Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự là Người Tốt

Chương 116



Lúc Lam Hi Thần giẫm lên con đường sỏi đá, đi đến từ đường, không biết vì sao đột nhiên nghĩ đến, có vài người tuy thoạt nhìn cuộc sống rất khổ, lấy cỏ làm ngói, mưa móc làm thức ăn, không một xu dính túi, hôm nay không biết đến ngày mai, nhưng họ sống thật là vui vẻ, bởi vì những gì họ muốn đều có, có thể là một thân thể tự do cả đời dãi dầm mưa gió, cũng có thể là người vợ tào khang đồng cam cộng khổ, lại có vài người tuy rằng nhìn qua cái gì cũng không thiếu, cuộc sống xa hoa, nhà cao cửa rộng gia đình hiển hách, sinh ra ngậm chìa khoá vàng, tiền hô hậu ủng, muốn gió có mưa, ngày ngày hưởng thụ trong ôn nhu hương, ở nơi phú quý, người ngoài nhìn hoàn toàn không thấy có gì phải sầu khổ, chỉ có chính mình biết, ca múa sắc đẹp có thể che giấu nỗi buồn, chỉ vì những thứ có được đều không phải thứ mình muốn, thứ mình muốn cố tình đều không chiếm được.

Hắn tự nhận là tính tình điềm đạm, tấm lòng rộng rãi, cho nên tránh được những ưu phiền của loại người thứ hai, nhưng người em ruột thân như máu thịt, lớn lên từ nhỏ, thoạt nhìn là một người thanh đạm không có nhu cầu, thật ra lại là nhuốm bụi trần sâu sắc, đã xác định, thì không cách gì dễ dàng buông tay, nói là chấp nhất cũng được, nói là đáng thương cũng thế, đã vậy từ nhỏ mất đi sự quan tâm của cha mẹ, thật vất vả chịu đựng việc mẫu thân lìa đời, khi thiếu niên, lại gửi gắm trái tim cho một người, buồn bã vì không có được, lại thêm tính tình ít khi nói cười, xưa nay không có lúc nào mặt mày thư giãn thoải mái.

Lúc này đây Lam Hi Thần bước vào từ đường, nhìn thấy một đôi thân ảnh cùng nhau quỳ gối trên nền nhà lát đá xanh lạnh lẽo, lại ngọt ngọt ngào ngào nắm tay nhau, Lam Vong Cơ nhìn người bên cạnh, tia bình đạm nơi khoé mắt kia, lại hiện rõ ý cười, những rung động cảm nhận trong nội tâm, là trước nay chưa từng có.

Lúc hắn từ dưới chân núi trở về, đã nghe nói Lam Vong Cơ bị bắt đến từ đường chịu phạt, vội vàng đến gặp Lam Khải Nhân, từ một mảnh sắc mặt xanh tím của ông hỏi ra được tiền căn hậu quả, tốn công miệng lưỡi thật lâu mới có được sự tha thứ từ thúc phụ vẫn đang canh cánh trong lòng. Cũng không trách được ông nhất thời khó có thể tiếp thu, hai huynh đệ thưở nhỏ đã gập ghềnh, không được như ý, trưởng thành dưới sự dạy dỗ của ông, hiếm khi gây thất vọng, ông đối với hai người càng gửi gắm kỳ vọng thật cao, đối với tương lai của Vong Cơ, trong lòng không thể không tính toán một chút, nhưng tình hình hiện giờ khác xa so với những gì ông tưởng tượng, nhất thời cũng có mất mát giận dữ, nhưng ngày tháng còn dài, để từ từ sau này hắn lại giải thích thêm với ông, để ông chấp nhận cặp đôi Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện. này - một cặp đôi khác với bình thường trong mắt người đời, thậm chí là một sự kết hợp kinh thế hãi tục.

Được Lam Hi Thần giải cứu, Nguỵ Vô Tiện vui mừng sung sướng kéo Lam Vong Cơ trở về. Dọc trên đường đi hân hoan nhảy nhót, giống như là đứa nhỏ rốt cuộc có được bảo bối mà trong lòng luôn mong nhớ, cũng mặc kệ Lam Vong Cơ có nghe hay không, cứ ríu ra ríu rít nói linh tinh mãi không dứt.

