Này, Anh Phi Công Đẹp Trai, Làm Người Yêu Em Nhé

Chương 4: Anh ấy là phi công



Thiện chăm chú vào laptop, cô cũng phải ngạc nhiên với tốc độ đánh máy như lướt của anh:

- Đây rồi, cái này cũng khá lâu rồi, nhưng cũng hay.

Thiện mỉm cười, gật gù, bỗng nhiên Dược liếc nhìn qua quyển sách của anh, cô tò mò hỏi thử:

- Anh biết những thứ tiếng gì ạ?

- Anh, Trung, Nhật, Đức, đang học tiếng Pháp, sao thế?

Dược hoàn toàn sụp đổ, năm thứ tiếng lận, cô biết mẹ cô luôn so sánh cô với con nhà người ta là so sánh với ai rồi.

- Có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi, đừng ngại, không phải ai cũng dễ học tiếng anh. Như anh trai tôi chẳng hạn, nghe ổng học tiếng anh rất buồn cười.

Thiện nói xong, chăm chú vào quyển sách tiếng Pháp của mình, Dược cũng không khơi chuyện nữa, chăm chú học, vì tài liệu tiếng anh anh gửi qua đích thực rất có ích, nó còn giúp cô phần yếu nhất: Từ vựng.

- Quý khách, đồ của quý khách gọi ạ.

Vì bàn rất lớn nên dù hai người học thì vẫn còn dư một khoảng trống, người phục vụ đặt trước mặt cô một cốc trà sữa trân châu đường đen to đùng, còn rất nhiều topping nữa, đây chắc chắn không phải chỉ là một suất topping. Ngoài ra còn một cố trà đào cam sả và một đĩa bánh hình hoa sen thơm phức.

- Chúc quý khách ngon miệng!

- Cảm ơn!

Wao, cốc trà sữa to đùng thế này hình như là size đặc biệt, không biết uống khi nào mới hết, còn anh chỉ gọi trà đào, cam, sả size bình thường.

- Bánh gọi cho em đấy. Ăn đi!

- Thật là gọi cho em?

- Ừ, bánh này hơi nhiều bơ và kem, anh không ăn được.

Thiện vừa nói vừa đẩy đĩa bánh về phía cô rồi cắm cúi học tiếng Pháp, tiếng anh thì anh thường xuyên sử dụng rồi, khi anh mới bước chân vào khóa đào tạo phi công đã ở mức IELT 9.0. Cả hai yên lặng học đến tận 8h tối, Dược gấp sách lại, cô mới chỉ xong tròn một đề toeic, nhưng cô không muốn về qua muộn, nên cô gấp sách đứng dậy:

- Anh cứ ở lại học, em về trước ạ.

- Chờ đã!

Thiện đứng dậy, chạy xuống tầng dưới, chỉ vài giây sau, anh đã chạy lên, cầm theo một túi giấy, Dược cảm thán, chần dài có lợi thật. Thiện trút hết bánh vào chiếc túi, đưa cô cả cốc trà sữa to đùng mới hết một phần ba.

- Em cầm về đi, tôi đi xe buýt nên không tiện đưa em về! Về cẩn thận nhá!

Dược gật đầu, cô cũng không hi vọng anh đưa về, học thì có thể nói là học cùng bạn chứ để anh đưa về đến nhà thì không bình thường cho lắm. Cô đi thật nhanh ra điểm đón xe buýt. Lên xe buýt, Dược vỗ ngực, thở phào, cô thầm hét, không thể tin được, mình vừa học cùng một phi công, ôi trời ơi!

Cốc trà sữa cô mang theo lên xe buýt nhanh chóng làm mọi người chú ý. Bác phụ xe cười:

- Cốc trà sữa mua bao nhiêu vậy?

- Cháu không biết, cháu được bạn mua cho, không kịp nhìn giá tiền hay gì luôn.

- Ừ, bạn mua cho, nhưng bạn thiếu chữ "trai" đúng không?

Dược chỉ biết cười, mặt có xu hướng hơi đỏ lên. Bác phụ xe lắc đầu:

- Bố mẹ nuôi ăn học bao nhiêu năm, vậy mà chi tiền cho bạn gái không tiếc cái gì, thôi, may mắn là nó còn có bạn gái, chứ trai bây giờ ế nhiều lắm.

Như sợ thế giới chưa đủ loạn, Dược buột miệng phân bua giùm anh, sau này nghĩ lại, cái miệng hại cái thân.

- Dạ, anh ấy là phi công nên cũng thoải mái ạ!

- Ồ, phi công à?

Thế là mọi người trên xe lại quay ra bàn tán về phi công, nào là lương, chế độ học, giờ giấc, ngoại hình.. Nhưng mọi người không chỉ bàn tán mà những gì không chắc, họ đều nhìn Dược như hỏi cô, cứ như cô là bạn gái của anh luôn vậy. Dược cũng chị dựa vào những gì anh đăng lên face để trả lời. Cuối cùn, lái xe chốt lại một câu:

- Cùng là người cầm lái mà lái xe trên trời thì lương trên trời còn lái xe dưới đất thì lương dưới đất.

Dược về đến nhà, bỏ ba lô xuống, trong ba lô vẫn còn quyển sách "ETS 2017" nên chắc chắn đây không phải là mơ. Cô bắt đầu nhảy tưng lên như một đứa tăng động và rút di động nhắn cho học tỷ mình là Thanh, kể hết chuyện tối nay và xin chị lời khuyên.

- Em phải cẩn thận, quanh phi công toàn tiếp viên xinh đẹp không đó!

- Em biết mà, nên em mới muốn làm gì đó tặng lại, để người ta mời một bữa hoành tráng như vậy không hay lắm.

- Vậy thì em làm bánh để tặng đi, bông lan trứng tự làm không ngán đâu!

Dược vò đầu:

- Từ khi nào mà em biết làm bánh, em có biết làm gì đâu!

- Chị biết làm, sang chỗ chị, chị chỉ trọ một mình thôi.

- Ui, em yêu chị nhất, nhưng mà mai anh ấy bay từ sáng sớm cơ!

- Ôi con ngố này, anh đây có phải chỉ bay một lần đâu, hoặc chờ lúc anh ấy về là được.

Dược vỗ tay: "Ừ nhỉ, đúng là thông minh đột xuất, ngu bất thình lình".

- Em ước gì lâu lâu ngu một lần cho biết chứ lúc nào cũng ngu thế này thì chán lắm.