Nè Lam Trạm, Ta Thật Sự là Người Tốt

Chương 123



Nguỵ Vô Tiện làm thế nào cũng không ngờ tới, hầm mộ của Trương gia thế mà ở một nơi ngay dưới mắt mình ----

Loạn Tán Cương.

Tin tức này là do lão già đầu lâu cung cấp, nơi mà lão đã trốn thoát, trong một địa lao âm u quanh năm không thấy mặt trời, bày vô số cái kệ, trên kệ là những chiếc đầu lâu được thu thập từ khắp nơi trên trái đất, từ những nơi tận cùng thế giới, bởi một người.

Những cái đầu lâu này ngày ngày đêm đêm khe khẽ thì thầm với chủ nhân --- cho dù là tự nguyện hay bị bắt buộc, kể lể về những gì đã trải qua trong đời, chuyện đáng sợ nhất hoặc bình thường nhất, dài dòng nhất hay là vụn vặt nhất trên khắp vùng đất thần châu. Ngâm mình trong những năm tháng lê thê đến tịch mịch, những chiếc đầu lâu này cũng sẽ kể ra hết với nhau, trong lúc đầu lâu này nói chuyện với đầu lâu kia, ngẫu nhiên sẽ có đầu lâu thì thầm nói ra một bí mật như vậy, sau đó cám ơn vị đầu lâu tiền bối này trời xui đất khiến chạy thoát, ra tới trên mặt đất, mấy năm lang thang ở trần gian, dưới sự sắp đặt của thiên duyên, để Nguỵ Vô Tiện hỏi ra được.

"Hầm mộ Trương gia?" Lão già bị Nguỵ Vô Tiện bắt ra để giải buồn, lúc đang ngồi cắn hạt dưa bên án thư trong Tĩnh Thất, nghe hắn nói ra một chỗ như vậy, trí tuệ của bách gia vô tận, không hề đưa ra một chút manh mối gợi ý nào, chỉ vân đạm phong khinh nói một câu: "Ta biết ở đâu nha".

"Bất quá, muốn mở cửa vào địa cung cần phải có một thứ đồ đặc biệt, tộc trưởng các đời Trương gia, mỗi người đều đeo một chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc đen, hoa văn trên nhẫn ban chỉ đó là chìa khoá".

"Nhẫn ban chỉ?" Nguỵ Vô Tiện bỏ đám hạt dưa trên tay xuống, khoanh tay suy ngẫm một lát, "Thứ đồ này hình như ta đã thật sự gặp qua.... Lúc trước ở sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ, khi mai táng vị bằng hữu họ Trương của Lam Tế tiền bối kia, trên tay hắn có mang một thứ như vậy".

Lam Vong Cơ hơi nhúc nhích, Nguỵ Vô Tiện giơ tay ngăn y lại, "Ngược lại cũng không cần kinh hoảng, ta không phải kêu ngươi đi đào mồ, Những thứ ta đào vốn đã đủ nhiều rồi, đặc biệt là những thứ đó tự tay ta đã chôn, thật không muốn đào lên lần nữa. Khi đó ta chỉ cảm thấy thứ này ta đã thấy không chỉ một lần, trong di vật của phụ thân mẫu thân ta cũng có, lúc ấy ta còn nghĩ, chắc là bọn họ trên đường đi săn đêm tình cờ nhặt được, cũng là cơ duyên vừa khéo, thế mà còn có thể có tác dụng...."

Nói xong, hắn liền móc từ túi càn khôn ra một chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc đen sáng bóng, có màu sắc âm trầm.

Hai người cùng bàn bạc với Lam Hi Thần một chút, mấy ngày sau, những người đứng đầu tiên gia tập trung ở Nhã Thất trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, thương lượng kế hoạch đối phó Kim Quang Dao.

Cửa sổ Nhã Thất đóng chặt, sắc mặt mọi người nghiêm trọng.

Lam Hi Thần ngồi trên chiếu, vừa định lên tiếng, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Khoan đã, có người ở bên ngoài". Hắn đưa mắt nhìn Lam Hi Thần, Lam Hi Thần khẽ gật đầu với hắn.

Nguỵ Vô Tiện đứng lên khỏi chỗ ngồi, nhưng không đi ra giữa, mà di chuyển ra sau chỗ ngồi, lặng lẽ vòng một đoạn đường đến trước cửa Nhã Thất, người hắn dán lên cửa, nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài một lát, giữ lấy then cửa đột ngột mở ra vào phía trong ---

"Oa a ---"

Lam Cảnh Nghi ngã sấp một cái lập tức té lăn ra đất, Lam Tư Truy thì đỡ hơn thằng nhóc kia một chút, vất vả vịn vào cạnh cửa, túm lấy cánh cửa cào cào, run run rẩy rẩy nói "Nguỵ tiền bối".

