ Kỷ Tiêu đã gặp qua rồi, nhưng ta cũng không hỏi.

Suy cho cùng, ta vẫn không thể can dự quá nhiều vào giữa nam và nữ chính.

Ngày hôm đó, ta vẫn sắc thuốc như thường lệ rồi mang cho ngoại tổ mẫu.

Người lớn tuổi cảm thấytinh thần dễ chịu hơn nhiều, kéo ta ra tiểu viện hít thở không khí trong lành và nói chuyện.

"Vãn Ý bây giờ đã gần mười bảy rồi đúng không, đã đến lúc phải cân nhắc việc kết hôn rồi."

Khi ta nghe được câu này, trái tim ta như lỡ nhịp.

Sở dĩ nguyên chủ có thể liên tục nhảy nhót trong bãi mìn của Kỷ Tiêu, làm mấy chuyện tai quái, đến tận cuối cùng mới bi thảm ch.ết đi, là kết quả của việc các trưởng bối của Kỷ Tiêu ngầm đồng ý.

Kỷ Quốc Công mặc dù đã rời khỏi triều đình, nhưng ảnh hưởng vẫn đặc biệt sâu sắc, Kỷ cữu cữu cũng là Phiêu Kỵ đại tướng quân, Kỷ gia có cội nguồn sâu xa, từ lâu bị hoàng đế kiêng kị.

Vì vậy, Kỷ gia không cần cháu dâu có gia thế cao quý, điều này chỉ khiến hoàng đế càng thêm nghi ngờ.

Các trưởng bối của Kỷ gia cân nhắc liên tục, đã nội bộ nhận định cháu dâu chính là Thịnh Vãn Ý.

Đáng tiếc là Kỷ Tiêu chỉ coi nàng như muội muội, căn bản không có chút hứng thú nào với nàng.

Hắn và nữ chính cũng phải trải qua những trở ngại từ người lớn tuổi trước khi tu thành chính quả.

Nhìn đôi mày tươi cười của ngoại tổ mẫu trước mặt, ta nói khẽ: “Vãn Ý mất cha mẹ từ khi còn nhỏ. Ngoại tổ mẫu yêu thương con và đón con đến Kinh thành. Con đã sớm coi phủ quốc công như nhà của mình rồi. Nói là ngoại tổ mẫu, nhưng thực ra trong lòng con, con coi bà như bà nội của mình, con không muốn kết hôn, con chỉ muốn ở dưới gối của bà, phụng dưỡng bà thôi.”

"Nói lung tung gì thế! Làm gì có đạo lý nữ tử không lấy chồng! Lại nói bộ xương già này của ta, cũng không cần ngươi ở cùng ta quá lâu."

Ta vẫn trầm mặc không nói.

Ngoại tổ mẫu vỗ vỗ cánh tay của ta, ân cần hỏi: “Con cảm thấy biểu ca của con thế nào?”

Quả nhiên!

Chuyện làm mối có thể đến muộn, nhưng sẽ không bao giờ vắng mặt!

"Biểu ca ra trận diệt giặc và lập cũng không ít công lao. Hắn còn trẻ và có triển vọng, là trang tuấn kiệt trong thế hệ trẻ ở kinh thành."

Nghe thấy lời khen ngợi không chút keo kiệt của ta dành cho Kỷ Tiêu, ngoại tổ mẫu lập tức cười rạng rỡ.

“Vậy ngươi có muốn gả cho biểu ca hay không?”

Ta đây nào dám?

Ta tỏ ra vô cùng sợ hãi và ngạc nhiên: “Con luôn coi hắn như ca ca ruột của mình, ta chưa bao giờ nghĩ về hắn một cách không phù hợp như vậy”.

Lời nói dối này khiến ta muốn khinh thường bản thân vì nghĩ một đằng lại nói một nẻo.

Tuy nhiên, để tránh việc các trưởng bối tiếp tục làm mối loạn lên, khiến ta vô tình trở thành chướng ngại vật cho nam nữ chính, có một số điều thật sự là không thể không nói.

“Các ngươi không phải anh em ruột, lại cùng nhau lớn lên. Nếu kết hôn với Kỷ Nhi, ngươi không cần phải rời khỏi Kỷ gia, đến sống ở nơi chúng ta không thể chăm sóc cho ngươi. Ta nhìn hai đứa, nghĩ hai đứa là một cặp cực kỳ thích hợp!”

Nghe đến đây ta toát mồ hôi lạnh.

"Ngoại tổ mẫu, biểu ca của con là một trang tuấn kiệt, có tương lai tươi sáng. Con làm sao có thể xứng với hắn? Hắn nên cưới một cô nương môn đăng hộ đối, lưỡng tình tương duyệt làm vợ.”

Ngoại tổ mẫu cau mày thật sâu khi nghe những gì ta nói.

"Làm sao mà không xứng đôi? Vãn Ý của ta có vẻ ngoài ưa nhìn, tính tình lại nội liễm, bao dung, mềm mại. Là đối tượng xứng đôi nhất với Kỷ Nhi... Kỷ gia chúng ta trong triều đình đã ở đỉnh cao rồi, không cần vợ của Kỷ Nhi dệt hoa trên gấm nữa.”

