Nâng Cốc Nói Chuyện Dưỡng Ngô

Chương 74: Nàng thật đáng khinh? (+)



Chu Thanh Ngô tim đập đến lợi hại, người cũng có chút choáng váng. Mạnh Sơ Hi vẫn chưa buông nàng ra, như cũ đang cười híp mắt nhìn nàng.

Chu Thanh Ngô nuốt nuốt nước miếng, một ý niệm gợi lên trong lòng nàng, làm má nàng càng thêm nóng bỏng, nhưng khát vọng lại đang kêu gào không chịu thối lui. Nếu chờ Mạnh Sơ Hi tỉnh rượu chú định là không có khả năng, nhưng nàng cũng không muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận của người kia, Chu Thanh Ngô có chút miệng khô lưỡi khô, sau một lúc lâu nàng mới nâng lên ngón trỏ, hơi run rẩy mà chỉ chỉ vào bờ môi chính mình.

Mạnh Sơ Hi nghiêng nghiêng đầu nhìn nàng, cũng không có động tác, Chu Thanh Ngô không biết là mất mát hay nhẹ nhàng thở ra, lại vì ý niệm chính mình mà cảm giác không chỗ dung thân, liền vội vàng buông ngón tay xuống, nhưng con ma men kia đã nhanh chóng nhích lại gần.

Ánh sáng trước mắt hoàn toàn bị che khuất bởi Mạnh Sơ Hi, trong nháy mắt rơi vào bóng tối, Chu Thanh Ngô căn bản nhìn không rõ nữ nhân đối diện, mà rất nhanh đôi môi ấm áp mang theo hương rượu đã dừng trên môi nàng, khiến nhịp tim của nàng ngưng lại trong giây lát.

Nụ hôn này cũng không giống phía trước một chạm lướt qua, đại khái là cảm giác quá mỹ diệu, Mạnh Sơ Hi dán nửa ngày, cọ lại cọ còn nhẹ nhàng mở miệng liếm liếm. Phát hiện người trong lòng nhẹ hé môi thở dốc, nàng lập tức đem mềm mại lưỡi tiến vào, dò xét nơi đồng dạng hương thơm khiến người say đắm kia.

Chu Thanh Ngô vốn là chủ động câu lấy Mạnh Sơ Hi hôn chính mình lại chịu không nổi, tiểu cô nương nơi nào trải qua hôn sâu như vậy, tư vị đánh úp lại vượt xa tưởng tượng của nàng, càng muốn mạng người, nàng cảm thấy môi tê dại, cả người giống như lửa đốt, đứng lên rời khỏi đùi Mạnh Sơ Hi, trực tiếp chạy ra khỏi phòng bếp.

Ô Ô ghé vào bên cửa bị dọa sợ, không hiểu được làm sao tiểu chủ nhân của mình chạy vào trong phòng, mặt chôn ở trên giường giống như đà điểu, không nhúc nhích một lúc lâu. Sau đó Chu Thanh Ngô chợt nhớ đến cái gì, chạy nhanh trở về phòng bếp.

Lúc nàng trở lại phòng bếp, quả nhiên con ma men đã ngủ rồi, thật ra Mạnh Sơ Hi uống say trừ bỏ có chút tính trẻ con, đều sẽ không mượn rượu làm càn, đương nhiên nếu như vừa rồi tính là mượn rượu làm càn, nàng kỳ thật rất thích.

Mạnh Sơ Hi gối lên cánh tay nằm nhoài, nghiêng đầu đè nặng gương mặt, vì thế đôi môi phấn nộn liều có chút hơi dẩu, Chu Thanh Ngô nhìn hơn nửa ngày, sờ sờ môi chính mình, đột nhiên lại có chút ảo não vì nàng quá vô dụng, chạy làm gì chứ.

Hiện tại để nàng ấy hôn, nàng lại cảm thấy thẹn thùng, hơn nữa loại thân mật ngọt ngào này cũng không thể tham quá nhiều, đành phải đợi lần sau. Chu Thanh Ngô đối phương diện này suy nghĩ đơn thuần, chỉ là nghĩ Mạnh Sơ Hi vừa rồi muốn nếm vị rượu của nàng, bởi vậy nàng khát cầu chỉ là nhiều hôn nàng ấy một chút, hiện tại nàng đã rất thỏa mãn.

Sợ Mạnh Sơ Hi ngủ không thoải mái, Chu Thanh Ngô đỡ nàng trở về phòng, đút cho nàng uống chút nước mật ong, lại xoa nước ấm lau mặt cho nàng, đơn giản lau qua thân thể để nàng thoải mái dễ chịu, lúc này mới đi thu thập chính mình.

