Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự là Người Tốt

Chương 117



Thân hình nóng bỏng ở sau lưng bỗng nhiên tách ra, Lam Vong Cơ bị một bàn tay của Nguỵ Vô Tiện để trên vai nhẹ nhàng xoay một cái, cả người hoàn toàn quay về phía sau, thân thể quay sang, nhưng đôi mắt lại nhắm chặt.

Mặt mày tuấn mỹ thanh lãnh, nghiêm trang như mọi khi, hơi nhăn lại, làm như không vui, lại làm như nhẫn nại, nhưng Nguỵ Vô Tiện rõ ràng, nếu Lam Vong Cơ trong lòng chán ghét, khinh thường nhìn thứ gì đó, thì đã sớm phất tay áo bỏ đi, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn thêm một cái, dáng vẻ hiện giờ của y, khiến cho người ta có cảm giác như một hoà thượng lần đầu đi vào nhà thổ, có ý xấu nhưng không có gan làm, tiến thoái lưỡng nan, chân lại luyến tiếc không dời đi được.

Một tiếng cười khẽ vô cùng rõ ràng của Nguỵ Vô Tiện lọt vào tai y, mang ý đồ khiêu khích không giấu được: "Lam Trạm, Lam Vong Cơ, Hàm Quang Quân, ngươi có dám mở mắt ra, nhìn ta hay không".

Ngón tay của Nguỵ Vô Tiện gãi gãi vào cằm y, Lam Vong Cơ nhẫn nại một hồi, bỗng nhiên nắm lấy tay hắn, gương mặt căng thẳng hơi thả lỏng, lông mi run rẩy, từ từ mở mắt ra.

Trên mặt y mang một vẻ mặt không rõ là tâm trạng gì, có chút nghiêm khắc, cảm xúc không xác định, giống như là bị thứ gì đó mạo phạm vậy, ẩn ẩn vẻ buồn bã, nhưng ánh mắt lại thẳng thắn thành khẩn vô cùng, ngay từ đầu làm như có chút bất đắc dĩ, nửa che giấu nửa lộ ra, nửa thật nửa giả hé ra vài ánh nhìn, đợi đến khi tầm mắt rốt cuộc rơi xuống, thì không dứt đi được nữa, đuôi mắt khẽ động đậy rất nhỏ đến mức không thể phát hiện, thẳng băng đảo quanh khắp người hắn, từ trên xuống dưới tỉ mỉ chi tiết đánh giá tới lui vài lần, cổ họng nhẹ nhàng nuốt một cái, hầu kết lăn lộn một vòng, tầm mắt dừng lại ở bộ phận phía dưới bụng gần như muốn đâm vào lớp quần giữa chân y.

"Lam Trạm...." Nguỵ Vô Tiện giống như là con mèo tham lam, móng vuốt viết viết vẽ vẽ lên khắp lòng bàn tay của Lam Vong Cơ, "Ta đã hào phóng cho ngươi xem như vậy, ngươi có phải là nên có qua có lại, giúp ta giải quyết một chút không?". Ngoài miệng hắn khách khách khí khí, nhưng động tác lại không có nửa phần khách sáo rụt rè, vô cùng trắng trợn mà, kéo hai tay Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng đặt lên hông mình, sau đó bám vào vai y, cắn vành tai của y nói: "Lam Trạm tốt, ngươi làm cho ta một chút trước, sau đó ta lại giúp ngươi, sẽ không thiệt cho ngươi đâu..."

Chỉ nghe thấy một tiếng thở dốc đột ngột nặng nề lên, một bàn tay Lam Vong Cơ chợt vòng lấy phía sau eo hắn, một tay kia chống vào một chỗ trên ngực hắn, ánh mắt giao nhau, chậm rãi trượt xuống dưới, lưng ngón tay cọ vào đường cong cơ bắp trẻ trung và xinh đẹp trên bụng, sờ đến nỗi Nguỵ Vô Tiện ngứa ngáy choáng váng, dương v*t lơ lửng giữa không trung hơi lắc lư, tiếp theo đã bị năm ngón tay thon dài trắng nõn quấn lấy, bao lại trong một lòng bàn tay hơi rịn chút mồ hôi.

