Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại

Chương 27



Buổi sáng thứ hai, Quý Ngâm Thu vui vẻ mang cặp đi đến chỗ ngồi của mình, hỏi Vọng Thư:

“Vọng Thư, chủ nhật này cậu đến nhà mình chơi không? Thăm Trứng Muối luôn!”

Lòng Đỏ Trứng Muối mà Lăng Việt mang về Dương Thành được nhà Quý Ngâm Thu nhận nuôi.

Mỗi ngày sống trong một căn nhà lớn, có thịt ăn, có đồ chơi, có người chăm sóc nên đã tăng lên vài cân.

Ngày hôm qua Lăng Việt đến tìm cậu ấy, đề ra đề nghị này, cô thấy đề nghị này không tồi nên lập tức chạy xuống dưới nhà: “Mẹ yêu của con, tuần sau con có thể dẫn bạn học về nhà chơi không ạ?”

“Được thôi!” Mẹ Quý hiếu kỳ hỏi: “Nhưng mà tại sao đột nhiên con lại dẫn bạn học về nhà vậy?”

“Hình như Vọng Thư gặp chuyện gì đó, tâm trạng không tốt lắm.” Đôi mắt Quý Ngâm Thu nhìn chằm chằm Trứng Muối đang ghé vào chân mình, bỏ bớt đi việc Lăng Việt nói chuyện với cô: “Lúc con không vui thì rất thích xoa Trứng Muối.”

“Gặp được Trứng Muối, nói không chừng Vọng Thư sẽ vui vẻ hơn một chút.”

Lúc cô không vui thì sẽ ôm Trứng Muối vào trong lòng, xoa đi xoa lại, sờ lỗ tai, sờ cằm, sờ vào lưng, cuối cùng là cái bụng mềm mại của nó. Mỗi lần xoa đều giống như biến thái, xoa đến nỗi sống không còn gì để luyến tiếc.

Có thể giúp được Vọng Thư, Quý Ngâm Thư thực sự rất vui vẻ.

Lòng đỏ trứng muối hình như có cảm giác, nó chầm chậm chạy đến bên chân mẹ Quý Ngâm Thu, muốn mẹ cậu ấy ôm vào lòng.

Quý Ngâm THu đột nhiên cười rất kỳ quái, làm một bộ mặt quỷ, dang hai tay rồi chạy về phía nó: “Khặc khặc khặc, Lòng Đỏ Trứng Muối, con trốn cũng không thoát đâu!” 

Nó sợ hãi chạy quanh phòng.

Mẹ Quý bất đắc dĩ che mặt —Sao bà lại đẻ ra đứa con gái kỳ quặc như vậy chứ.

Bà ngắn Quý Ngâm Thu lại: “Hôm đó mẹ và ba con sẽ ngoài hẹn hò, bọn con có thể chơi tự nhiên hơn một chút.”

“OK OK!” Quý Ngâm Thu lại vội vàng rượt đuổi với chú chó.

…….

Nghe Quý Ngâm Thu mời đến nhà, Vọng Thư có chút động lòng, cô thật sự rất thích chó mèo.

Cô vừa định nói “Được thôi” thì Quý Ngâm Thu đột nhiên nghiêng người rồi thì thầm với cô: “Lăng Việt cũng sẽ đi.”

“…..”Cô bối rối khi đối phương giống như một tình báo viên. Lời này nói ra giống như cô đi thăm Trứng Muối chỉ là cái cớ để gặp người đàn ông của mình.

Này, đó không phải làm ô uế đi tình yêu thuần khiết của cô và Trứng Muối sao!?

Cô “hung tợn” huých vai Quý Ngâm Thu: “Mình đi thăm chó.”

Một lát sau đôi mắt cong cong, nhỏ giọng nói:

==

Vọng Thư là người đầu tiên đến nhà Quý Ngâm Thu.

Quý Ngâm Thu mở cửa, hai người chưa kịp chào hỏi thì Lòng Đỏ Trứng Muối nhiệt tình từ dưới chân Quý Ngâm Thu chạy vụt ra, phấn khích mà cọ vào người Vọng Thư, làm cái đuôi thẳng lên.