Hai người đều uống lên chút rượu, vừa đắp chăn xong liền ngủ rất say cho đến bình minh.

Đương nhiên Mạnh Sơ Hi uống say tỉnh dậy muộn hơn, ngồi dậy cảm giác đầu có chút đau, bất quá còn ở trong phạm vi có thể chịu đựng. Nhưng ngay sau đó nhớ tới chuyện mình làm khi uống say, Mạnh Sơ Hi thấp rên một tiếng, hận không thể đem chính mình vùi vào trong chăn.

Rốt cuộc là uống xong rượu cũng không phải nhớ rõ hết, nhưng chính mình đem Chu Thanh Ngô ôm rồi lại hôn, không chỉ hôn má, còn hôn môi, thậm chí là.....

"A, Mạnh Sơ Hi ngươi chính là cầm thú, ngươi thật đáng khinh, nàng mới mười sáu tuổi, ngươi uống rượu rồi nổi điên cái gì!" Mạnh Sơ Hi vùi đầu tự trách chính mình.

Chu Thanh Ngô đang lúc bưng nước ấm vào, nghe được lời nàng rất rõ ràng, lập tức mặt đỏ tai hồng không dám nhìn Mạnh Sơ Hi, tối hôm qua hành động chính mình cũng quá khiến người cảm thấy thẹn.

Mạnh Sơ Hi muốn nói lại thôi, không biết nên nói như thế nào, Chu Thanh Ngô ngước mắt xem xét nàng, phát hiện Mạnh Sơ Hi mặt cũng đỏ.

"Tối hôm qua ta uống nhiều quá, nàng đừng giận ta." Mạnh Sơ Hi phản ứng cũng không giống nhớ rõ mọi chuyện, Chu Thanh Ngô nhìn một trận, trái tim mới buông xuống.

Không giận, nàng mau chút ăn cơm, tối hôm qua cũng không ăn gì.

Bỏ xuống một câu này, Chu Thanh Ngô vội vàng đi ra ngoài, tình huống trước mắt lại nói tiếp thật là mắc cỡ, Mạnh Sơ Hi tuy rằng có chút trách cứ chính mình, nhưng nhìn thấy Chu Thanh Ngô như vậy lại nhịn không được nở nụ cười. Bất quá không thể không nói, hành vi đêm qua của nàng thật sự quá mức càn rỡ, nàng thậm chí còn đi vào.... Lần này đã hoàn toàn vượt xa lần trước uống say hôn lung tung, không biết Thanh Ngô sẽ nghĩ gì về nàng đây?

Mấy ngày gần nhất Mạnh Sơ Hi trên cơ bản chuyện gì cũng không cần làm, giặt quần áo nấu cơm đều là Chu Thanh Ngô, phía trước nàng mỗi ngày đi sớm về trễ nên không kịp làm, hiên nay nghỉ phép vẫn để Chu Thanh Ngô nấu cơm, Mạnh Sơ Hi có chút áy náy.

Ăn xong cơm, nàng đem y phục đi giặt, Chu Thanh Ngô muốn ngăn cản, Mạnh Sơ Hi né tránh nàng ấy: "Mấy ngày nay đều vất vả nàng, ta được nghỉ hai ngày, để ta làm đi, nàng đem thổ sản ra phơi là được."

Chu Thanh Ngô thấy nàng kiên trì đành phải gật đầu, Mạnh Sơ Hi giặt xong y phục liền cùng Chu Thanh Ngô mang theo lễ vật đến nhà Lưu thẩm.

Nhìn đến các nàng, Lưu thẩm phá lệ vui vẻ, nghe được các nàng gửi gắm, Lưu thẩm một ngụm đáp ứng, cười đến không khép miệng được: "Thật quá tốt đi, Sơ Hi thật có tâm, đón Thanh Ngô nha đầu lên trấn là chuyện tốt, tránh cho đám người lắm mồm kia khi dễ nàng, nói những lời này đó làm tổn thương người. Nếu không phải cô đối Thanh Ngô thực tốt, Thanh Ngô lại tín nhiệm cô, liền đã bị đám phụ nhân kia châm ngòi ly gián. Mấy ngày nay ta nhìn Thanh Ngô đứng trên sườn núi đợi cô về, giống như hòn vọng phu thực đáng thương, lần này các cô dọn lên trấn sống cùng nhau, bớt đi rất nhiều lo lắng, cô cũng không cần tới lui vất vả."