"Ưm...!"

Lam Vong Cơ thoáng hoảng hốt trong giây lát, dè dặt nắm lấy vật nhỏ nóng bỏng kia, lúc đầu động tác không khỏi lạ lẫm, lòng bàn tay di chuyển lên xuống dọc theo những đường gân xanh tím, sau đó nghe thấy Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng nức nở, hơi thở mang theo hơi nóng, ướt át ái muội phà vào trong không khí, trái tim run rẩy như thể đương không bị cào một cái, Lam Vong Cơ đứng không vững, hồn vía lên mây hơi lảo đảo trong một khoảnh khắc.

Giữa mày nhíu chặt, liếc mắt nhìn người đối diện, làm như có chút tức giận, tay siết chặt mệnh căn của hắn, thô lỗ bắt đầu tuốt lộng.

Kết quả của tinh thần không ổn định, chính là động tác không biết nặng nhẹ, Nguỵ Vô Tiện vịn vào y thở hổn hển một hơi, oán giận: "Lam Trạm, ngươi nhẹ một chút, chỗ đó rất mẫn cảm....."

Lam Vong Cơ hơi ngẩn người, sau đó lấy lại bình tĩnh, ánh mắt tinh tế quan sát gương mặt Nguỵ Vô Tiện, theo đó mà thay đổi tư thế tay, lực độ, dần dần nắm giữ được một số kỹ thuật.

Hai cánh tay Nguỵ Vô Tiện treo trên cổ Lam Vong Cơ, thoải mái nheo mắt lại, bị những động tác thô bạo và trực tiếp của Lam Vong Cơ khiến cho cơ thể hơi lắc lư tới lui, đường cong duyên dáng của phần eo lưng trượt qua lại trong vòng tay của đối phương, mí mắt khẽ hé mở, con ngươi nhiễm chút men say, ánh mắt va chạm với ánh mắt y, mềm như bông mà câu lấy y, trêu chọc cho ngọn lửa ở bụng dưới y bùng cháy lên, ngọn lửa liếm lên làn da y, ngứa ngáy lan tràn khắp trong lòng.

Trên má Nguỵ Vô Tiện ửng hồng đẹp giống như đánh phấn, hai cánh môi bị hơi nước hun đỏ thắm quyến rũ lòng người, hơi hé ra một chút, tiếng rên rỉ như có như không hoá thành hơi thở hổn hển không ổn định, từng chút từng chút câu lấy hồn Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ cúi người, lấp kín hơi thở của cái miệng hấp dẫn kia, hít một ngụm thật sâu, mút lấy chiếc lưỡi mềm mại bên trong đó, khiêu khích đầu lưỡi, cọ xát qua lại một trận, nhẹ nhàng cắn lấy cánh môi bị y chà sát đến sưng lên, cho đến khi nghe được âm thanh lúng búng phản đối của Nguỵ Vô Tiện, mới chưa đã thèm mà tách ra.

Đầu Nguỵ Vô Tiện choáng váng mơ màng, hai chân nhịn không được có chút rung lên, rất nhanh đã chịu không nổi nằm lên người y, vòng chặt lấy cổ y: "Lam Trạm, ta không đứng được... ngươi đem ta, đem ta ẵm lên giường đi...."

Động tác tay của Lam Vong Cơ hơi khựng lại, như là nghe được điều gì đó không nên nghe, cả người lại ngây ngốc ra.

Nguỵ Vô Tiện một hơi treo lơ lửng trong không trung, lửa dục đốt cháy trống rỗng, nửa người dưới đều là cảm giác trống trải lạnh lẽo, khắp đầu toàn là khao khát lòng bàn tay ấm áp của Lam Vong Cơ, quyến luyến cảm giác cọ xát qua lại bao trùm toàn bộ thứ ấy của hắn, không nhịn được dâng mình về phía Lam Vong Cơ, bất mãn nói: "Đừng ngừng lại ở đây, lên giường, ngươi làm gì ta cũng được, làm bao lâu cũng được...."