Sau khi trời tối, trên núi càng có vẻ thanh vắng, đệ tử môn nhân đa số ở trong phòng yên tĩnh đọc sách, ngồi thiền, hai bên con đường lát sỏi đá không có ai ồn ào náo động, Lam Vong Cơ yên lặng đi tới, để mặc Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh nhảy nhót, lôi kéo tay y không rời, cho dù dọc đường quấy nhiễu sự thanh tĩnh của bao người khác, cũng không ngăn cản một lời.

Lúc trở lại Tĩnh Thất, đã gần giờ hợi, Nguỵ Vô Tiện quỳ một ngày, gân cốt cả người kêu gào, ngã đầu là ngủ ngay, bị Lam Vong Cơ thích sạch sẽ kéo dậy, đổ một thùng nước ấm, đưa khăn tắm và quần áo để thay, sau đó y tự mình đóng cửa và đi ra ngoài.

Nguỵ Vô Tiện vừa cởi áo vừa nói thầm, cái thói sạch sẽ này của Lam Trạm khi nào mới sửa, từ sáng sớm đã bắt đầu quỳ ở từ đường, không gặp gió cũng không trúng mưa, càng không nghịch đất cát, dơ chỗ nào. Cởi quần áo, hai ngón tay của hắn sờ soạng nhẹ nhàng trên người, tự cảm thấy rất sạch sẽ, cứ nghĩ như thế, rồi ma xui quỷ khiến mà trong đầu nảy ra một ý nghĩ, tiếp theo mặt đỏ bừng.

Lam Trạm, hay là muốn cùng hắn... khụ khụ.

Cho nên mới, kêu hắn tắm rửa trước một chút?

Cũng phải, tam bái cũng đã lạy, hai người còn ngủ cùng trên một chiếc giường, xảy ra chút chuyện gì đó, thật sự cũng chỉ là thuận lý thành chương.

Nguỵ Vô Tiện nai con chạy loạn trong lòng, bước vào thùng tắm, tỉ mỉ xoa bồ kết lên người, bỗng nhiên nghĩ đến, đã như thế, tại sao Lam Trạm không dứt khoát tắm chung với hắn, tắm uyên ương không phải rất tuyệt sao? Lại còn kiêng dè đi ra ngoài, nếu không, chính mình chắc chắn sẽ ở bên cạnh chọc ghẹo y, nói cho y cả người nóng lên, còn chưa tắm xong, hai người đã trực tiếp làm luôn.

Nhưng với tính tình của Lam Trạm, hôm nay mới vừa bị Lam Khải Nhân thuyết giáo một trận về đạo đức bại hoại, chỉ sợ trong thời gian ngắn còn chưa ổn định lại, khẳng định chỉ là chính mình đầy đầu toàn suy nghĩ lan man không đứng đắn, huống hồ y là người chính nhân quân tử như vậy, làm sao trong tình huống chưa có sự đồng ý của mình, đã tự chủ trương mà làm chuyện như thế?

Hắn một chặp nghĩ rồi một chặp không nghĩ, sau đó nhớ đến nụ hôn trong từ đường, hương vị đôi môi của Lam Vong Cơ, hơi nước ấm áp lượn lờ, bốc hơi khiến hắn tâm viên ý mã, cúi đầu nhìn, thân thể thế mà tự động nổi lên phản ứng.

Nguỵ Vô Tiện ngẩn ra, trong lòng không hiểu sao hoảng hốt, nhưng ngẫm nghĩ lại, cũng không trách mình suy nghĩ miên man, thân thể này mấy tháng rồi rong ruổi trong địa ngục âm quỷ, rét cắt da cắt thịt, đã lâu rồi không được đối đãi dịu dàng, càng miễn bàn đến lúc rảnh rang tự mình an ủi, lần giải quyết trước đã không thể nhớ được là khi nào, nắng hạn gặp mưu rào, chỉ là phản ứng tự nhiên.

