Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại

Chương 26



Loáng cái đã tới lúc thông báo điểm thi giữa học kì I, các giáo viên chủ nhiệm của khối lớp 10 phát cho mỗi học sinh một tờ khảo sát nguyện vọng phân ban để mọi người điền trước. Nhằm nhắc nhở học sinh nên sớm lên kế hoạch học tập cho ban ngành mình chọn trong tương lai.

Quý Ngâm Thu cầm lấy 2 tờ, bỏ dở cuốn truyện đang đọc, khẽ hỏi Vọng Thư: “Cậu chọn vô ban xã hội đúng không?”

“Ừ, vì sau này tớ muốn vào chuyên ngành xã hội học.”

Quý Ngâm Thu cười tủm tỉm giơ ngón tay cái về phía cô: “Sinh viên tương lai của khoa Xã hội học trường Bắc Hoa nha.”

“Tớ sẽ cố hết sức.” Vọng Thư thật ra không kiêu ngạo về thành tích của mình. Chắc do là liên quan tới việc Hà Nguyệt có yêu cầu cao với cô. Cô có tâm lý “tự ngược”, không thể chịu được việc có bất kì một lỗi sai nào trong học tập của mình. Cho nên hàng ngày cô luôn xem trước bài, bổ sung kiến thức những chỗ chưa hiểu, khiến cô có đủ tự tin với trình độ học tập của mình.

“Chắc Lăng Việt cũng sẽ vào Bắc Hoa đó! Đến lúc đó các cậu lại là bạn cùng trường rồi!”

Vọng Thư nhớ tới hôm đó Lăng Việt rất hứng khởi, liền lắc đầu: “Không đâu, cậu ấy muốn vào ngành Kỹ thuật Hàng Không của Đại học Công nghệ Quốc Phòng.”

“Đại học Công Nghệ Quốc Phòng?” Qúy Ngâm Thu ngạc nhiên, cô không biết nhiều về trường này. Lúc nghe tới nó, cô còn không biết nó ở đâu hay tốt tới mức nào.

Cô lặng lẽ móc điện thoại ra, cúi đầu trốn sau cuốn sách cao nửa mét ở trên bàn: “Để tớ search thử.”

Vọng Thư thấy cô mở Zhihu [1] ra, mím môi không nói gì.

Thật ra thì Vọng Thư cũng đã tìm hiểu rồi. Tên đầy đủ của Đại học Công Nghệ Quốc Phòng là trường Đại học Kỹ thuật Quân sự Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Trường quân đội thích hợp hơn là đại học Bắc Hoa, Lăng Việt muốn vào trường này cũng là điều dễ hiểu.

Quý Ngâm Thu nhanh chóng kiếm ra thông tin: “Ở Trường Sa, tỉnh Hồ Nam. Do quân đội quản lý, rất ít kỳ nghỉ, thỉnh thoảng còn bị tịch thu điện thoại nữa.”

“Từ Trường Sa đến Bắc Kinh, để tớ xem…6 tiếng đi tàu cao tốc lận!”

“Yêu xa nha, cơ hội gặp mặt quá ít ỏi.”

“Không tốt cho việc phát triển yêu đương của hai cậu đâu.”

Vọng Thư đè cô lại: “Làm gì có chuyện yêu…”

“Ngưng.” Quý Ngâm Thu cong lưng phản pháo lại cô: “Giác quan thứ 6 của con gái rất là nhạy, cậu có dám khẳng định, cậu không cảm giác được gì từ phản ứng của Lăng Việt không?”

Vọng Thư đỏ mặt: “Thì có một chút, lúc ở trại nghỉ đông.”

“Nhưng sau đó cậu ấy cũng lạnh nhạt với tớ một thời gian mà.”

“Cứ từ từ, dù sao tớ cảm thấy hai cậu có thể HE đó nha.”

“Đây có phải là viết tiểu thuyết đâu mà HE.”

“Lêu lêu lêu.” Quý Ngâm Thu nhét điện thoại vào: “Nhưng quả thật hai cậu đều là người cuồng sự nghiệp, trong lòng chỉ có sự nghiệp trong tương lai mà thôi.”

“Đúng lý thì cậu có bảng thành tích vừa xuất sắc vừa đều môn, vì theo đuổi tình yêu mà chọn ban ngành tự nhiên cũng đâu có sao.”

“Thêm nữa Đại học Công nghệ Quốc Phòng cũng trâu bò ngang ngửa với Ngành hệ thống và kỹ thuật Máy bay của Bắc Hoa mà, cậu ấy đi học Bắc Hoa với cậu cũng được mà, nhưng cậu ta lại muốn mắc kẹt ở trong quân đội.”

“Cái này không phải ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều sao?”

“Mù quáng vì yêu chút đi, CP tớ chèo không nổi được chút nào hừ hừ hừ.”