Tiếp theo, hắn liền cảm nhận rõ ràng một tia rối loạn của đối phương, Lam Vong Cơ gần như là cắn răng, giữa hai hàm răng rít ra mấy chữ: "Đừng nói nữa..."

Ba chữ vô cùng đơn giản, thế nhưng mang theo một cảm giác uy hiếp xưa nay chưa từng có, con thỏ lớn ngoan ngoãn khôn lanh kia ở trong đầu hắn bụp một cái tan tành mây khói.

Nguỵ Vô Tiện gần như ngây người, lập tức ngoan ngoãn im miệng.

Lam Vong Cơ mất công sức một hồi thật lâu, mới đột phá ra khỏi cuộc chiến không khói thuốc súng kia của chính mình, tay trượt xuống một cái, vốn định ôm lấy mông của Nguỵ Vô Tiện nâng lên thắt lưng, kết quả là dừng lại một hồi trên cặp mông tròn trịa đó, sau đó có chút dời đi không được.

Không nhịn được, xoa nắn mấy cái, cảm giác nẩy nở săn chắc khắp trong tay, cả người Nguỵ Vô Tiện run rẩy, đỏ mặt nói: "Nhị ca ca, tay không thành thật như vậy, kêu ngươi ẵm ta không kêu ngươi sờ lung tung...."

Người nọ mắt điếc tai ngơ, một bàn tay thuận lý thành chương trượt xuống dưới, làm như thăm dò một nơi hẻo lánh ít dấu chân người, gấp gáp cần khai phá, liên tục lưu luyến vùng thịt non mềm nhất bên trong đùi, Nguỵ Vô Tiện cảm giác được đối phương chợt biến đổi khí tràng, ngực khẽ rung lên, bị y hết xoa lại nắn, tê ngứa đan xen, cũng không lên tiếng, trong ngực dâng lên một cảm giác thoả mãn vi diệu, chìm đắm trong vòng tay nóng rực của Lam Vong Cơ.

Gương mặt Lam Vong Cơ dán vào mái tóc hắn, hô hấp trở nên chậm chạp mà dài sâu, mang theo một loại thận trọng, một loại ẩn nhẫn, kiểm soát có chừng mực, từng chút từng chút làm chính mình sa vào trong đó, tựa như mỗi một phút mỗi một giây, đều là những giây phút phóng túng và quên mình cuối cùng.

Phản ứng không bình thường kiểu này của Lam Vong Cơ, lại làm cho Nguỵ Vô Tiện thoáng bĩnh tĩnh lại một chút, cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ không nói rõ thành lời, ".... Lam Trạm?"

Không đợi hắn nghĩ kỹ, một sức lực mạnh mẽ nhấc bổng vùng eo mông của hắn, lập tức cả người hắn bị Lam Vong Cơ ôm lên, ném lên trên giường giống như một con thú nhỏ không còn chút cơ hội phản kháng nào bị ném vào trong hang ổ của quái thú, Nguỵ Vô Tiện xoa xoa chỗ mông bị té đau, có chút tức giận nhìn về phía Lam Vong Cơ, lại phát hiện con quái thú này làm như không vội vã ăn thịt hắn, ánh mắt nhìn hắn thậm chí còn mang theo một chút lạnh nhạt cố tình.

Lam Trạm....?

