Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự là Người Tốt

Chương 122



Tuy nói như thế, nhưng sau khi kết thúc hoàn toàn, Nguỵ Vô Tiện cả người mệt lử nằm liệt trên giường, chỉ cảm thấy eo đau lưng đau chân rút gân, khổ không nói nổi, càng không cần phải nói tới khu vực gặp tai hoạ nặng nề ở chỗ khó nói kia, bên trong bên ngoài đều giống như bị xé toạc thành tám mảnh, sau đó ném vào trong chảo dầu sôi một hồi, vàng óng nóng rát mà đau đớn, còn chảy ra đầy chân lớp dầu cực kỳ trơn nhớt.

Lam Vong Cơ nặng nề đè trên người hắn, nghỉ ngơi một lát, mới vừa đứng dậy, chỗ hạ thân tương liên của hai người tách ra, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy đồ to bự cả một buổi tối ăn hiếp hắn kia rốt cuộc đã bị đánh hiện nguyên hình, lúc rút ra, một tiếng "phốc" nhẹ nhàng, ngay sau đó từng dòng nhỏ thuỷ dịch nóng ấm trào ra, Nguỵ Vô Tiện cắn răng ngồi dậy, cái chỗ vừa sưng vừa đỏ kia khiến hắn xuýt xoa kêu đau, chịu vui sướng bạo lực cả một đêm, bây giờ lại chứa đầy tinh dịch của Lam Vong Cơ, theo động tác của hắn, giống như hũ mật đã mở nắp, chảy ra trên tấm khăn trải giường đỏ như lửa, hắn giơ tay quẹt quẹt, bạch trọc dính trên các ngón tay của hắn, treo quấn thành lớp nước có màu sắc ái muội, một mùi xạ hương nồng đậm xông vào mũi.

Nguỵ Vô Tiện nhìn kỹ một vòng, quả thực có thể kêu lên một tiếng xuất sắc, vết ấn vết nhéo vết cắn vết miết, tất cả dấu vết trên người đều do Lam Vong Cơ để lại, được phản chiếu dưới lớp mồ hôi trở nên loang lổ ướt đẫm, chẳng còn lại bao nhiêu chỗ da thịt vẫn hoàn hảo láng mướt trắng nõn, không biết tại sao lại bao phủ một tầng màu hồng nhạt, khắp người chỗ nào cũng lây dính mùi xạ hương.

So với năm đó chịu tội, chỉ có hơn chứ không kém.

Lam Vong Cơ cũng không biết đã tỉnh rượu chưa, ánh mắt ngây ngốc chằm chằm, dõi theo động tác của Nguỵ Vô Tiện, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen, giữa mày nhíu thành một chùm khả nghi. Nguỵ Vô Tiện dự cảm không ổn, không biết y tỉnh rượu hay chưa tỉnh rượu, chỉ cảm thấy nếu để người đối diện này nhìn lâu thêm chút nữa, không chừng lại phải chịu tội tiếp, để giữ được cái mạng nhỏ dập dờn trong mưa gió này, hắn nói sang chuyện khác: "Bộ chăn nệm được đại ca tặng này, đêm nay sợ là dơ bẩn không thể ngủ rồi, Lam Trạm ngươi tìm xem thử, có bộ nào thay được không". Một bên cố gắng chống đỡ cái thân hình tam tai bát nạn, để nhích xuống giường, hạ thân đau đến mức khiến hắn run rẩy, nhìn xung quanh tìm quần áo để mặc vào.

Ai ngờ vừa định khoác lên, đã bị Lam Vong Cơ giơ tay đoạt lấy, vung tay ném sang một bên, "Không được mặc".

Nguỵ Vô Tiện dở khóc dở cười: "Tại sao không cho ta mặc?"

Lam Vong Cơ thành thật nói: "Không mặc quần áo, không bỏ chạy được".

Lúc này Nguỵ Vô Tiện xác định, người này còn say đây.

Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nhớ tới những câu chuyện dân gian, hành động cùa những kẻ lưu manh vô lại đùa bỡn tiên tử rơi xuống trần gian, để phòng ngừa các nàng chạy trốn, nhân lúc người ta tắm rửa ở dưới sông đem toàn bộ quần áo ở trên bờ giấu đi, bất đắc dĩ: "Vậy ngươi có phải muốn giấu hết quần áo của ta đi không hả?"

Nghe vậy, Lam Vong Cơ chậm chạp xuống giường, nhặt tất cả quần áo ném dưới mặt đất lên, sau đó cùng với hai bộ đồ mới sư tỷ tặng cho hắn, bỏ vào tủ quần áo khoá lại. Không biết từ lúc nào y tìm ra hơn bảy tám ống khoá, lần lượt từng cái được y móc lên cánh tủ áo đã đóng chặt, chen chúc với nhau, như thể địa chủ thổ hào keo kiệt cất giữ gia tài bạc triệu.

