Nàng Công Chúa Lực Điền

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

NÀNG CÔNG CHÚA LỰC ĐIỀN - PHẦN 1

Chuyển ngữ: Cá Muối Chuyển Mình

ε=ε=ε=ε=┌(; ̄▽ ̄)┘

1

Ta là công chúa Linh Lung của triều Kỳ, tên của ta gửi gắm hi vọng của phụ mẫu rằng khi lớn lên ta sẽ có vóc dáng nhỏ nhắn, xinh xắn, lanh lợi.

Trước khi nhập cung, mẫu phi của ta giỏi nhất là vung chùy múa võ, được ban phong hiệu là Nhu phi.

Tính cách của bà ấy rất dịu dàng nhu mì, tướng mạo cũng rất xinh đẹp.

Dung quang của ta và mẫu phi đều có nét nhác hệt bà ngoại, chỉ có điều, chiều cao của ta được di truyền từ ông ngoại.

Ông ngoại của ta là tướng quân Thần Uy Lý Trấn Ác, ông ấy cao chín thước (= 3 m), đầu báo mắt hùm, mặt lạnh như đao, râu ria xồm xoàm, trông đến là hiền lành dễ gần.

Ta có bốn ông cậu, tên lần lượt là Lý Mãnh, Lý Bưu, Lý Cương, Lý Kháng, mặt mày người ngợm y hệt ông ngoại, ai nấy đều ăn ở tốt được lòng người, đi ra ngoài, ai gặp họ cũng tỏ ra khách khí lắm.

Lúc còn trẻ, bà ngoại ta là mỹ nhân nức tiếng, lại còn là tiểu thư khuê các.

Mỗi tội bà nhiều bệnh, thầy bói nói phải gặp La Hán mặt đỏ mới sống được thêm ít lâu, chứ không thì khó thọ.

Ông bà cố dắt bà ngoại đi bái Phật tứ phương, mong gặp La Hán mặt đỏ nhưng mãi chẳng thấy đâu.

Hôm nọ, đương lúc giữa đường, họ gặp phải giặc cướp, thấy bà ngoại đẹp quá nên bắt bà đi.

Ông bà cố chỉ biết kêu khóc, vừa đúng lúc gặp ông ngoại đánh xe ngựa ngang qua. Ông ngoại hỏi thăm sự tình, hiểu rõ duyên cớ ngọn ngành xong, một mình một ngựa đuổi tới hang ổ của đám giặc cướp.

Chẳng bao lâu sau, hai người quay trở về.

Bà ngồi trên ngựa, mặt mày đoan trang, trừ chút tóc mai xõa ra thì không có vấn đề gì hết.

Ông ngoại dắt ngựa cho bà, mặt mày máu me be bét.

Ông bà cố cảm thán, hóa ra đây mới là La Hán mặt đỏ.

Ông bà ở với nhau mấy chục năm, mẫu phi ta là con gái út của họ, lúc mẫu phi còn bé, bà ngoại đã cưỡi hạc về trời.

Lúc bà hấp hối, ông ngoại mặc giáp, tay cầm thanh đao từng dùng giết hổ, ngồi canh giữ bên bà ngoại.

Bà ngoại hỏi ông làm thế để làm gì.

Ông ngoại nói, lát nữa quỷ sai tới rước bà, thấy được khí phách uy vũ của ông, tất sẽ cung kính với bà.

Bà ngoại nghe xong, mỉm cười mà đi.

Ngày hạ táng, ông ngoại vẫn mặc giáp, đứng trước mộ bà ngoại múa trọn bộ đao pháp, oai phong lẫm liệt, ông chỉ xuống đất quát to: "Thằng oắt Diêm Vương, Phán quan Vô Thường, vợ anh ở với anh chưa từng chịu oan ức một tơ một hào nào, các chú phải lấy lễ mà đón, phục vụ vợ anh chu đáo. Đợi anh trăm tuổi, anh xuống dưới đoàn tụ với vợ mà thấy vợ anh có gì không như ý, là anh dỡ cái điện Diêm Vương của chú, đập nát cầu Nại Hà, rút gân quật xương các chú ra nghe chưa?"