Một ngụm gió đêm lạnh lẽo bị hắn hít vào lồng ngực, Nguỵ Vô Tiện chớp mắt, có chút thấp thỏm, hai chân thon dài trơn bóng của hắn duỗi ra ngoài, như thể con mồi nhào vào lòng, lập tức quấn lấy trên người Lam Vong Cơ, được Lam Vong Cơ vững vàng đón lấy, không cho phản đối gập chân sang hai bên, thành một tư thế hai chân mở rộng ra, nhìn không sót một chút gì, hai cánh tay muốn trêu chọc cũng bị y nắm lấy, thân hình y nghiêng tới trước, đè tay xuống hai bên đầu Nguỵ Vô Tiện.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, khuôn mặt không chút gợn sóng của Lam Vong Cơ, mặt mày vẫn như sương như tuyết, ngay cả chút ửng đỏ ở gốc tai cũng làm như nhạt đi, thật là một mỹ nhân bằng ngọc lạnh lùng nghiêm túc. Nguỵ Vô Tiện cắn cắn môi, nỗi nghi ngờ quẩn quanh trong lòng. Lam Vong Cơ không nói tiếng nào, một bàn tay buông ra, vừa định đưa xuống mò mẫm dưới hạ thân hắn, cái tay kia của Nguỵ Vô Tiện không bị giam giữ nữa, lại nhẹ nhàng sờ lên gương mặt như ngọc của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ hơi sững sờ, đôi mắt rũ xuống một chút, sự lạnh lùng giữa chân mày hơi tan đi, cúi đầu đặt một nụ hôn vào lòng bàn tay của hắn.

Nguỵ Vô Tiện trong lòng rung động, tay kia thuận thế vòng lên mái tóc của Lam Vong Cơ, sờ soạng đến khi mái tóc không chút cẩu thả của y hơi rối loạn một chút, mới rút ra một cây trâm nhỏ, ngón tay luồn vào mái tóc đen mượt trượt xuống dưới, trượt đến bên hông Lam Vong Cơ, đầu ngón tay móc vào, định tháo đai lưng của y, "Ngươi mặc chắc chắn như thế làm gì..."

Lam Vong Cơ cau mày, một lần nữa túm lấy bàn tay tự chủ trương của hắn lại, kéo lên đỉnh đầu hắn, giữ thật chặt, "Đừng lộn xộn".

Nguỵ Vô Tiện ngây người ra, khó chịu vùng vẫy, "Dựa vào cái gì mà không cho ta cử động?"

Lam Vong Cơ hiển nhiên không hài lòng lắm với phản ứng này của hắn, hai ngón tay kẹp lấy sợi mạt ngạch trên tóc kéo xuống, vòng quanh cổ tay Nguỵ Vô Tiện hai vòng trói chặt, cột vào thanh chắn ở đầu giường.

Nguỵ Vô Tiện bị một loạt thao tác của y làm cho hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn, phát hiện tình trạng của mình vô cùng bị động, tư thế lại cực kỳ bất nhã, đang định phản đối, đằng trước đã bị Lam Vong Cơ cầm lấy một lần nữa, chút cảm giác thẹn thùng vừa nảy lên trong lòng chợt bị bao phủ trong cơn khoái cảm.

Trải qua một đợt luyện tập mới vừa rồi, Lam Vong Cơ đã là xe nhẹ đường quen, năm ngón tay giỏi khảy đàn chơi nhạc bao lấy vật đó của hắn, tỉ mỉ xoa nắn dọc theo những đường mạch máu cố định trên đó, không chậm trễ một giây phút nào, trong đầu Nguỵ Vô Tiện vang lên ong một tiếng, khoái cảm mãnh liệt ập đến, khiến cho da đầu hắn tê dại, không khỏi cuộn chặt thân mình, hai chân khép lại ở bên hông Lam Vong Cơ hơi hơi run rẩy, ngón chân quấn lấy vạt áo trắng, xoắn vặn thành một cục nhăn nhúm. Ánh mắt Lam Vong Cơ tỉ mỉ phác hoạ từng chuyển động của cơ thể hắn, lòng bàn tay miết lên phần đầu nấm mềm mại của hắn, linh hoạt đảo quanh nơi lỗ chuông, phớt qua nơi mẫn cảm nhất của hắn, chẳng bao lâu, tiếng ưm a nho nhỏ kia của Nguỵ Vô Tiện đã trở thành tiếng khóc rên trầm bổng liên tục.