Chu Thanh Ngô nghe Lưu thẩm nói mà đỏ bừng cả mặt, cũng không dám ngẩng đầu lên, Mạnh Sơ Hi thấp giọng nở nụ cười, liếc nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, gật gật đầu.

"Trong nhà đồ vật có thể dọn qua, nhưng đồng ruộng năm nay sắp vào mùa, chúng ta ở trên trấn liền sợ trong thôn có vài người chơi xấu, cho nên muốn vất vả Lưu thẩm cùng Chu thúc hỗ trợ nhìn một chút. Chu thúc thích uống rượu, đây là rượu ủ lâu năm ta mua tại trấn Thanh Dương, gửi Chu thúc nếm thử, mặt khác là chút đồ bổ, dùng kiện thân thể dưỡng dạ dày, mong Lưu thẩm không chê." Vừa nói, nàng đem một vò rượu còn có mấy gói vật phẩm đặt lên bàn.

Lưu thẩm nhìn thấy, có chút sinh khí: "Nha đầu này thật quá khách khí, hai mẫu ruộng các cô đã thuê người gieo trồng, chúng ta chỉ giúp trông nom mà thôi, cô còn mang đồ tới tặng. Vò rượu này nhìn qua không rẻ, Chu thúc nơi nào dám uống rượu quý như vậy, còn những đồ bổ này, phụ nữ lớn tuổi như ta bồi bổ làm gì, các cô nên mang về."

"Thanh Ngô, cô bảo nàng một tiếng." Lưu thẩm xách lên rượu, muốn nhét vào trong tay Mạnh Sơ Hi. Chu Thanh Ngô cười liên tục xua tay.

Mạnh Sơ Hi cũng là đầy mặt ý cười, đem rượu cùng đồ vật đẩy qua, nghiêm túc nói: "Không chỉ là đáp tạ, đây là chút tấm lòng của ta cùng Thanh Ngô hiếu kính các ngài. Ta cùng Thanh Ngô đều là đưa mắt không quen, Lưu thẩm một nhà giống như người thân của chúng ta, hiện giờ cuộc sống chúng ta bắt đầu tốt hơn, trừ bỏ ngài cùng Chu thúc, cũng không ai thiệt tình chúc mừng chúng ta, đây xem như các ngài cùng chúng ta chia sẻ hỉ sự."

Lưu thẩm nghe vậy bỗng nhiên đỏ đôi mắt, quay mặt đi duỗi tay lau lau nức nở nói: "Cô nói làm thẩm thẩm đau lòng, nếu Thanh Ngô còn cha mẹ.... ai, ta thật hổ thẹn, lúc trước nha đầu này trôi qua khổ cực, ta cũng chỉ tiếp tế vài lần, nàng vẫn thiếu ăn thiếu mặc bị người khi dễ, may là hiện giờ nàng có được tỷ tỷ tốt như cô."

Lòng người đều là máu thịt lớn lên, Mạnh Sơ Hi nhớ rõ chuyện ác mà đám người kia gây ra với Thanh Ngô, bất quá hiện tại đã không quan trọng, mà một nhà Lưu thẩm cùng Chu Thạch Sơn ở thời điểm mọi người đều cho rằng Thanh Ngô là thiên sát cô tinh, lại có thể vươn viện thủ, phần ân tình này nàng suốt đời khó quên.

Những lời ấm áp của Lưu thẩm khiến Mạnh Sơ Hi đỏ hốc mắt, mà Chu Thanh Ngô lại càng nước mắt liên miên, chọc đến Mạnh Sơ Hi một trận đau lòng.

"Thẩm thẩm nhận đi, về sau chúng ta hiếm có dịp gặp mặt, Thanh Ngô còn sẽ thường thường về thôn, nhưng ta lại khó mà rời Cẩm Vân Các được."

"Hảo hảo, các cô quá có tâm, thẩm thẩm xin nhận. Đừng nói nữa, đem Thanh Ngô nha đầu chọc khóc." Lưu thẩm lau lau đôi mắt nở nụ cười, đem đồ vật thu lên.

Sau khi rời nhà Lưu thẩm, Mạnh Sơ Hi đi chậm lại nhìn Chu Thanh Ngô, nàng khóc đôi mắt đỏ lên, hàng mi vẫn còn đọng những giọt nước mắt trong suốt, hết sức làm người đau. Mạnh Sơ Hi vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, lại vuốt ve mi mắt người trong lòng, ôn thanh nói: "Đã tốt hơn chưa?"