Nguỵ Vô Tiện trợn mắt há hốc mồm, đang ngây người, Lam Vong Cơ làm như ảo thuật hô biến ra một sợi mạt ngạch hoàn toàn mới, dùng thủ pháp mười phần thành thạo, cột hai cổ tay hắn lại với nhau.

Nguỵ Vô Tiện: "!!"

Nguỵ Vô Tiện cầu xin nói: "Ca ca tốt, ta thật sự không bỏ chạy, ngươi tháo cho ta đi".

Coi sự kháng nghị của hắn như không khí, Lam Vong Cơ gật gật đầu, tự mình nhắc đi nhắc lại: "Bỏ chạy không được".

Nguỵ Vô Tiện thẹn quá hoá giận: "Lam Vong Cơ! Ngươi đừng giả vờ nghe không được!"

Hắn đang lải nhải, sau cổ căng chặt, bị người ta xách như xách con mèo nhỏ ném lên giường, giữa lúc kinh ngạc chưa tan, thì thấy Lam Vong Cơ cuốn tấm khăn trải giường dơ lại, coi đó như khăn tắm, tuỳ ý lau lau thân hình của hai người, rồi ném sang một bên, lại thuận tay phất cho đèn tắt, thân hình trần trụi, không một mảnh quần áo, cứ thế ôm hắn, nhắm hai mắt lại, nghiêm túc dặn dò nói: "Đi ngủ".

Ngày hôm sau, Lam Vong Cơ vừa mở mắt, lập tức lăn từ trên giường xuống đất.

Nguỵ Vô Tiện nghẹn cả một bụng tức suốt đêm rốt cuộc đã có chỗ để phát tiết, hắn mím môi nén cười trong lòng, trên mặt không một gợn sóng, chỉ vào bản thân mình đang bị trói như cái bánh chưng, âm u nói: "Lam Trạm, hay cho Hàm Quang Quân ngươi, sáng trong quân tử, trạch thế minh châu, đối xử với đạo lữ như vậy hả? Tối hôm qua uống rượu say, liền trói người ta lại, cưỡng ép làm chuyện vợ chồng, làm xong đề phòng ta chạy đi tố giác ngươi, còn đem quần áo của ta giấu đi, không cho ta mặc. Ngươi nói xem, ở đâu có phu quân như ngươi, ở đâu có động phòng hoa chúc như vậy?"

Lam Vong Cơ sợ đến mức thật lâu không có động tĩnh gì, sau một hồi, mới đứng lên khỏi mặt đất, nhìn nhìn chính mình, trần trụi, lại nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện, trần trụi, bị trói, trên người bị gặm thành một cành hoa mận, theo hướng Nguỵ Vô Tiện chỉ, quay đầu lại, tủ quần áo mới Lam Hi Thần tặng cho Nguỵ Vô Tiện giống như ổ khoá bảy lỗ, liếc mắt nhìn một cái, muốn mở cũng phải mất nửa ngày mới mở ra được.

Làn da trắng như sương tuyết lại trắng thêm một phần, gian nan rặn ra mấy chữ: "Ta... thật sự, cưỡng bách ngươi...."

Nguỵ Vô Tiện nói: "Đúng vậy, thế nào, còn vu oan cho ngươi hay sao, ngươi nhìn xem đây là cái gì?" Đầu ngón tay cầm lên một mảnh nhỏ mạt ngạch, "Lam Trạm, ngươi sau khi say rượu có thể nói là cuồng dã, mạt ngạch cũng bị ngươi xé, cả người ta từ trên xuống dưới bị ngươi chơi đến chẳng ra hình thù gì, sau này có thể không cần ra ngoài gặp ai rồi."

Lam Vong Cơ nhận mảnh mạt ngạch từ trên tay hắn, cúi đầu, không nói.

Thấy trên mặt y tràn đầy vẻ hối hận không tả nổi, trong lòng chắc hẳn muốn lăng trì chính mình. Nguỵ Vô Tiện nhìn nhìn, mềm lòng, nhích người ra mép giường, hai chân kẹp lấy Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng cọ cọ: "Được rồi, ta lừa ngươi thôi, ngươi không có cưỡng bách ta, ta là cam tâm tình nguyện cùng ngươi làm chuyện đó, đừng tự trách nha".

Lam Vong Cơ nhướng mí mắt lên, làm như nhìn thấy hy vọng được phóng thích vì vô tội, nhưng tia sáng kia chỉ loé lên một chút, rồi ảm đạm xuống, "Ngươi không cần an ủi ta...."