Tựa như chìm đắm trong thống khổ và cực lạc, đôi lông mày xinh đẹp nhíu chặt, nước mắt chớp xuống hoá thành hơi sương mờ mịt, treo trên hàng lông mi run rẩy, môi mới cắn được một lát, lại run rẩy phát ra tiếng hổn hển liên tục, chiếc cằm duyên dáng ngước lên trên, cần cổ dài tạo thành một đường cong, hầu kết câu lấy mấy sợi tóc đen mềm mại, bị mồ hôi thấm ướt, dán sát vào làn da.

Tóc đen xoã tung trên bờ vai, khẽ lung lay theo sự chuyển động của thân thể, từng đợt khoái cảm quét qua, thân thể Nguỵ Vô Tiện theo đó càng lúc càng mở rộng, hai chân không tự chủ được mở ra về phía Lam Vong Cơ, nếu vuốt ve hơi sai một chút, không chăm sóc tới chỗ mẫn cảm của hắn, thì hông eo còn phối hợp vặn vẹo đong đưa, dâng hạ thân đến tay của đối phương.

Như thế một hồi, đằng trước rốt cuộc phóng xuất ra hết sức tràn trề, cả người Nguỵ Vô Tiện đầy mồ hôi óng ánh, tay chân mềm oặt giữa một mảnh gối chăn hỗn độn. Sau khi được Lam Vong Cơ cởi trói cho đôi tay, đè lên một góc gối, nghiêng đầu tìm đối phương, đuôi mắt một tia cười ngọt ngào, trộn lẫn một chút thoả mãn lười biếng, vươn tay ra câu lấy y.

"Lam Trạm..."

Lam Vong Cơ giống như không nghe thấy, chỉ lấy chiếc khăn lau đi chút bạch trọc rơi rải rác không nỡ nhìn trên bụng dưới của hắn, "Lam Trạm, ta muốn ngươi...." Nguỵ Vô Tiện bám vào một cánh tay của Lam Vong Cơ, nửa người mềm nhũn dựa lên trên, một tay mò mẫm xuống chỗ phồng lên giữa hai chân y.

"Không cần".

Bàn tay Nguỵ Vô Tiện khựng lại giữa chừng, quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, hai mắt y hơi đỏ lên, hơi thở cũng không ổn định như trước đó, khoé môi bạnh ra thành một đường thẳng sắc bén, cả người thoạt nhìn có chút hung dữ, "Lam Trạm...?"

Nguỵ Vô Tiện gọi một tiếng này, có chút bối rối sờ soạng vào trong ngực y, Lam Vong Cơ đẩy tay hắn ra, xoay đầu đi, nhận ra phản ứng này khiến Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, một sợi dây nhỏ trong đầu xâu chuỗi những hình ảnh trước đó với nhau, tiếp theo, trái tim liền có chút khó chịu chìm xuống dưới, "Ngươi... không muốn ta chạm vào ngươi?"

Lam Vong Cơ xoay lưng về phía hắn, ngồi ở mép giường, hơi cúi đầu, nghe thấy câu này của hắn, quay người lại, vén mớ tóc ở vai hắn ra phía sau, nhân tiện lau lớp mồ hôi mỏng trên mặt hắn, "Không phải, thân thể ngươi còn chưa tốt lắm, đừng quá mệt mỏi, đêm nay chỉ đến đây thôi". Thấy dáng vẻ sững sờ ngơ ngẩn của Nguỵ Vô Tiện, ánh mắt dịu xuống, hôn một cái lên trán hắn.

"Nhưng mà...." Cũng không màng cả người ướt đẫm mồ hôi làm bẩn quần áo trắng tinh của y, Nguỵ Vô Tiện ôm y vào lòng, một bàn tay sờ soạng theo đùi y, ánh mắt đầy vẻ ám chỉ, đảo qua bộ phận hiện lên rõ ràng kia, giọng nói nóng rực vang lên bên tai y: "Ngươi đã thế này, làm sao đi ngủ được chứ...."