Chu Thanh Ngô gật gật đầu, Mạnh Sơ Hi thở dài: "Nàng không thể lại khóc, ta nhìn đến đau lòng."

Chu Thanh Ngô mặt đằng mà đỏ, nàng vội chuyển dời tầm mắt, nhưng kia má lúm đồng tiền lại bán đứng tâm tình chủ nhân.

Bởi vì chỉ có hai ngày phép, đồ vật cũng không ít, cho nên hai nàng trở về liền bắt đầu đóng gói thu thập. Hai người quần áo không nhiều lắm, vừa vặn chứa đầy hai cái rương, tiền bạc được cất vào dưới đáy, bên ngoài chỉ còn dư lại chăn mền cùng nồi chén gáo bồn.

Mạnh Sơ Hi làm Chu Thanh Ngô đem gia cụ để lại, "Nhà bên kia trừ bỏ đệm chăn, vật dụng khác đều có đủ, những thứ này không cần mang theo. Chờ về sau chúng ta có nhà riêng lại dọn đến, được không?"

Chu Thanh Ngô cảm thấy có lý, gật gật đầu. Chuyển nhà là chuyện rất vất vả, thu thập một buổi sáng hai người mới coi như sắp xếp xong. Bởi vì trước đây thanh bần, trong nhà cũng không có đồ vật gì quý giá, bằng không còn phải phí sức.

Mạnh Sơ Hi nhìn hành lí đóng gói xong, đếm đếm nói: "Thuê một chuyến xe bò chắc là đủ, chút nữa dùng lồng sắt nhốt một ít gà vịt, đem lương thực theo là được."

Ăn xong cơm trưa liền có thể dọn đến trấn Thanh Dương, lúc các nàng chuẩn bị đi nấu cơm, một chiếc xe bò đột nhiên ngừng trước nhà Chu Thanh Ngô, một nam nhân từ phía trên nhảy xuống nhìn khắp xung quanh.

Mạnh Sơ Hi ngạc nhiên ra sân nhìn, đó không phải Lai Phúc sao? Nàng thoáng sửng sốt kêu hắn một tiếng: "Lai Phúc, sao ngươi lại tới đây?"

Lai Phúc biểu tình một chút hưng phấn lên, phân phó xe bò chạy tới, lớn tiếng nói: "Chưởng quầy sợ cô dọn không xong, để cho ta tới hỗ trợ."

Lai Phúc vừa tới gần, Ô Ô đã kêu lên, làm hắn sợ tới mức lui về sau vài bước, vỗ vỗ ngực: "Tiểu cẩu này thực hung dữ."

Mạnh Sơ Hi thấy Chu Thanh Ngô có chút tò mò, vì thế giới thiệu: "Đây là Lai Phúc, hắn làm việc cùng ta ở Cẩm Vân Các."

Chu Thanh Ngô gọi Ô Ô trở về, đối Lai Phúc khẽ gật đầu. Lai Phúc nhìn thấy tiểu cô nương thanh tú bên cạnh Mạnh Sơ Hi đối mình gật đầu, có chút ngượng ngùng mà đứng đến sống lưng thẳng tắp, "Cô chính là muội muội của Sơ Hi cô nương phải không, cô khỏe."

Chu Thanh Ngô nhấp môi dưới nhìn Mạnh Sơ Hi, Mạnh Sơ Hi nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ vô tội, lúc này mới bảo Lai Phúc vào nhà.

"Sơ Hi cô nương, các cô đã thu dọn đồ vật xong chưa?"

Mạnh Sơ Hi chỉ chỉ trước sân một đống rương lớn nhỏ chỉnh tề: "Đều đã xong, ngươi còn không có ăn cơm đi, giữa trưa liền tại đây dùng cơm, sau đó chúng ta cùng lên trấn."

Lai Phúc không tiện chối từ, cuối cùng gật gật đầu: "Ta đây có lộc ăn."

"Có lộc ăn chưa nói, cơm canh đạm bạc, ngươi đừng ghét bỏ."

Lai Phúc vội lắc đầu, hai cô nương gia sinh hoạt khẳng định không dễ dàng, Lai Phúc chính mình trong nhà cũng không giàu có, tự nhiên sẽ không bắt bẻ. Người đánh xe bò đã ăn cơm rồi, Lai Phúc trước làm hắn mang bò đi ăn cỏ uống nước.

Có khách nhân tới, đồ ăn khẳng định không thể qua loa, cũng may giữa trưa vốn dĩ tính toán làm rau dớn xào thịt khô cùng trứng hấp, thêm một nồi canh rau, miễn cưỡng xem như ra dáng ra hình.