Vọng Thư nhịn không được mà dùng tay sờ nó, giây tiếp theo đã bị “prprpr[1]” liếm đến tay đều là nước miếng.

[1]Chỉ động tác liếm. Dùng khi nhìn thấy thứ gì đáng yêu, dễ thương. Bắt nguồn từ chữ ペロペロ (peropero) trong tiếng Nhật, có nghĩa là liếm. Cũng giống tiếng liếm nước bọt trong tiếng Trung. (Cre: Nhà của Yap).

Dưới đòn tấn công dồn dập như vậy, Vọng Thư ngay lập tức bắt được.

Ai có thể từ chối một chú chó ấm áp và vui vẻ như vậy chứ?

Quý Ngâm Thu tươi cười chào cô, dẫn cô ngồi ở sô pha chơi với chó, còn cậu ấy thì vào nhà bếp đem xoài và thanh long đã cắt từ trước lên.

Vọng Thư vuốt ve Lòng Đỏ Trứng Muối, có chút lo lắng nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi Quý Ngâm Thu: “Ba mẹ cậu có ở nhà không? Mình muốn chào hỏi bọn họ một chút.”

“Bọn họ không ở nhà, cậu yên tâm ngồi chơi đi!”

Vọng Thư thở phào nhẹ nhõm, không cần phải gặp mặt phụ huynh làm cô nhẹ nhàng hơn đôi chút.

Lòng Đỏ Trứng Muối nhảy lên sô pha, hai chân gác ra sau, cằm để trên đùi, híp mắt để cho cô vuốt ve, giống như một tiểu thiên sứ, chuyên chữa khỏi bệnh.

Khi Lăng Việt đến, Lưu Bác Văn đang ngồi xếp bằng trên tấm thảm, ngồi chơi game trên TV, Vọng Thư thì ở bên kia chơi với chó.

Cậu lướt qua Lưu Bác Văn đang chơi game, trực tiếp đến chỗ Vọng Thư: “Lòng Đỏ Trứng Muối.”

Nghe được giọng nói, chú chó trên sô pha đứng lên, bắt đầu hưng phấn vẫy đuôi, xoay vòng vòng.

Lăng Việt đi đến, sờ hai tai: “Lòng Đỏ Trứng Muối đã mập lên không ít rồi.”

“Đúng vậy.” Vọng Thư cười: “Lúc trước là mặt trái xoan, bây giờ đã thành hình tròn rồi, sờ vào đều là thịt.”

Quý Ngâm Thu đang rót đồ uống trong bếp nhìn trộm hai người: Hai người này ngồi với nhau, Trứng Muối nằm giữa, trai xinh gái đẹp chó đáng yêu, rất giống với một nhà ba người.

Tình yêu của cha mẹ szd[2]

[2]Là từ ngữ mạng TQ: Là thật đó!

Sau khi để cho bọn họ ở cùng với nhau một lúc, cô mới đem đồ uống đến, sau đó lấy ra hai bộ bài poker, rủ mọi người: “Mọi người chơi bằng mắt sao?”

“Người thua phải chọn nói thật hoặc mạo hiểm, thế nào?”

Mọi người giương mắt nhìn trò chơi bắt đầu. Mỗi người đầu tiên lấy năm lá bài, sao đó dựa theo quy tắc thì rút hoặc đánh ra, người nào có thể đánh hết bài đầu tiên sẽ là người chiến thắng, người nào cuối cùng sẽ là người thua.

Lưu Bác Văn là người đầu tiên hưởng ứng: “Được thôi! Tới đi tới đi!”

“Hôm nay mình sẽ phải làm cậu lộ hết bí mật!”

“Cậu đang mơ mộng hão huyền sao?”Quý Ngâm Thu phản bác.

“Có mơ hay không thì thử một lần là biết!”

Kết quả ván thứ nhất, Quý Ngâm Thu thắng, Lưu Bác Văn thua.