"Không sao". Làm như sợ hắn lại không quy củ, Lam Vong Cơ túm lấy móng vuốt của hắn, đè chặt xuống, tay kia vẫn lau rửa cho hắn.

Thấy y không để ý tới, Nguỵ Vô Tiện đành phải cọ cọ từng chút từng chút, "Nhưng ta không mệt, thân thể ta rất tốt, ít nhiều được ngươi chăm sóc khoẻ rồi. Nhị ca ca, xin ngươi mà, để ta chăm sóc ngươi một chút đi".

"....."

"Có phải hôm nay những lời nói của thúc phụ làm ngươi để ý không? Nhưng chúng ta đều đã lạy tam bái, đã là phu thê, làm chút chuyện giữa phu thê chẳng lẽ không phải là chuyện tất nhiên sao?"

"....."

"Thẹn thùng à? Vậy đi, ngươi làm ta cái gì thì ta làm cái đó, thoải mái như thế nào thì cứ thoải mái thế đó, ngươi không cho ta làm, thì ta không làm, không nổi sóng cũng không xằng bậy, làm một nam tử đàng hoàng của Hàm Quang Quân, được không?"

"....."

Nhưng mặc cho hắn tốn hết công sức, khi mềm khi cứng, Lam Vong Cơ cũng đều chỉ có im lặng, không chút cẩu thả lau người cho Nguỵ Vô Tiện, sau đó bọc từng lọn tóc dài của hắn trong tấm khăn vải, cẩn thận thấm nước, rồi mặc thêm trung y cho hắn, cột kỹ đai lưng, làm như đạo lữ của y, là một vật trân quý cần phải ngàn vạn lần bảo vệ, một chiếc bình sứ có thể ngắm không thể chạm vào, nâng niu trong lòng bàn tay, động tác thô lỗ một chút cũng sợ cọ quẹt ra vết thương, chỉ dám ở xa xa cung kính ngắm nhìn không thể quấy rối, mỗi một ánh mắt đều chứa chan tình yêu cẩn trọng, không hề có nửa điểm vượt quá lễ giáo và làm càn....

Tất cả đều chỉ vì Lam Vong Cơ y đã từng không cẩn thận làm rơi một lần, đau lòng đến hỏng rồi.

Miệng Nguỵ Vô Tiện mấp máy, muốn vô cùng trịnh trọng lặp lại một lần nữa, ta đã sớm tha thứ cho ngươi, nhưng lời này hắn đã nói vô số lần, cho nên cũng không biết còn có thể nói như thế nào nữa.

Tuy rằng ở từ đường đã cùng Lam Vong Cơ bày tỏ tâm ý, nhưng trong lòng Nguỵ Vô Tiện vẫn có rất rất nhiều nghi vấn, như là ở vùng Nghĩa Thành hoang vắng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn lại không nhớ được một chút nào, hoặc như là tại sao Lam Vong Cơ đối với chuyện năm đó cứ nhớ mãi không quên, rõ ràng chính mình đã bỏ qua chuyện cũ từ rất lâu, y vẫn vô cùng tự trách, mặc dù đương sự thật lòng chân thành tha thứ, vẫn không thể xoá bỏ tội lỗi ngày xưa. Chỉ là lúc ấy hắn được đối phương thổ lộ, mừng rỡ như bay lên trời, cảm thấy những chuyện đó đều không quan trọng, hơn nữa Lam Vong Cơ không muốn nói tỉ mỉ, thì hắn cũng không truy vấn nữa.

Đợi đến khi hết thảy phơi bày ra trên giường, hai người thân mật với nhau trong không gian nhỏ hẹp này, hắn mới phát hiện, sự việc không thuận buồm xuôi gió như hắn nghĩ, không phải mọi khúc mắc trong lòng đều có thể tự giải quyết theo sự hiểu rõ tâm ý của nhau giữa hai người.