Vọng Thư liếc cô một cái, fan CP cứ nhảy nhót trước mặt cô, cô hoàn toàn cạn lời, chỉ có thể nói: “Dạo này Lăng Việt với Từ Diệc Minh đều đợi tớ đi chung kiểm tra việc tập thể dục buổi sáng của khối 11.”

Quý Ngâm Thu tự động lược bỏ công cụ trợ giúp Từ Diệc Minh, nở nụ cười đắc ý: “Chết tớ rồi!”

“Học sinh giỏi cấp 3 phải tìm mọi cách để được ở riêng với nhau trong khoảng thời gian học tập căng thẳng, ngọt chết tớ aaa.”

===

Sáng thứ bảy, Lăng Việt với Từ Diệc Minh y như cũ đợi sau khi mọi người ở lớp 2 ra ngoài tập thể dục buổi sáng hết, đứng ở cửa sau của phòng học đợi Vọng Thư ra.

Không ngờ rằng Thẩm Tiệp đang đi kiểm tra học sinh cuối cấp cũng chậm rãi đi tới, cầm hai thẻ công tác của hội học sinh trên tay: “Lăng Việt, Từ Diệc Minh, Vọng Thư hôm nay không được khỏe, để tớ đi kiểm tra giùm cậu ấy.”

Nghe thấy vậy, Lăng Việt khẽ cau mày, theo bản năng liếc qua lớp 2 đang xếp hàng ở phía sau cửa sổ, nhưng nhìn ở góc này không nhìn thấy được người.

Từ Diệc Minh cũng hỏi: “Vọng Thư sao vậy? Không có chuyện gì chứ?”

“Tớ thấy cậu ấy hơi mệt mỏi, sắc mặt khá kém.” Thẩm Tiệp cũng có chút lo lắng: “Tớ vừa mới hỏi thăm cậu ấy rồi, cậu ấy nói không sao, chỉ là hôm qua ngủ không ngon thôi.”

“Để cho cậu ấy nghỉ ngơi cho lại người đã.”

“Chúng ta đi kiểm tra trước đi.”

Lăng Việt vội vàng đi theo bọn hò kiểm tra cho xong, nhân cơ hội đi toilet, đi ngang qua hành lang lớp 2, nhìn thấy Vọng Thư đang ở bên cửa sổ.

Cô đang gục đầu xuống bàn ngủ, hai tay vắt trên bàn, chôn vùi mặt vào cánh tay trái.

Cả người được bao bọc trong chiếc áo khoác đồng phục rộng thùng thình, lọt thỏm, nhỏ bé co ro, rúc vào một góc giữa tường và bàn, trông rất thiếu cảm giác an toàn.

Cái gáy mảnh khảnh lộ ra phần da trắng nõn nà nhưng bị cổ áo đồng phục che kín gần hết, khiến cho người ta có cảm giác vừa tái nhợt lại mong manh dễ vỡ.

Không thấy được mặt, không biết cô có sao không.

Lăng Việt lặng lẽ đứng ở bên cửa sổ một hồi, rồi lại lặng lẽ quay về lớp của mình.

Cả ngày nay, số lần đi vệ sinh trong giờ học của cậu tăng đột biến.

Thấy được tình trạng này của cậu, Ninh Chu hả hê hỏi cậu có phải xảy ra chuyện gì rồi không, mấy bạn nam xung quanh cũng phá lên cười ác ý, mấy bạn nữ thì làm bộ như không nghe thấy nhưng cũng nhìn nhau mang theo ý chọc ghẹo.

Nhưng khi Lăng Việt trầm mặt dùng một tay bóp gáy Ninh Chu một cái, lại lạnh mặt nhìn xung quanh một vòng, mọi người liền ngoan ngoãn vùi đầu vào làm bài tập.

Lớp trưởng đại nhân của bọn họ bình thường đều dịu dàng, giản dị và dễ gần, nhưng cũng không ai dám chọc tức cậu ta đâu.

Lăng Việt trở về chỗ ngồi của mình. cứ suy nghĩ mãi về trạng thái hôm nay của Vọng Thư, nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh. Trong giờ học cô vừa ra chủ đề nói chuyện với bạn nữ ngồi bàn trên, tám chuyện với Quý Ngâm Thu, làm bài tập trên lớp, giống như chỉ đơn giản là không ngủ ngon thôi.

Nhưng với tính cách của Vọng Thư, ngủ không ngon thì sẽ không đi làm kiểm tra chuyên cần nữa sao?

Cậu cảm thấy sẽ không như vậy, nhưng cậu cũng không dám chắc chắn.

Cậu không khỏi cảm thấy hơi khó chịu.

Sự hiểu biết của cậu về Vọng Thư quá ít rồi.

Ngoài miệng thì cậu nói rất thích, nhưng lại không thể làm gì cả, thậm chí còn không thể hỏi cô một câu “Vọng Thư, cậu sao rồi?”.