Bấy giờ, một trận gió xoáy thổi qua ba vòng trước mộ bà ngoại, tựa hồ đáp lời ông ngoại.

Ông ngoại hài lòng gật đầu.

Sau khi chuyện này bị đồn ra ngoài, hễ nhà ai có thân nhân qua đời, người nhà đều sẽ nhét vào trong tay của di thể một tờ giấy ghi "tướng quân Thần Uy Lý Trấn Ác phù hộ".

Nghe nói làm như vậy khi vào địa phủ sẽ không bị bắt nạt.

Lúc mới lọt lòng, ta cũng nhiều bệnh, phụ hoàng mẫu phi lo lắng nẫu ruột.

Có người mách rằng, tướng quân Thần Uy có thể dọa quỷ, mắng Diêm Vương, khuyên họ gửi ta đến chỗ ông ngoại nuôi nhờ.

Phụ hoàng cho rằng đây là cách hay.

Kể cũng quái lạ, từ khi đến nhà ông ngoại, ta đúng thật không bệnh không tật gì nữa.

Ông ngoại rất thích ta.

Cũng chẳng rõ vì cớ gì, bốn ông cậu của ta không có lấy một người có duyên với nữ tử, nhà ông ngoại cứ như thể cái miếu nuôi hòa thượng ấy.

Ta đến nhà ông ngoại, mọi người đều cười vui hớn hở.

Ở nhà ông ngoại, ta không phải công chúa mà là khúc ruột trong lòng, cũng là trứng mỏng dễ vỡ, là cục cưng cũng là cục nợ.

Ta chơi cùng một đám anh em trai, muốn cưỡi ngựa thì cưỡi, muốn tập võ thì tập.

Bước chạy của ta như đạp trên gió táp, đôi chân thô "cỏ" mọc rậm rạp, dáng vóc cao vút như bạch dương đón gió.

Các ma ma trong cung theo ta tới đây lúc đầu còn phản đối nhưng sau đó đều bó tay than thở, nhắm một mắt mở một mắt coi như không thấy.

Nhưng mỗi lần nhập cung thăm hỏi phụ hoàng, ta đều trang điểm sửa soạn, tỏ vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.

Đợi tới lúc ta mười một tuổi, một ngày nọ, phụ hoàng tổ chức gia yến trong ngự hoa viên, muội muội của ta là công chúa Tĩnh Nhã đàn một khúc nhạc bằng cổ cầm, rất có tư thái nhã nhặn lịch sự, âm luật ưu nhã, phụ hoàng rất thích, không ngừng tán thưởng, khen ngợi.

Mẫu phi muội ấy là Lư phi, đứng dậy tạ ơn, còn nói: "Tĩnh Nhã cẩn tuân lời dạy của phụ hoàng, tuy rằng tư chất của con bé đần độn nhưng siêng năng luyện tập nên cũng có chút tiến bộ với môn âm luật. Tĩnh Nhã không được thông minh, hoạt bát bằng công chúa Linh Lung, tư chất cũng không hoàn mỹ bằng công chúa Linh Lung."

Theo lời nhận xét của mẫu phi ta thì Lư phi này thích nhất mấy trò đâm bị thóc chọc bị gạo, rảnh rỗi cái lại bới móc chuyện của người khác.

Con gái của bà đàn hay, phụ hoàng vui vẻ, thì bà cứ coi như là đang xem xiếc khỉ mà hớn hở một mình đi, cớ gì mà bà còn phải nói quàng sang cả ta làm gì.

Ta nói: "Hài nhi cũng vừa học được một tài nghệ mới."

Phụ hoàng mừng rơn: "Linh Lung nhà ta học được gì rồi, mau cho phụ hoàng thưởng thức tiết mục của con đi."

Ta đắc ý nói: "Thầy dạy võ giỏi nhất trong quân đội của ông ngoại nói con có thiên phú dị bẩm, truyền dạy cho con ba mươi chiêu pháp rìu Tuyên Hoa(1)."

Nhưng đáng tiếc, ta không mang theo rìu vào trong cung.