Ngoại tổ mẫu sờ lên tóc ta, nhẹ giọng nói: “Còn nữa, làm sao con có thể chắc chắn rằng người lưỡng tình tương duyệt với Kỷ Nhi không thể là con?”

Ta yếu ớt mở miệng, kiên quyết nói: “Nhưng Vạn Ý chỉ coi hắn như anh trai ruột, tuyệt không có cách nào có thể coi hắn như người yêu!”

"Phải không?”

Một giọng nam quen thuộc đột nhiên vang lên, Kỷ Tiêu đột nhiên xuất hiện với vẻ mặt vô cảm.

Ngoại tổ mẫu tựa hồ đã sớm biết hắn ở đây: “Chuyện của bọn trẻ không bằng để hai đứa tự mình nói đi, ta mệt mỏi rồi, về sớm nghỉ ngơi một chút.”

Kỷ Tiêu đưa bà vào phòng, sau đó đi ra, từng bước một đi về phía ta.

Giờ khắc này, ta đột nhiên không thể hiểu được thần sắc trong ánh mắt của hắn.

15

Một lát sau, chàng đi tới trước mặt ta.

Thân hình cao lớn và đôi mắt đen láy nhìn xuống khiến ta không nhịn được muốn bỏ chạy.

"Thịnh Vãn Ý, nàng nói cho tới bây giờ nàng luôn chỉ coi ta là ca ca sao?”

Ngữ khí của chàng không lười nhác như thường lệ mà có chút nghiêm túc khiến trái tim ta run lên không thể giải thích được.

Ta ngước mắt nhìn vào đôi mắt thâm trầm của hắn, nuốt nước bọt, nhẹ nhàng đáp: “Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tự nhiên là ta coi ngươi như anh ruột của mình.”

Chàng giống như cười mà không phải cười, trầm giọng gọi tên ta: "Thịnh Vãn Ý."

Ta nhịn không được lui về sau một bước.

"Nàng nghe cho kỹ, từ khi có ý thức về phân biệt giới tính, cho tới bây giờ ta chưa bao giờ coi nàng là muội muội ruột của mình.”

"Ta thích nàng. Là loại thích mà muốn cưới nàng làm vợ.”

"Đồng thời, ta càng ngày càng thích nàng, càng thêm để ý."

Nghe mỗi câu mà chàng nói, ta liền lùi lại một bước về phía sau.

Nhưng chàng cũng từng bước một ép sát, dần dần đến gần.

Ta căn bản khó mà chống đỡ, thậm chí quên cả hô hấp.

Nhịp tim bênh tai ta như tiếng trống đang đập, ta không thể phân biệt được đó là của chàng hay là của ta.

Chàng nhìn ta với ánh mắt cháy bỏng, không còn dùng sức giấu giếm nữa, ánh mắt tràn đầy tình cảm.

"... Ta không tin là nàng không cảm nhận được."

Ta bối rối đến mức không biết nên như thế nào cho phải.

Nhưng trong lòng lại vui mừng như nổ pháo hoa, đến mức khó có thể kìm được.

Mặt chàng rất gần với ta, hơi thở của chàng phả vào mặt ta, nóng như lửa đốt.

“Nói cho ta biết, đến cùng trong lòng ngươi đang nghĩ như thế nào? Hửm?”

“Ta … “ Ta cắn cắn môi, “… Ta không xứng với biểu ca.”

Đây hiển nhiên không phải câu trả lời mà Kỷ Tiêu muốn nghe.

Chàng nhíu chặt lông mày: " Không có cái gì xứng hay không xứng. Ta chỉ hỏi nàng, nàng có tình cảm với ta giống như ta đối với nàng hay không?”

Có thể nói sao?

Ta có thể nói sao?

Nếu bây giờ ta đồng ý, liệu sau này chàng có còn yêu nữ chính không thể tự kềm chế không?

Đến khi đó ta nên giải quyết thế nào?

Cốt truyện có thể thay đổi được không?

Lòng ta rối như tơ vò.

Nhưng Kỷ Tiêu không để ta nghĩ nhiều về điều đó nữa.

Chàng dùng sức giữ chặt vai ta và nói từng chữ chắc nịch, rõ ràng.

"Thịnh Vãn Ý, hôm nay nàng nhất định phải cho ta một câu trả lời! Nếu không, ta tuyệt đối sẽ không dây dưa, đến làm phiền nàng nữa, từ nay trở đi ta sẽ chỉ coi nàng như muội muội ta. Nếu có, vậy thì ta sẽ giải quyết tất cả mọi thứ mà nàng lo lắng!”

Răng rắc một tiếng.

Ta dường như nghe thấy một vết nứt xuất hiện trong tim mình, rồi nó từ từ mở rộng ra như mạng nhện.

Đây là người ta thích.

Ta dùng lực cố gắng đẩy chàng ra ngoài, ta khó chịu, chàng cũng khó chịu.

Ta đang bận tâm điều gì vậy??

“Kỷ Tiêu."

"Cái gì?”