Quý Ngâm Thu nhận được tin nhắn hỏi thăm của Lăng Việt mới nhận ra hôm nay Vọng Thư hình như không được ổn cho lắm.

Bình thường khi đang tám chuyện với cô, Vọng Thư đều sẽ bỏ mọi thứ đang làm trong tay xuống, nghiêng nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào nét mặt của người kể, mỉm cười lắng nghe.

Nhưng hôm nay Vọng Thư luôn chống cằm bằng tay trái, che đi mất nửa khuôn mặt nhỏ xinh của cậu ấy, vừa làm nháp giải bài vừa lơ đãng đáp lại lời cô.

Cô lén lút quan sát Vọng Thư lật sách, có cảm giác hình như tâm trạng của cậu ấy vẫn bình thường, nhưng mí mắt lại có hơi sưng lên, đã khóc sao?

Sau đó lại phát hiện dù Vọng Thư nhìn như rất chăm chú giải đề nhưng nắm chặt lấy bút hồi lâu cũng không cử động, ngón cái với ngón trỏ hình như vì bị dùng sức quá lâu mà có hơi trắng xanh.

Động tác rất nhỏ nhưng cũng bộc lộ một chút áp lực với cảm giác phiền muộn.

Phát hiện ra điều này, Quý Ngâm Thu có hơi áy náy, cả ngày ở chung với người bạn thân của mình mà cũng không phát hiện đối phương có điểm bất thường, hình như cô sống vô tâm vô tư quá mức rồi.

“Vọng Thư, hình như hôm nay tâm trạng của cậu không ổn phải không?” Trước tiết học cuối cùng của buổi chiều, Quý Ngâm Thu tranh thủ mọi người đang lộn xộn dọn dẹp đồ đạc, âm thầm hỏi Vọng Thư.

Động tác Vọng Thư khựng lại một chốc.

Quý Ngâm Thu biết cô không muốn nói, nếu không cũng sẽ không đem giấu sự khó chịu trong lòng cả một ngày trời.

Nhưng mà cô cảm thấy cứ kìm nén tâm trạng khó chịu vào trong lòng là không tốt chút nào.

Vì vậy cô chìa khuỷu tay của mình qua phía Vọng Thư: “Tối nay chúng ta cùng nhau đi ăn Ma lạt thang cay (*) ở ngoài trường, được không?”

(*) Ma lạt thang cay: Ma lạt thang (麻辣烫, malatang) là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, điểm khác chính là giống với món lẩu khu vực phía Bắc Trung Quốc hơn. – Trích Wikipedia

Quý Ngâm Thu với Vọng Thư cùng lắm chỉ ăn được cay vừa mà thôi, nhưng cả hai người họ đều nghiện ăn cay, mỗi khi trước kì thi hay lúc áp lực thi cử lớn đều sẽ đi ăn một phần Ma lạt thang cay nóng, ăn đến mức chảy đầy mồ hôi, trông chật vật không chịu được, tống khứ hết mọi cảm xúc tiêu cực ra khỏi cơ thể bằng tuyến mồ hôi này.

Tất nhiên, người lo lắng trước khi thi đều là Quý Ngâm Thu, chẳng qua Vọng Thư chỉ đi theo thôi.

“Ừ, được.” Vọng Thư nhéo tay Quý Ngâm Thu một cái tỏ ý cảm ơn.

===

Chủ nhật, Lăng Việt với Từ Diệc Minh đi đến nhà thi đấu Giang Thành đánh cầu lông xong, ra ngoài tìm đại một quán mì Trùng Khánh nhỏ để ăn trưa.

Hai người chạy xe đạp leo núi, chồm người về phía trước, hai cánh tay hơi khuỵu xuống, bắp chân lực lưỡng đạp xe, một trước một sau phóng băng băng ở trên đường như hai con báo Châu Mỹ lạc vào thành phố, toát lên sự tự do và hoang dã.

Nhất thời mấy tài xế đang bị kẹt xe trên đường đều rối rít nhìn qua, rồi cảm khái thanh xuân tràn đầy sức sống của những thanh thiếu niên.

Chạy đến khúc rẽ, hai người đang đứng chờ đèn đỏ, Lăng Việt chợt nhớ ra gì đó, quay nửa người lại nói với Từ Diệc Minh đằng sau: “Tao đi mua quyển sách cái, mày về trước đi.”

Nói xong liền quẹo phải vào đường Giang Bình.

Từ Diệc Minh kêu to đằng sau cậu: “Ê, tao có thể đi mua chung với mày mà, đợi tao nữa.”

Câu “Không cần” vọng lại từ xa trong làn gió, để lại Từ Diệc Minh đang chết lặng, cô đơn một mình trở về nhà.