Ánh mắt xuôi xuống dưới mặt nước do dự, Nguỵ Vô Tiện tỉ mẩn xem xét da thịt trơn bóng của mình một hồi, đưa ngón tay nhéo thử, xúc cảm cũng tạm, tuy rằng vẫn luôn cảm thấy không rắn chắc đàn hồi bằng thân thể trước kia của mình, nhưng Lam Trạm chắc cũng không đến mức ghét bỏ.... Vừa nảy lên suy nghĩ không biết người kia đánh giá thế nào đối với thân thể này, thì cảm thấy hạ thân đã cứng thêm vài phần, hắn khẽ nuốt nước bọt, tay không nhịn được đưa xuống dưới.

Tiếp theo, hắn lại có chút khó xử, không biết có nên tự mình giải quyết ngay tại chỗ luôn hay không, dù sao hiện giờ có Lam Trạm....

Nghĩ như vậy tuy rằng có chút không biết xấu hổ, nhưng mà... lòng bàn tay của hắn bao trùm lấy thứ ấy của mình, nhẹ nhàng tuốt một cái, cả người nhịn không được run rẩy lên, trong lòng nghĩ đến Lam Vong Cơ, cảm giác kỳ lạ dâng lên trong ngực, bọt nước lăn xuống theo hầu kết, thở hơi dồn dập một chút.

Hắn dạng ra thành một tư thế thuận tiện ở trong thùng tắm, năm ngón tay siết lại, bắt đầu tuốt từ trên xuống dưới. Chỉ di chuyển một lát, hai chân đã căng thẳng, ngón chân cuộn lại trên thớ gỗ thô ráp của thùng tắm, nhịn không được cào cào, giữa mày hắn nhăn lại, cánh môi bị những chiếc răng nhỏ cắn chặt, lúc nhanh lúc chậm, mặt nước dần dần xao động có quy luật.

Không biết là nước tắm nóng, hay là tâm tư chạy đến tận đâu, mà Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy cả người nóng khủng khiếp, nước nóng rực, thân thể nóng rực, tuy cố gắng đè nén hơi thở quanh quẩn trầm trầm bổng bổng, không ngờ vẫn phát ra âm thanh.

Nguỵ Vô Tiện dựa vào ký ức di chuyển đầu ngón tay, hơi kích thích bằng cách đè lên lỗ chuông trên quy đầu, nhưng điểm nhạy cảm của thân thể này dường như khác với thân thể quen thuộc từ nhỏ của chính mình, đột nhiên giống như chạm phải một cái chốt mở nào đó, một cảm giác tê dại như dời non lấp bể, vật giữa hai chân run rẩy, đốt cháy toàn bộ cơ thể, hắn nhịn không được ngẩng cổ lên, tràn ra một tiếng rên giữa không gian hơi nước nóng hầm hập.

Không nghĩ là âm thanh có chút lớn, một loạt tiếng đập cửa dồn dập doạ hắn sợ tới mức lòng bàn chân trượt xuống, cả người lọt tõm vào thùng nước tắm, "Nguỵ Anh! Mới vừa rồi là tiếng động gì? Ngươi... thế nào? Có chỗ nào không ổn không?"

Đôi tay có khớp xương ngón tay thon dài thò lên khỏi mặt nước, bám lấy miệng thùng, Nguỵ Vô Tiện ngửa đầu lên sặc nước, cong lưng ho khan một hồi lâu, ngoài cửa nghe thấy động tĩnh của hắn làm như càng sốt ruột, hắn đưa một tay lên ra hiệu, đưa hồi lâu mới nhớ ra đối phương không nhìn thấy phản ứng của hắn, nghĩ muốn nói nhưng lại nghẹn đến hoảng, bọt nước không ngừng nhỏ giọt từ trên lông mi, một ít chảy vào trong mắt, chọc vào khiến hắn vô cùng khó chịu, đang chật vật, cửa gỗ rầm một cái bị mở ra, Lam Vong Cơ lao vào như một cơn gió lốc.