Chiếc chén kim long bảo trong tay của phụ hoàng rơi xuống bàn, vang lên một tiếng choang thanh thúy.

Ta cho rằng ông ấy không tin mình, tủi thân rơm rớm lệ.

Phụ hoàng định thần lại, sau đó an ủi ta: "Linh Lung ngoan, nơi này là chốn cung cấm, tìm đâu ra rìu Tuyên Hoa để diễn tập cùng con được?"

Ta nghe xong, bĩu môi gật đầu, nhưng trong lòng ta vẫn rất buồn.

Mẫu phi nhìn thấu nỗi buồn của ta, bà ấy nói với ta: "Không phải Linh Lung còn học được một chút chùy pháp sao, hay là con biểu diễn múa chùy cho phụ hoàng con xem đi."

Phụ hoàng cam chịu nói: "Ái phi, thời gian ngắn ngủi, muốn tìm được chùy cũng không dễ..."

Mẫu phi nói: "Trong cung của thần thiếp có."

Nói rồi, bà hạ lệnh cho đại cung nữ thân cận của mình tên Quyên Nhi mau chóng chạy về cung đem chùy tới.

Khuôn mặt của phụ hoàng thộn ra, nhìn chằm chằm vào vóc dáng yêu kiều của mẫu phi, lẽ nào người đang nghĩ xem tại sao trong cung của mẫu phi lại có chùy ư?

Quyên Nhi chạy liền một mạch, ôm về một chiếc chùy được sơn màu sắc lòe loẹt hoa hòe hoa sói đến.

Phụ hoàng hoang mang nói: "Ái phi, đây không phải là cây trượng hoa sen mà nàng dùng để múa cho ta xem đấy ư?"

Mẫu phi thẹn thùng, yêu kiều đáp: "Đây là một chiếc chùy hoa sen đúc từ thép tinh luyện, thần thiếp ghét bỏ hình dáng của nó không đủ tinh xảo đẹp đẽ, cho nên đã sai thợ sơn cẩn thận tô vẽ lại."

Hoàng thượng kinh ngạc há hốc mồm, hẳn là bình thường ông ấy cảm thấy chuyện thưởng thức ngắm nghía đồ của nữ tử sẽ khiến bản thân mất đi uy nghiêm, vậy nên chưa từng tận tay sờ thử để biết cái thứ trang trí hoa hòe hoa sói đấy là cái gì.

Ông ấy bảo mẫu phi lấy cây chùy hoa sen đến để ông ấy xem cho kỹ.

Phụ hoàng đã đánh giá thấp trọng lượng của chiếc chùy đó, nó nặng trình trịch.

Phụ hoàng dùng một tay cầm lên, suýt chút nữa đã tuột tay đập phải chân mình, cũng may mẫu phi ở bên cạnh đỡ được.

Ông ấy xấu hổ, ngượng ngùng: "Trẫm bị trượt tay, trượt tay thôi."

Vành mắt mẫu phi đỏ hoe, mềm giọng đáp: "Đều tại thần thiếp không nhắc trước cho bệ hạ, nếu lỡ như khiến cho long thể của bệ hạ bị tổn thương thì biết phải làm sao, hu hu hu, hu hu hu."

Phụ hoàng vội vã an ủi dỗ dành mẫu phi, nói ngài không trách bà ấy nhưng trông thấy mẫu phi cầm chiếc chùy hoa sen kia nhẹ nhàng như đang cầm một chiếc quạt xếp, thảnh thơi ung dung, mặt không đổi sắc, đến thở gấp cũng không nốt, biểu cảm của ông ấy lúc đó phải nói là vô cùng đặc sắc, một lời khó tả xiết.

Phụ hoàng lại liếc sang cung nữ tên Quyên Nhi của mẫu phi, lại nhớ tới cảnh mới ban nãy Quyên Nhi ôm cái chùy kia chạy như bay, không hề tỏ vẻ khó nhọc...

Dáng vẻ Quyên Nhi trắng trẻo, sáng sủa, nàng là nha hoàn thiếp thân được mẫu hậu đưa vào cung.

