Này, Anh Phi Công Đẹp Trai, Làm Người Yêu Em Nhé

Chương 13



Tiết thể chất sáng hôm sau có lẽ là trải nghiệm mới nhất trong cuộc đời hơn hai mươi năm của Dược, cảm giác chỉ thở thôi cũng đau, vậy mà cô phải ngửa lên trời, tập truyền bóng cao tay. Khi thầy dạy thể chất vừa đi vào văn phòng và tiết học của cô biến thành tự học thì Dược đã nhường quả bóng chuyền cho người khác, lụ khụ đi đến ghế đá ngồi nghỉ như một bà cụ.

Đang bẻ khớp vai và xương sống thì Dược nghe tiếng cười trên đỉnh đầu, cô ngẩng lên, là Tùng, không biết anh làm gì ở đây.

- À, buổi chiều nay anh có một trận bóng chuyền đấu giao hữu với trường em nên sang đây làm quen sân trước. Có cần anh tập bóng cho không?

- Vâng, có ạ.

Có một người đẹp trai, giỏi thể thao tung bóng cho thì dại gì mà không đồng ý? Dược baath dậy, liếc xuống đôi giày thể thao của Tùng nhưng nhanh chóng ngẩng lên, cô không muốn học tiếp một khóa phổ cập kiến thức về giày dép, lòng cũng thầm nghĩ anh chơi thể thao mà, sắm một đôi giày xịn cũng hợp lý thôi.

Đẳng cấp của dội trưởng đội bóng rổ kiêm bóng chuyền nó ở một mức hoàn toàn khác biệt, Dược tập vô cùng nhẹ nhàng, lại được hướng dẫn tỉ mỉ, chỉ một buổi chiều, cô đã lên trình. Không phải giáo viên không dạy mà là không thể sát sao như một kèm một được, nên việc Tùng tập kèm cho cô đã nhanh chóng được chú ý, thậm chí còn bị chụp lại ảnh đăng lên confesstion cảu trường. Nhưng Dược cũng không mấy bạn tâm.

Buổi sáng hôm đó không phải mình Dược tập với Tùng, các sinh viên khác cũng nhờ anh tập kèm, vậy nên khi giờ học kết thúc thì ai nấy cũng mệt phờ.

- Đi ăn tào phớ không, nóng quá!

Thế là cả bọn, bao gồm cả Tùng, kéo nhau đi ăn tào phớ.

Buổi trưa, Dược đang nấu ăn thì thấy Thiện gọi video, cô giật mình suýt đánh rơi máy vào nồi canh, anh gọi video làm gì? Dù không có tội gì nhưng Dược vẫn chột dạ ngó quanh, hồi hộp nhận máy, nhìn khung cảnh thì hình như anh đang ở sân bay.

- Thế nào, thể chất sáng nay ổn không?

- Có, em là ai chứ?

Dược cao giọng, khuôn mặt đắc ý vô cùng mặc dù sáng nay nếu không có Tùng thì cô chật vật gần chết. Thiện nhìn vẻ mặt tươi cười thách thức của cô cũng phải bật cười:

- Mạnh miệng nhỉ? Mười lăm phút nữa anh bay, có muốn xem buồng lái không?

Dược há hốc, nghĩa là anh đang ở trên máy bay đúng không, còn phi hành đoàn nữa, bọn họ có nhìn thấy cô không? Dược thụp xuống, tránh khỏi cái camera của điện thoại.

- Có ai ở đó không?

- Có một người ngồi cạnh anh thôi, này nhìn này, trốn đâu rồi?

Thiện quay khắp buồng lái, kể cả đồng nghiệp của anh. Dược lần đầu tiên nhìn thấy khoang lái máy bay, trời ơi, nó hoành tráng sao ấy, nhìn đống thiết bị mà cô chỉ muốn nhào ngay lên đó. Thiện còn chỉ cho cô mấy thứ cơ bản: Ra-da, bộ phát tín hiệu, cuối cùng là ảnh anh đã đeo bộ đàm. Trời ơi, cô nào nhìn thấy anh mà không đổ chứ?

- Anh chuẩn bị bay đây.