"Nguỵ Anh!"

Lam Vong Cơ dựa vào cạnh thùng nước, thấy Nguỵ Vô Tiện chỉ nhìn y, sau một hồi lâu không nói ra lời, cũng không hỏi gì, nhanh chóng quyết định, một tay chụp lấy cánh tay hắn để bắt mạch, mạch đập ngoại trừ nhanh hơn bình thường một chút, thì không có gì khác thường, sau đó nâng gương mặt hắn lên, cẩn thận lau nước trên mặt hắn, một đôi mắt đen láy mang chút khẩn trương lập loè nhìn y, đồng tử hơi nở to, khoé mắt lấp lánh ánh nước cong cong như vầng trăng non, ánh mắt mê man, môi hơi mím lại, rồi lại hơi hé ra thở nhẹ hổn hển, gương mặt nóng bừng đỏ ửng, giống như con thỏ cọ vào lòng bàn tay y, giọng nói lại có chút khàn khàn, ".... Lam Trạm".

Lam Vong Cơ buông hắn ra, ánh mắt dời đi, "Ngươi tắm hơi lâu, ta đi vào xem thử, nếu không có việc gì, ta đi trước".

Nguỵ Vô Tiện vươn bàn tay ướt đẫm ở dưới nước ra, túm chặt lấy tay áo của y, "Lam Trạm, ta có việc...."

Lam Vong Cơ cả kinh, "Sao vậy?"

"Chỗ này có việc...." Nguỵ Vô Tiện kéo tay y xuống phía dưới nước mò mẫm, Lam Vong Cơ cho rằng bụng hắn không khoẻ, rẽ nước sờ lên bụng hắn, bị một thứ dựng đứng cứng ngắc chọc thẳng vào lòng bàn tay, động tác y cứng đờ lại, trên mặt hiện ra một tia mờ mịt, đầu ngón tay hơi thò ra.

Bộ phận kia của Nguỵ Vô Tiện bị đầu ngón tay lạnh như ngọc của Lam Vong Cơ nhẹ nhàng chạm vào, đột nhiên nảy lên, hô hấp của hắn chợt tăng nhanh, cảm xúc khó nén mà rên lên một tiếng: "Lam Trạm...."

Gương mặt Lam Vong Cơ thoáng chốc biến đổi, cả người cũng chấn động, tay rụt lại như điện giật, ở bên cạnh thùng tắm quay đầu qua, không nhìn Nguỵ Vô Tiện nữa. Vẻ xoay lưng hoảng loạn trốn tránh của y hoàn toàn rơi vào mắt Nguỵ Vô Tiện, đương nhiên màu đỏ ửng nổi lên trên vành tai trắng bóng như ngọc kia cũng không thoát khỏi mắt hắn.

Ngón tay Lam Vong Cơ co lại dưới tay áo dài, hơi hơi cuộn chặt, bỗng nhiên hiểu rõ ý nghĩa của âm thanh kêu lên mới vừa rồi nghe thấy ở ngoài cửa kia, y khó khăn cử động, để lại một câu mang chút vẻ gấp gáp "Thực xin lỗi", rồi định chạy ra ngoài.

"Lam Trạm! Ngươi đứng lại!"

Lam Vong Cơ đột ngột đứng khựng lại, tiếng nước văng tung toé vang lên ở phía sau, trong nháy mắt một tia cứng đờ bò lên dọc theo sống lưng.

Thân hình trần trụi của Nguỵ Vô Tiện bước ra khỏi thùng tắm, từng bước một đi đến phía sau Lam Vong Cơ, cũng mặc kệ toàn thân ướt đẫm, lập tức ôm chầm lấy Lam Vong Cơ từ đằng sau.

Thân hình Lam Vong Cơ làm như hơi lảo đảo một chút, giọng nói khàn khàn mềm mại kề sát cổ và lưng truyền đến, "Ngươi gấp gáp đi như vậy làm gì, ta cũng không ăn thịt ngươi.... Chúng ta đã là phu thê, ngươi còn thẹn thùng như thế?"

