Thông tin truyện

Nàng Công Chúa Lực Điền

Nàng Công Chúa Lực Điền
Nguồn: Wattpad.com/user/lamthanh715
Trạng thái: Đang ra
Hãy là người đầu tiên đánh giá!
Tên truyện do người dịch đặt
Chuyển ngữ: Cá Muối Chuyển Mình
Đề cử + Văn án: Ổ Ẩm Ương ( văn phong của người dịch bắt đầu từ PHẦN 1, xin vui lòng cân nhắc kỹ trước khi nhảy hố!)

Văn án

Tôi chưa bao giờ tự ti về bản thân mình cả, ngược lại còn vô cùng tự hào.

Tại sao ư? Trên đời có mấy nữ nhi như tôi, vừa là công chúa thân phận tôn quý, lại còn khoẻ mạnh, “cường tráng” nữa, so với các bậc anh hào cũng không thua kém mảy may,

Hiện tại tôi cũng đã đến tuổi cập kê, sắp sửa xuất giá, tôi thủ thỉ với phụ hoàng, thúc giục người mau tìm một phò mã như ý.

Mẫu phu quân tôi thích là kiểu nhỏ nhắn, thanh mảnh, thế là khi chúng tôi bên nhau, tôi chỉ cần choàng qua một cái, thì người ta sẽ giống chim non ở trong lòng tôi vậy.

Phụ hoàng ôm đầu kêu đau mãi.

Ơ kìa...

Cái này là di truyền mà, tôi có biết gì đâu.

Tôi giống mẹ như đúc, mặt xinh giống bà ngoại, cao ráo như ông ngoại.

Ông ngoại tôi là tướng quân Thần Uy Lý Trấn Ác, lưng hùm vai gấu, đầu báo mặt sắt, râu ria xồm xoàm, trông đến là hiền lành dễ gần.

Tôi có bốn ông cậu, tên là Lý Mãnh, Lý Bưu, Lý Cương, Lý Kháng, mặt mày người ngợm y hệt ông ngoại, ai nấy đều ăn ở tốt được lòng người, ai gặp cũng khách khí lắm.

Hồi xưa bà ngoại tôi là mỹ nhân nổi danh, lại còn là tiểu thư khuê các.

Mỗi tội bà nhiều bệnh, thầy bói nói phải gặp La Hán mặt đỏ mới sống được thêm ít lâu, chứ không thì khó thọ.

Ông bà cố dắt bà ngoại đi lễ Phật tứ phương, mong gặp La Hán mặt đỏ nhưng mãi chẳng thấy đâu.

Hôm nọ, họ gặp giặc cướp, thấy bà đẹp quá nên bắt đi.

Ông bà cố chỉ biết kêu khóc, vừa lúc gặp ông ngoại đi qua. Ông ngoại hỏi thăm sự tình, sau đó một mình một ngựa đi vào hang ổ giặc cướp.

Chẳng bao lâu sau, hai người quay về.

Bà ngồi trên ngựa, mặt mày đoan trang, y phục chỉnh tề.

Ông dắt ngựa cho bà, mặt đầy máu.

Ông bà cố cảm thán, hóa ra đây mới là La Hán mặt đỏ.

Ông bà ở với nhau mấy chục năm, lúc mẹ tôi còn bé, bà đã rời xa trần thế.

Lúc bà hấp hối, ông ngoại mặc giáp, tay cầm thanh đao ổng dùng giết hổ, ngồi cạnh bà ngoại.

Bà ngoại hỏi để làm gì.

Ông ngoại nói, lát nữa quỷ sai tới rước bà, thấy ông uy vũ sẽ cung kính với bà.

Bà ngoại nghe xong, mỉm cười mà đi.

Ngày hạ táng, ông ngoại vẫn mặc giáp, đứng trước mộ bà ngoại múa hết bộ đao pháp, chỉ xuống đất quát to: "Thằng oắt Diêm Vương, Phán quan Vô Thường, vợ anh ở với anh chưa từng chịu oan ức một tơ một hào nào, các chú phải lấy lễ mà đón, phục vụ vợ anh chu đáo. Đợi anh trăm tuổi anh xuống dưới đoàn tụ với vợ mà thấy vợ anh có gì không như ý, là anh dỡ cái điện Diêm Vương của chú, đập nát cầu Nại Hà, rút gân quật xương các chú ra nghe chưa."

Bấy giờ, một trận gió xoáy thổi qua ba vòng trước mộ bà ngoại, tựa hồ đáp lời ông ngoại.

Ông ngoại hài lòng gật đầu.

Đấy, ông ngoại tôi đấy, ông ngoại nuôi lớn dạy dỗ tôi đấy.

Làm sao tôi không xịn xò cho được.

Tuyển phò mã cho tôi, quá đơn giản luôn ấy chứ.

Các chương mới nhất

Bình luận truyện