Lăng Việt vòng đi vòng lại mấy vòng mới tìm thấy mục tiêu của mình, cậu đậu xe xong, bước thẳng vào trong quán cà phê sách “Trong những vì sao”, một luồng không khí mát mẻ sảng khoái thổi đến, thổi bay hết cái nóng như thiêu như đốt trên người cậu lúc ở ngoài đường.

Cậu cầm lấy quyển《Tạp chí địa lý quốc gia 》số mới nhất, nhìn ngó xung quanh.

Đi vào trong, thật là may, cậu nhìn thấy Vọng Thư đang vùi ổ với con Strawberry Bear trên ghế sô pha lười, cô đang chăm chú đọc quyển tản văn《Tuyển tập Thanh Hoan 》của thầy Lâm Thanh Huyền, vẻ mặt an tĩnh.

Cậu đi tới, ngồi xuống bên cạnh.

Bởi vì trước đây cậu chưa từng ngồi trên chiếc ghế sô pha lười mềm mại kiểu này, không ngờ khi vừa ngồi xuống liền bị chìm hẳn xuống, người bị mất trọng tâm, mém chút nữa đã ngã nhào, cậu vội vàng chỉnh lại tư thế để tránh không làm phiền đến Vọng Thư.

Vọng Thư không để tâm bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, vụng về cử động một chút, đến khi đọc xong một chương, cô ngẩng đầu lên liền ngẩn người vì bắt gặp ánh mắt của Lăng Việt.

Giống như đang nằm mơ vậy, ở chỗ này không thể nào gặp được cậu ấy, Vọng Thư buộc miệng hỏi: “Lăng Việt?”

“Ừ, tình cờ thật.” Trong mắt người trước mặt hiện ra ý cười: “Hôm nay tớ đi đánh cầu lông với Từ Diệc Minh xong thì thấy bên này có quán cà phê sách, đúng lúc tớ cũng muốn mua sách nên vào đây, không nghĩ đến lại gặp được người quen.”

Hỏng bét.

Lăng Việt nghĩ thầm trong đầu, lúc nói dối cậu thường sẽ nói rất nhiều.

May là Vọng Thư không biết tật xấu này của cậu.

“À à.” Vọng Thư đáp: “Vậy cậu ăn trưa chưa?”

“Ăn rồi, tớ ăn đại mì Trùng Khánh với Từ Diệc Minh rồi.”

“Còn cậu?”

“Tớ cũng ăn rồi, ăn ở căn tin trường.”

“Ừ.” Lăng Việt nhìn Vọng Thư

“…” Vọng Thư nhìn Lăng Việt.

Hai người mắt đối mắt một hồi, trong lòng cảm thấy có chút ngượng ngùng, kết quả là luống cuống nói tiếp: “À, vậy đọc sách tiếp ha?”

“À, được.”

Nhưng tâm trạng vừa mới thả lỏng được tí đã bị khuấy loạn lên, Vọng Thư giả bộ đọc từ đầu đến cuối trang sách, lật thêm mấy trang nữa mới len lén giương mắt lên nhìn Lăng Việt, vậy mà không nghĩ đến lại đụng phải ánh mắt đang nhìn tới của cậu.

Hai người như bị lửa đốt vậy, hai mắt nhảy dựng, vội vàng cúi đầu xuống lật sách, hai trái tim đập thình thịch thình thịch loạn xạ cả lên.

Khoảnh khắc sợ hãi này làm cho Vọng Thư quên mất cuộc cãi vã giữa mình và Hà Nguyệt; quên mất chuyện Hà Nguyệt cứng rắn bắt cô chọn ban tự nhiên, cũng ngang ngược tự hoạch định con đường tương lai cho cô: Tốt nhất là làm bác sĩ, giáo viên hoặc là thi công chức; quên mất việc Vọng Dự nói với Vọng Thư là muốn chọn gì thì chọn cái đó, nhưng vì Hà Nguyệt tức giận nên ông lại bảo rằng học ban tự nhiên cũng đâu có gì không tốt.

Cuối cùng Hà Nguyệt cho cô thời gian một tuần để suy nghĩ cẩn thận, Vọng Dự hút xong ba điếu thuốc trong nhà vệ sinh rồi lại đi qua nhà bạn chơi mạt chược.



Sự khó chịu trĩu nặng trong lòng cô hai ngày nay tạm thời tan biến đi hết, cô ngồi ở bên cạnh Lăng Việt, coi cuộc gặp tình cờ này thành cậu cố ý bầu bạn với cô.

Lăng Việt lật từ đầu tới cuối trang tạp chí rồi lại lật ngược từ cuối lên đầu, không đọc được chút gì cả nhưng lại cảm thấy thỏa mãn.

Mặc dù không biết tại sao cô lại không được vui, nhưng cậu có thể kề cạnh cô ở nơi này.

Thật là tốt quá đi.