Nguỵ Vô Tiện muốn chạm vào y, Lam Vong Cơ liền đưa tay ngăn cản, Nguỵ Vô Tiện muốn hôn môi y, y liền quay đầu tránh đi, Nguỵ Vô Tiện muốn tiến thêm một bước, y liền lùi ba bước, trước sau không cách nào tới gần.

Lam Vong Cơ thật cẩn thận, vô cùng cẩn thận giữ lại một điểm giới hạn mà chỉ có y mới biết, cho dù là Nguỵ Vô Tiện cũng không thể đi vào trong tim y, giống như vách tường vô hình lúc trước, Lam Vong Cơ dùng một phương thức khác, lại một lần nữa ngăn cách hắn ở bên ngoài.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy bất lực.

Nguỵ Vô Tiện đuổi theo ánh mắt y, đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ dưới ánh nến thật mềm mại, hắn nhịn không được mổ một cái lên hàng lông mi của y, nhân lúc Lam Vong Cơ còn sững sờ, lại hôn lên khoé miệng y, phòng tuyến tựa như trong nháy mắt cháy mất tiêu, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy tay mình được buông ra, liền ôm chặt vùng thắt lưng của Lam Vong Cơ, mùi đàn hương thanh đạm tràn ngập cõi lòng, hắn nhẹ nhàng hít lấy, để cho chính mình ngụp lặn trong đó.

Lam Vong Cơ vừa định đẩy hắn ra, thì nghe Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ta chỉ ôm vậy thôi, không làm bất kỳ điều gì khác, ngươi đừng đẩy ta ra. Ta không biết ngươi vì sao không muốn ta, ngươi không muốn nói, thì không nói. Ta chỉ muốn ngươi nghe... Lam Trạm, ta thích ngươi, muốn ngươi...."

"......"

Nhịn không được dùng sức siết chặt đối phương, "Lam Trạm, ta thật sự muốn ngươi....."

Người nọ hơi tránh né, "Nguỵ Anh...."

"Đừng đẩy ra...." Nguỵ Vô Tiện hận không thể dùng tất cả sức lực, làm cho khoảng cách giữa hai người thật nhỏ đi, nhưng trong lòng nhận ra vô cùng rõ ràng sự kháng cự của đối phương, chỉ có thể giữ một chút cẩn thận như đi trên băng mỏng, cánh tay cũng không dám vòng chặt quá, chỉ nhẹ nhàng ôm Lam Vong Cơ vào lòng, tỏ ý sự thân mật của mình không hề có tính uy hiếp.

Hắn như thể một con mèo thèm ăn, tinh tế hít lấy mùi hương nơi cổ Lam Vong Cơ, chóp mũi dán lên làn da hơi lạnh lẽo của y, nhẹ giọng nói: "Ngươi muốn ta cũng được, không muốn cũng được, đều được hết. Ta chỉ là muốn gần gũi với ngươi, cũng không dứt khoát phải làm loại chuyện này, ngươi để cho ta ôm thế này, chỉ ôm vậy thôi, đừng đẩy ta ra, có thể không?"

Lồng ngực Lam Vong Cơ hơi phập phồng, Nguỵ Vô Tiện có thể cảm nhận được nhịp tim đập nóng bỏng ở bên trong.

Bọn hắn cứ thế ôm một hồi, cho đến khi gió đêm thổi ánh nến lắc lư, hơi lạnh buổi đêm theo ánh trăng từ khe cửa lớn và cửa sổ len lỏi vào.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đẩy hắn ra, khiêng thùng tắm đi ra ngoài.

"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta không quấy rầy ngươi".

Sau khi sửa sang lại mọi thứ, y ôm chăn và gối của mình, xoa đầu Nguỵ Vô Tiện nói lời này, rồi đi thẳng ra ngoài. Nguỵ Vô Tiện nhìn theo bóng hình trên tấm bình phong, một mình nằm xuống giường ở gian phòng kế bên.