Y một bộ dáng vẻ biết vậy không làm của một kẻ tội ác tày trời ra đầu thú, trong lòng Nguỵ Vô Tiện rớt cái độp, nghĩ là đã gợi lên hành vi phạm tội trong quá khứ của y, phát hiện mình đúng là đùa quá trớn, cổ tay đưa ra, nhẹ giọng nói: "Lam Trạm, ngươi cởi trói cho ta trước đi".

Lam Vong Cơ cởi mạt ngạch, lúc y đang vuốt ve cổ tay đầy vết hằn, Nguỵ Vô Tiện hai tay vòng lấy cổ y, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt y, "Lam Trạm, ta không lừa ngươi, tối hôm qua tuy rằng ngươi uống say, nhưng vẫn kềm chế bản thân, ngay từ đầu ngươi không nguyện ý hoà hợp cùng ta, là ta dỗ dành ngươi, muốn ngươi, ngươi mới cho... Mặc dù, ờ, sau đó rất là cuồng dã, nhưng, ta cam tâm tình nguyện. Chúng ta là phu thê, sau này bất kể ngươi làm gì ta, ta cũng sẽ không tức giận. Ta yêu ngươi".

Lam Vong Cơ ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt vẫn còn một chút không thể tin tưởng, Nguỵ Vô Tiện kéo cổ y xuống, véo cằm y đưa đến trước mặt mình, dịu dàng hôn lên.

Cánh môi mơn trớn cánh môi, xúc cảm ấm ấm mềm mềm như cọng lông vũ khiến cho trong lòng ngứa ngáy, Lam Vong Cơ cúi người đẩy hắn lên giường, giống như chết đói mà hôn đáp trả.

Hai người ở trên giường ôm nhau thành một khối, tựa như quả cầu lửa lăn qua lăn lại, hai tay hết miết rồi xoa, vừa sờ vừa cọ trên người đối phương, hai chân Nguỵ Vô Tiện tự động tự giác quấn lên hông Lam Vong Cơ, mở ra nghênh đón dục vọng nam tính dựng đứng của đối phương, lộ ra cái miệng nhỏ mềm mại nhu thuận ở hạ thân, Lam Vong Cơ đưa tay đỡ vật ấy của mình, đâm vào bên trong Nguỵ Vô Tiện. Trải qua cả một đêm khai thác, mật huyệt giống như trái đào chín rục, vừa chạm là tan ra, hơi đâm vào, là chất lỏng chảy ra khắp nơi, hơi thở dồn dập của Lam Vong Cơ ngưng lại trong chớp mắt, sau đó bóp eo đối phương, trầm ổn và mãnh liệt bắt đầu chuyển động.

Tiếng da thịt va đập giòn giã chẳng mấy chốc vang lên bên trong tấm màn đỏ, cùng với tiếng rên la không chút kiêng dè gì của Nguỵ Vô Tiện.

Sự việc đã đến tình trạng này, Nguỵ Vô Tiện cho rằng khúc mắc trong lòng Lam Vong Cơ đã hoàn toàn buông xuống, nhưng những ngày sau đó, lại chứng minh đầy đủ hành vi sau khi say rượu của Lam Vong Cơ đêm hôm đó xác thật là biểu hiện trung thực nhất sâu bên trong nội tâm y. Lam Vong Cơ ở trên giường, vẫn giữ lại vài phần cuồng dã của đêm tân hôn, mỗi lần muốn hắn, đều hận không thể đâm nát bụng hắn, ở trên người hắn để lại hết dấu ấn này đến dấu ấn khác, cho dù mê man si cuồng trong tình cảm nồng nhiệt, vẫn muốn hắn gọi đi gọi lại tên của mình, muốn rồi lại muốn nữa, cho đến khi sức cùng lực kiệt mới chịu bỏ qua. Mỗi đêm, y đều phải ôm Nguỵ Vô Tiện vào trong lòng mới có thể đi vào giấc ngủ, sợ hắn biến mất ngay dưới mắt mình, hoặc là sợ sau một giấc ngủ dậy phát hiện mọi thứ chỉ là một giấc mộng Nam Kha, Nguỵ Vô Tiện liền biết, nỗi sợ hãi bám rễ sâu trong lòng của người nọ còn lâu mới biến mất.

Trước nỗi sợ hãi này, mọi lời nói đều vô ích, Nguỵ Vô Tiện đành phải xen giữa những lúc ý loạn tình mê, lúc Lam Vong Cơ bất an mà sắp sửa bùng nổ khoái cảm, lặp đi lặp lại nói với y: "Lam Trạm, ta không đi... ta vĩnh viễn là của ngươi..."

Mà Lam Vong Cơ cũng chỉ có ôm chặt hắn, một lần rồi lại một lần bắn vào bên trong thân thể hắn, lúc này xác nhận đã hoàn toàn chiếm hữu thân và tâm của đối phương, mới thoả mãn.