Rau dớn ngâm qua nước trừ đi vị đắng, sau đó cắt thành đoạn, chờ thịt khô xào áp chảo thì bỏ vào phiên xào, hương thịt khô xông vào mũi, khiến Lai Phúc ở ngoài sân đều có thể ngửi thấy. Bởi vì giữ lễ, Mạnh Sơ Hi ngồi ở bên nói chuyện cùng hắn, Chu Thanh Ngô một người trong bếp bận việc.

Lai Phúc nhịn không được cảm khái: "Thơm quá, Sơ Hi cô nương, muội muội nhà cô tay nghề thực tốt."

Mạnh Sơ Hi thăm dò nhìn phòng bếp: "Ừ, tay nàng rất khéo léo, đặc biệt có năng lực."

Nhắc đến Chu Thanh Ngô, trong mắt Mạnh Sơ Hi đều là ý cười sủng nịch, Lai Phúc nhìn thấy liền một trận hâm mộ: "Tỷ muội nhà cô cảm tình thật tốt, không giống ta, không thể nào gần gũi huynh tỷ trong nhà."

Cha mẹ qua đời khi hắn còn nhỏ, hắn trở thành cục nợ, bị huynh tỷ đá tới đá lui, cũng là giãy giụa mới lớn lên, may mắn gặp chưởng quầy mới có thể tìm được công việc nuôi sống chính mình.

Bất quá hắn chưa từng nhắc qua những chuyện này, chỉ là hơi có chút đáng tiếc hỏi Mạnh Sơ Hi: "Ta có nghe qua về ách tật của cô nương ấy, có thể trị sao? Không thể nói chuyện quá đáng tiếc."

Hắn là có ý tốt, giọng nói cũng thấp đi.

Mạnh Sơ Hi nhíu nhíu mày, lắc đầu: "Ta cũng không rõ, nàng là bị kích thích sinh ra tâm bệnh, chờ tới trấn trên ta lại mang nàng đi đại phu."

Hai người nói chuyện, bên kia Chu Thanh Ngô ra tới: Có thể ăn cơm.

Mạnh Sơ Hi đứng lên mời Lai Phúc ăn cơm, bất quá hai người cũng không thân thuộc, Lai Phúc lại là nam nhân, ở trong thôn nhỏ cần giữ lễ tránh cho người đàm tiếu, vì vậy trên bàn cơm ba người vẫn giữ khoảng cách, Lai Phúc vùi đầu mồm to ăn, trong miệng hàm hồ nói: "Ăn quá ngon, Sơ Hi cô nương thật có phúc, muội muội nhà cô tay nghề, so tửu lầu đều ăn ngon."

Rau dớn có vị tươi mới thanh hương, thịt khô mằn mặn vào miệng, ăn cùng cơm phá lệ khai vị. Lai Phúc ngày thường ăn canh trứng đều đạm nhạt, mà trứng hấp do Chu Thanh Ngô làm tươi lại mềm, nêm nếm rất vừa miệng, rắc lên rau hẹ càng thơm hương. Hắn ước chừng ăn hai chén mới ngượng ngùng sờ sờ bụng: "Chê cười."

Chu Thanh Ngô nhìn che miệng nở nụ cười, cặp mắt sáng ngời thanh triệt hơi cong, má lúm đồng tiền cũng ra tới, nói không nên lời đáng yêu kiều tiếu, khiến Lai Phúc bỗng nhiên đỏ mặt, sững sờ ở tại chỗ.

Mạnh Sơ Hi nhíu mày, mở miệng nói: "Ăn no chưa?"

Lai Phúc vội hoàn hồn: "Ăn no, ăn no." Hắn luống cuống tay chân buông chén.

Mạnh Sơ Hi liếc hắn, "Ngươi trước tản bộ tiêu thực, ta giúp đỡ Thanh Ngô thu thập chén đũa, chờ lát nữa chúng ta liền xuất phát."

"Được được." Lai Phúc đứng dậy đi ra ngoài, nghĩ gọi về lão bá đánh xe.

Mà trong nhà, Mạnh Sơ Hi nhìn chằm chằm Chu Thanh Ngô không hé răng, Chu Thanh Ngô có chút không rõ nguyên do, lại thấy Mạnh Sơ Hi hơi dẩu miệng nói: "Về sau không được đối người khác cười đẹp như vậy."

Chu Thanh Ngô sửng sốt, sắc mặt đột nhiên đỏ.

- ------------------