Nguỵ Vô Tiện cả kinh ngẩn người, "Hai người các ngươi làm gì vậy? Nghe lén nghiện rồi phải không? Cái tốt không học, cứ theo ta, còn bấu víu vào khe cửa, hai ngươi có còn là do Hàm Quang Quân dạy dỗ ra không? Có cho Hàm Quang Quân mặt mũi không?" Hắn nói ra những lời này mà không hề tỏ ra xấu hổ, ánh mắt mọi người vốn đang nhìn hai thiếu niên liền cổ quái nhìn sang phía hắn.

Giang Trừng cảm thấy mất mặt sâu sắc, mắt trợn trắng.

Lam Vong Cơ thấy lại là hai bọn chúng, vén vạt áo đứng lên khỏi chỗ, chậm rãi bước tới.

Lam Cảnh Nghi mới vừa bò dậy khỏi mặt đất, đã nhìn thấy Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình đi tới, sợ đến mức suýt nữa té ngã trở lại lần nữa: "Xin, xin lỗi, Hàm Quang Quân! Chúng ta không phải cố ý nghe lén! Tên Kim Quang Dao này lần trước làm ngài và Nguỵ công tử bị thương thảm như vậy, chúng ta cũng muốn góp sức, xin cho chúng ta được tham dự bao vây tiêu diệt đi!"

Lam Tư Truy nói: "Sức chúng ta tuy nhỏ, nhưng cũng muốn chia sẻ lo lắng với các ngài, mấy hôm nay, mỗi ngày chúng ta đều thức khuya dậy sớm luyện kiếm!"

Cùng ngồi trong phòng, các vị đứng đầu tiên môn mỗi người có vẻ mặt suy tư khác nhau, nhưng ngược lại thấy vui vì bọn nhóc trẻ tuổi chủ động xin ra trận, Lam Vong Cơ nhìn hai đứa liếc mắt một cái, thần sắc dịu đi không ít, đang định nói gì đó, Nguỵ Vô Tiện xoa cằm nói: "Các ngươi làm sao biết được? Việc này là bí mật mà?"

Nghe vậy, ba người ngạc nhiên nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện.

Trầm mặc một lát, Lam Tư Truy ngập ngừng nói: ".... Nguỵ công tử, hôm đó lúc ngươi cùng Hàm Quang Quân và Trạch Vu Quân bàn bạc, chúng ta đang ở trong sân cho thỏ ăn, đều nghe thấy, Trạch Vu Quân xong việc còn dặn dò chúng ta phải giữ kín bí mật, chuyện này, ngươi đều không nhớ rõ sao...."

"Ồ... hình như có chuyện như vậy". Nguỵ Vô Tiện bừng tỉnh đại ngộ, cúi đầu, thấy trong tay Lam Tư Truy vẫn đang ôm con thỏ, lại nhìn sang bên người cậu nhóc, quả nhiên bên cạnh đôi giày trắng còn một con đang ngồi xổm, Nguỵ Vô Tiện ôm con thỏ trong ngực cậu qua, vừa chọc nó, vừa nói: "Làm sao chúng nó cũng theo tới? Cũng muốn cùng tham gia bao vây tiêu diệt sao?"

Lam Tư Truy đỏ mặt, ấp úng: "Chúng nó không biết tại sao cùng đến đây..."

Nguỵ Vô Tiện sờ sờ đầu thỏ, như suy nghĩ gì đó: "Ta ngẫm lại, chúng nó phải giúp đỡ như thế nào, là sợ chúng ta đói bụng, đến lúc đó nướng lên ăn, bổ sung thế lực rất tốt đúng không?"

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, quay sang Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi nói: "Các ngươi quay về trước, việc này bàn sau".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Khỏi bàn, ta thấy hai ngươi nha, cứ ở lại đây, nuôi con thỏ cho tốt, đợi hai con này sinh con, lúc chúng ta chiến thắng trở về, làm thịt thỏ đãi tiệc."

Lam Cảnh Nghi cả giận nói: "Đã nói hai con này là đực!"

Nguỵ Vô Tiện không chút để ý nói: "Chuyện này... đơn giản mà, cho chúng nó ghép đôi với hai con thỏ cái không phải là được rồi hay sao".

Lam Cảnh Nghi gãi gãi đầu, Lam Tư Truy kinh hãi: "Vậy, vậy sao được, đây là Hàm Quang Quân và Nguỵ Vô Tiện hai người... hai người...." Lời còn chưa dứt, làm như cảm thấy không ổn, vội vàng ngậm miệng.

Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, vừa định nói gì, đã nhìn thấy Lam Vong Cơ quét mắt tới nhìn hắn một cái, hắn bị ánh mắt này đảo qua, cả người đang sửng sốt, thì ngay sau đó, con tỏ trong lòng ngực đã bị xách đi rồi.

Lam Vong Cơ vừa mềm nhẹ vuốt ve con thỏ, vừa ngắn gọn ngầm kết luận: "Không được ghép đôi".

Nguỵ Vô Tiện ngẩn người, cẩn thận quan sát gương mặt lạnh lùng không lộ vẻ gì của người này, bỗng nhiên hiểu ra, bụng rung lên một trận, suýt nữa nhịn không được bật cười ra tiếng.

Cứu mạng, người này chắc là lại liên tưởng đến chuyện《Sổ nhân duyên》đi!

Lam Vong Cơ bởi vì chuyện này, vô cùng để ý đến việc cô nương xuất hiện bên cạnh Nguỵ Vô Tiện. Mấy ngày nay, Lam Vong Cơ chịu trách nhiệm giám sát đối với các nữ tu vừa xuất sư đồng lứa của cô nương Quân Tím này, thỉnh thoảng gặp mặt để chỉ đạo, đôi khi Nguỵ Vô Tiện cũng sẽ theo tới, một lần lạ hai lần quen, Nguỵ Vô Tiện lại là tính tình quen cách thu hút các tiểu cô nương, một số nữ tu có tính cách hướng ngoại, cho nên nói cười cùng với hắn, vốn dĩ cũng chỉ là quan hệ giao tế bình thường, nhưng mỗi lần trở về Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ luôn là vẻ mặt căng chặt không vui, buổi tối, Nguỵ Vô Tiện sẽ ăn thêm chút khổ.

Hắn dở khóc dở cười, lúc trước Lam Vong Cơ ăn dấm các cô nương thì thôi đi, lúc này càng đòi mạng hơn, ngay cả dấm của thỏ cái cũng muốn ăn.

Mọi người liếc mắt nhìn náo nhiệt bên này, vốn dĩ biểu tình mỗi người đều khác nhau, bây giờ nhìn thấy vẻ hơi giận trên mặt Lam Vong Cơ, trong tay còn ôm con thỏ vuốt ve, lập tức ai nấy đều giống như bị kim châm vào hốc mắt vậy, mí mắt run rẩy hết cả lên, lát sau, truyền đến tiếng ho khan vang dội của Lam Hi Thần, lúc này Lam Vong Cơ mới trả con thỏ lại cho Lam Tư Truy, ai nên tan thì tan, ai nên về chỗ thì về chỗ.

Khúc nhạc đệm nhẹ nhàng này trôi qua, không khí trong phòng lại nghiêm túc lên.

Lam Hi Thần nói lời mở màn: "Lần này sở dĩ bí mật mời các vị đến đây, bắt nguồn từ những gì chúng ta xem xét trước đó, về một nơi có khả năng là chỗ lẩn trốn của Kim Quang Dao, hầm mộ Trương gia, hiện giờ vì một vài cơ duyên, ta biết được địa điểm của hầm mộ này, để tránh rút dây động rừng, khiến Kim Quang Dao nhân cơ hội chạy thoát, cho nên lần hội nghị này, trước sau đều đã ra lệnh phong kín, nội dung hội nghị và bản thân hội nghị này, đều tuyệt đối cơ mật. Lần hội nghị này quyết định phương hướng tác chiến về sau, mong các vị đang ngồi đây cần phải thận trọng ra quyết định, lựa chọn người tin tưởng trong quý môn, để tham dự lần bao vây tiêu diệt này". Hắn dừng một chút, đặc biệt hướng về Kim Tử Hiên tỏ ý thận trọng, "Kim tông chủ, rất nhiều người trong quý môn có quan hệ tốt với Kim Quang Dao, không biết đang ở trong tối hay ngoài sáng, vẫn mong Kim tông chủ cần phải làm cẩn thận".

Hắn nói lời này hơi mập mờ, cũng là để nhắc nhở mọi người, mấy năm nay Kim Quang Dao đắc thế trên Kim Lân Đài, kết giao với không ít các gia tộc, một số trong đó là người của hắn, một số không phải, một số tự nguyện ủng hộ hắn, một số là chịu ép buộc ức hiếp, một số lại là nội ứng do hắn cài vào, tất cả đều là chuyện chưa biết, đặc biệt là những gia tộc mà hắn từng giao dịch chi chít dày đặc trên cuốn sổ đó, đều cần phải đề phòng.