Dược ngắt máy, ngắm trai đẹp no luôn rồi, không cần ăn cơm nữa, lí trí nói thế nhưng bụng cô vẫn biểu tình. Chiều đến lớp học bù, cô lại bị các bạn vậy quanh.

- Sao mày quen anh Tùng thế?

- Lại toàn ém hàng luôn, lần trước là anh phi công.

- Đợt này mày với anh ấy còn liên lạc không? Mày thích anh nào hơn?

Nhắc đến Thiện, tự nhiên mặt Dược đỏ lên một cách đáng ngờ, thích ai hơn à, tất nhiên là Thiện, không hiểu sao cô lại chắc chắn như thế, anh như một ngọn lửa vậy, lúc nào cũng tràn đầy sức sống, thân thiện, hài hước lại yêu quý con nít, nhưng mà cũng có lúc chín chắn, trầm ổn để người khác có thể vô tư dựa dẫm. Quan trọng là anh còn thành đạt, đẹp trai và manly nữa.

Cô đang mơ màng thì điện thoại rung lên âm báo tin nhắn từ Thiện, anh đang bay mà, sao nhắn cho cô được vậy?

"Chiều nay em có đi học không?"

"Có ạ, em đang ở trường, anh đang bay mà, nhắn tin cũng được ạ?"

"À, hôm nay có tổ bay tăng cường, anh đang trong khoang nghỉ. Nghỉ một lúc xong ra bây giờ."

- Trời ơi, nhắc đến tào tháo, tào tháo đến kìa. Nhắn tin vậy là thân thiết lắm nha?

Dược đỏ mặt gạt đi, mặc dù lúc nào nhận được tin nhắn của anh thì cô cũng vui như vậy. Vừa vào lớp, tất cả ổn định, cô lại nhận được một tin nhắn của Tùng hẹn chiều nay sau khi anh thi đấu xong thì đi uống nước. Dược từ chối người ta một lần rồi, còn nghĩ đến người ta cũng mất công tập bóng cho mình, từ chối thì không hay lắm, vậy nên cô đồng ý.

Hai người hẹn nhau ở một quán café, nói thật thì Dược không hay uống café lắm nhưng quán này trông cũng khá đẹp nên cô vào thử. Buổi thi đấu chiều này của Tùng, Dược không đi xem được nên hai người sôi nổi nói về trận bóng. Được tầm hai mươi phút, Tùng bắt đầu chuyển hướng câu chuyện sang chuyện anh xếp hàng mua giày, rồi một loạt chuyện liên quan về giày. Ban đầu Dược còn chăm chú lắng nghe nhưng càng ngày càng lơ đãng, cô không hiểu biết nhiều về giày mà cũng không hứng thú xem loại nào đắt nhất.

Dược thở dài, mình đang làm gì thế này? Cô cười tự nhiên nhất có thể rồi khéo léo chuyển hướng câu chuyện nhưng không hiểu sao cuối cùng lại vẫn quay về chuyện giày dép. Dược bất lực, cực kì bất lực. Ngôn Tình Xuyên Không

Cuối cùng, Dược nhìn đồng hồ, nói có việc bận rồi xin phép về trước, không ngờ cô cũng kiên nhẫn ngồi nghe chuyện về đôi giày những hơn một tiếng rưỡi đồng hồ. Trên đường về, Dược thấy một người phát tờ rơi, là của một lớp học võ, Karate, Dược gật gù, không tệ nhỉ?

Buổi tối, Dược lăn lộn trên giường, đắn đo xem có nên đăng ký không, cô nhắn tin cho Thiện:

- Anh ngoài học Judo còn học gì không?

- Một chút Triệt quyền đạo và võ cổ truyền. Sao tự nhiên lại hỏi cái này?

- À, em tò mò thôi.

Dược hít sâu một hơi, toàn những môn võ khó nhằn, có khi cô đi học thêm Muay Thái mới thắng được anh, lại còn là ba môn võ cũng một lúc nữa chứ. Nhưng mà hệ phái Shinkyokushin của Karate cũng rất lợi hại, vậy là Dược quyết định đăng ký theo học.