Cảm giác được ngực đối phương phập phồng, Nguỵ Vô Tiện hơi dừng lại.

"Lam Trạm, chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn... dáng vẻ lúc không mặc quần áo của ta?"

Cả người Lam Vong Cơ cứng đờ tại chỗ.

Nguỵ Vô Tiện ngoài miệng nói ngả ngớn, nhưng lòng bàn tay lại khẩn trương đến mức rịn mồ hôi, giọng nói hơi có chút khàn khàn, lúc nói ra lại mang theo vẻ khiêu khích cố tình, lưu loát như thể xe nhẹ đường quen, nước chảy thành sông, trên thực tế đời này của hắn đều không biết làm thế nào tán tỉnh, lúc trước đùa giỡn Lam Vong Cơ, đúng thật chỉ là đùa và giỡn, không có nửa điểm hàm ý ham muốn tình dục thật sự nào, giống như trêu chọc con thỏ vậy, thấy Lam Vong Cơ đáng yêu, muốn chọc cho y đỏ mặt, chọc cho y bực tức.

Nhưng lúc này... toàn thân trong ngoài của hắn đều nóng rực, từ đầu sợi tóc đến dưới ngón chân từng chút đều khao khát gần gũi với Lam Vong Cơ.

Vừa rồi hắn ngâm mình trong nước suy nghĩ lung tung, rất có vài phần tự cho là đúng, nhưng lúc Lam Vong Cơ vừa bỏ đi, mang theo ý tứ lùi bước rõ ràng, hắn lập tức thấy sợ hãi. Cả người hắn đều là hoảng sợ, sâu trong nội tâm không chắc chắn một chút nào, rốt cuộc Lam Vong Cơ có muốn mình không. Trong nháy mắt phải ôm chầm lấy bằng bất cứ giá nào, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, đợi đến khi hắn từ từ theo kịp nhịp tim đập của mình, khắp đầu lại toàn là, nhỡ Lam Trạm cứ thế vứt mình đi, mặt lạnh tâm lạnh giống như trước đây, bất động như núi mà cự tuyệt, cho dù hắn là một người mặt dạn mày dày, có phải cũng không còn mặt mũi gặp người khác hay không.

Gặp phải một phu quân thanh tâm quả dục, cổ hủ cũ kỷ nhất trần đời, ngay cả chuyện phòng the cũng bỏ lơ, vậy hắn sẽ ôm chăn khóc trên giường mất thôi.

Nhưng mà Lam Vong Cơ không nói từ chối cũng không nói muốn, chỉ yên lặng đứng ở đó, giống như người bị hạ chú Định Thân, một chút thở mạnh cũng không dám, mỗi một sợi tóc đều quy quy củ củ, ngoan ngoãn ở yên đó, nhu thuận dễ bảo, để mặc Nguỵ Vô Tiện dụi cọ đùa nghịch.

Cả mái tóc hoàn mỹ mượt mà của Lam Vong Cơ bị dụi đến mức hơi bù xù lên, run rẩy trong hơi thở vô tình hữu ý của hắn, Nguỵ Vô Tiện vốn đang vùi đầu sau cổ y, thấy thế nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên, ngay sau đó cảm giác được cách bên dưới làn tóc dày mịn như thác nước, Lam Vong Cơ dường như chợt nổi lên một tầng lông tơ ở sau gáy.

Nguỵ Vô Tiện chớp mắt một cái, không dám tin tưởng.

Lam Vong Cơ tựa như một con thỏ lớn ngoan ngoãn quá mức, bị hắn dụi đến mái tóc không còn ngay ngắn, lông tơ dựng đứng cả người, mà không một câu oán hận, vẫn không nhúc nhích ở yên trên lòng bàn tay hắn, để mặc hắn xoa tròn ấn dẹp.

"......?"

Đây vẫn là Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ uy nghiêm vô hạn, người sống chớ gần kia hay sao?

Tưởng tượng như vậy, Nguỵ Vô Tiện liền nhịn không được mà dậy sóng lên.