Lời này nói xong, không chỉ có Kim Tử Hiên cau mày, sắc mặt Nhiếp Minh Quyết càng tối tăm hơn, sự làm việc chu đáo cẩn thận, tâm tư tinh tế, lòng dạ sâu sắc của Kim Quang Dao, đều đã từng là vì phục vụ cho phe mình, mặc dù y vẫn luôn không quen nhìn tác phong ngoắt ngéo quỷ quyệt của Tam đệ này của y, nhưng không thể không nói những điều đó đều có tác dụng, bây giờ lại bị sử dụng để đối phó với người một nhà, thật sự là vô cùng đau đầu.

Làm thế nào để chọn lựa người tin tưởng, liền trở thành một cuộc điều tra sâu sát rộng lớn của các vị gia chủ, bởi vì nếu như chọn sai một người, làm lộ bí mật cho Kim Quang Dao, thì lần đánh úp này không chỉ sẽ thất bại trong gang tấc, mà càng có khả năng bị đối phương sắp đặt sẵn mai phục, gặp phải đòn tấn công ngập đầu.

Lam Hi Thần tiếp tục nói: "Trương gia là thế gia một trăm năm trước tung hoành triều dã, càng là thế gia bậc thầy về xây dựng lăng mộ, bây giờ vấn đề ở chỗ, không chỉ không biết rõ quy mô số lượng hỏa thi Kim Quang Dao tiếp tục luyện ở trong hầm mộ, mà trong hầm mộ Trương gia có những bẫy rập cơ quan gì, địa cung của nó lớn bao nhiêu, mấy tầng mấy lầu, hình huống đường ra đường vào thế nào, đối với những điều này chúng ta hoàn toàn không biết gì cả."

Nghe vậy, liền có một người hỏi: "Xin hỏi Trạch Vu Quân làm thế nào biết được địa điểm của hầm mộ Trương gia?"

Lam Hi Thần dường như đã đoán trước sẽ có câu hỏi như thế, đưa tay về phía Nguỵ Vô Tiện ra hiệu một cái.

Ánh mắt mọi người xoay chuyển, tưởng Nguỵ Vô Tiện ở Loạn Tán Cương đi lang thang đông tây, đào hố quật mồ một hôm đào ra thứ gì đó khác thường, đánh bậy đánh bạ tìm ra được, đang chuẩn bị nghe hắn lên tiếng, ai ngờ, Nguỵ Vô Tiện ngồi trên chiếu xanh, một thứ không ai chú ý đột nhiên hiện ra giữa không khí.

Một cái đầu lâu, làm như thật mà hắng hắng giọng, như thể nó còn có cổ họng vậy.

Cái đầu lâu kia vừa định nói, thì trong Nhã Thất liền vang lên một tiếng thét hoảng sợ chói tai, đám người này còn chưa bị cái đầu lâu này làm cho sợ, thì gần như đều đã bị tiếng thét chói tai này doạ sợ thật sự, vừa quay đầu, chỉ thấy Nhiếp Hoài Tang sắc mặt trắng bệch, tròng trắng mắt lật lên, bộ dạng muốn té xỉu, ngả lên vai ca ca Nhiếp Minh Quyết của hắn.

Nhiếp Minh Quyết đưa tay đẩy hắn ra, đồng thời mắng: "Không có tiền đồ!"

Nhiếp Hoài Tang bấu víu vào cái bàn, bàn tay run rẩy cầm cây quạt bảo bối của hắn, hít một hơi bình tĩnh lại, lắp ba lắp bắp nói: "Nguỵ Nguỵ Nguỵ huynh, đây đây đây là cái gì?!

Nguỵ Vô Tiện bình tĩnh nói: "Chư vị đừng sợ, đây là một vị bằng hữu của ta".

Mọi người nín thở tập trung muốn nghe tiếp, ai ngờ hắn cũng chỉ nói một câu như vậy, lại không nói nữa, thong dong nhàn nhã, làm như không cần nhiều lời, mọi người thầm nghĩ Di Lăng Lão Tổ không hổ là Di Lăng Lão Tổ, cả ngày lui tới với cái vật chết đó mà giống như giao tiếp với người bình thường không có gì khác nhau, cũng không chê xui xẻo, sau đó thấy cái đầu lâu này vừa gật đầu, làm như không sao cả, vừa nói cho đám người này ngọn nguồn tin tức của lão. Mọi người sau khi nghe xong, sắc mặt lại càng thêm đặc sắc.

Cũng may vào lúc quan trọng thế này, cũng không có ai miệt mài truy hỏi nơi địa lao âm u trong lời nói của đầu lâu được ai xây dựng ở hang động ma quỷ nào, chỉ âm thầm cầu nguyện sau này đứng quấy phá đến địa bàn nhà mình là được, coi như vừa nghe xong một câu chuyện ma quỷ giật gân vậy.