Ta thấy chùy được đem đến, vui vẻ nói: "Tuy rằng con học chùy pháp không nhiều nhưng cũng có thể múa chùy mua vui cho phụ hoàng xem, để mọi người biết con cũng không phải là kẻ bất tài vô học."

Ta nâng chùy thép hoa sen lên, múa một bài chùy pháp mạnh mẽ đầy uy lực.

Múa xong, mẫu phi lắc đầu, nói: "Thôi vậy, động tác vẫn còn quá thô tục, không đủ ưu nhã xinh đẹp."

Mẫu phi thị phạm cho ta xem làm cách nào mới có thể vừa nâng chiếc chùy nặng hai, ba mươi cân nhưng vẫn giữ được tư thái nhảy múa thướt tha ưu nhã.

Phụ hoàng nhìn mẫu phi múa mà khuôn mặt lộ rõ vẻ mê mẩn, tán thưởng.

Ta không phục, mẫu phi đã luyện múa chùy được bao năm rồi, còn người ta vẫn bé tí mà.

Ta bĩu môi tỏ vẻ rất ủy khuất, phụ hoàng gọi ta đến chỗ ông, tiếp tục an ủi ta.

Bấy giờ phụ hoàng mới giật mình nhận ra, ta đã sắp cao bằng ông ấy rồi.

Phụ hoàng nói: "Linh Lung chỗ nào cũng tốt cả, chỉ có điều không nên cao thêm nữa."

Ta vui vẻ đáp lời vâng dạ với phụ hoàng, nhưng mà chiều cao của ta có ý chí riêng của nó, nó chọn kháng chỉ bất tuân, nhưng phụ hoàng cũng không vì thế mà trị tội ta.

Ta có một người anh trai cùng mẹ sinh ra, huynh ấy cũng luyện võ cốt rèn luyện thân thể nhưng sư phụ của huynh ấy cũng giống với sư phụ của các vị hoàng tử khác, họ đều do phụ hoàng sắp xếp cho.

Huynh ấy luyện kiếm, kiếm pháp của huynh ấy phóng khoáng đẹp mắt.

Huynh ấy luôn nói với ta: "Linh Lung, nếu như có kẻ nào bắt nạt muội, nhất định phải nói cho huynh trưởng biết, huynh trưởng đây sẽ chống lưng cho muội."

Lúc ta thấp hơn huynh ấy, huynh ấy đã nói như vậy.

Khi ta cao ngang ngửa huynh ấy, huynh ấy cũng nói như vậy.

Đến lúc ta cao hơn huynh ấy nửa cái đầu, huynh ấy vẫn nói như vậy.

Dạo nọ, Tĩnh Nhã không nhịn nổi, nhiều lời hỏi huynh ấy: "Sao Tam ca không nghĩ thử mà xem, nào có ai có thể bắt nạt nổi Linh Lung chứ?"

Tam ca nghiêm túc đáp lời: "Linh Lung không có được miệng mồm lanh lợi như muội, muội ấy nói năng vụng về, đương nhiên là dễ chịu thiệt thòi hơn. Nếu như người làm ca ca như ta không che chở cho muội ấy thì muội ấy đáng thương biết bao."

Tĩnh Nhã lí nhí lầu bầu: "Còn không phải sao, bé đáng thương thân cao tám thước, tay vung rìu lớn Tuyên Hoa, nghe thôi đã khiến cho người ta "đau lòng" đến độ run cầm cập."

Ta chống cằm, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói với Tam ca: "Tĩnh Nhã cười nhạo ta."

Tam ca nói: "Muội muội nhu nhược như vậy thì phải làm sao đây? Công chúa Tĩnh Nhã đừng có ỷ vào việc bản thân được sủng ái mà tùy hứng làm bậy."

Khóe miệng Tĩnh Nhã co rút, đứng phắt dậy, phủi mông rời đi.

ε=ε=ε=ε=┌(; ̄▽ ̄)┘

Chú thích:

(1) Rìu Tuyên Hoa:

Rìu Tuyên Hoa cán dài



Rìu Tuyên Hoa cán ngắn