Quý Ngâm Thu ôm ngực: “Ừm để mình nghe, muốn hỏi cậu một vấn đề thôi ý mà?”

“Cậu mấy tuổi mới hết dấm đài?”

Lời vừa nói ra, Lưu Bác Văn kêu to, Vọng Thư và Lăng Việt đều bật cười thành tiếng.

Quý Ngâm Thu đã nói qua, Lưu Bác VĂn lúc học lớp lá ở nhà trẻ vẫn còn đái dầm, còn bị mẹ của cậu ta chọc rất nhiều lần. Khi còn nhỏ ba người bọn họ ở chung một chỗ nên cũng biết chuyện này.

Lưu Bác Văn sẽ không trả lời: “Mạo hiểm là cái gì vậy?”

“Dọn phân Trứng Muối!”

“Thôi, tớ chọn cái này..”

“Sạn phân đi!” Lúc còn nhỏ Quý Ngâm có nuôi một con chó, bây giờ nuôi lại nên cậu ấy cũng trở thành một người sạn phân ưu tú: “Chính là mang theo Trứng Muối và một bị nilon hoặc mấy từ báo đi ra ngoài. Nếu nó muốn đi vệ sinh, mà chúng ta phải bảo vệ môi trường thì—” Quý Ngâm Thu làm động tác nhặt, gói nó lại rồi ném đó đi.

Việc này đối với người yêu thích chó mèo là chuyện thường ngày nhưng đối với người không thích thú cưng như Lưu Bác Văn mà nói thì việc này hơi khó tiếp thu.

Trong lúc nhất thời, cậu ta hơi do dự.

Cậu ôm lấy Trứng Muối đang dựa vào chân Vọng Thư, sốt sắn hỏi nó: “Lòng Đỏ Trứng Muối à, mày đã trở thành một con chó trưởng thành rồi, tại sao bây giờ vẫn chưa biết đi vệ sinh đúng chỗ chứ?”

“Mày nhảy lên bồn cầu, chân trước thẳng, chân sau duỗi ra, sau đó dùng sức—”

“Phốc!”

“Đó là đi xong rồi, rất đơn giản đó!”

Ba người bị cậu ta chọc cười đến điên rồi!

Người chọc cười nãy giờ vẫn đang xây dựng tâm lý, vẫn là lựa chọn nói thật: “Khụ khụ, cấp một.”

Ván thứ hai, cậu ta lại thua rồi, người thắng vẫn là Quý Ngâm Thu, hỏi cậu ta: “Mẹ cậu ghét cậu vì cái gì?”

Lưu Bác Văn: “……”

Quý Ngâm Thu chỉ chỉ vào Lòng Đỏ Trứng Muối để uy hiếp cậu ta.

Lưu Bác Văn: “….Học cấp một rồi mà vẫn còn dấm đài.”

Cậu ta gục xuống rồi hét lên: “Cái vấn đề đái dầm cho qua đi được không!!!!!”

Ván thứ ba, Lưu Bác Văn là người đầu tiên hết bài, cậu ta ném hai lá bài ra rồi hét lên: “Hahaha! Đến lượt tôi!”

“Để tôi xem ai sẽ là người rơi vào tay tôi!”

Kết quả là Quý Ngâm Thu thua.

“Này, này!” Lưu Bác Văn hỏi cậu ấy: “Cốt truyện khó tả nhất khi cậu đọc tiểu thuyết là cái gì?”

Quý Ngâm Thu là một lsp[3] kinh nghiệm đầy mình, chẳng có gì phải sợ. Dù sao từ nhỏ cũng đã cùng nhau cởi chuồng tắm mưa, cô cũng không xem Lưu Bác Văn là người khác giới, vì vậy mà ngoắc tay với cậu: “Mình chỉ nói cho một mình cậu nghe.”

[3]Cũng là từ ngữ mạng TQ: Kẻ háo sắc.

Lưu Bác Văn vội vàng đi nghe.

Vừa mới nghe xong hai câu, cậu ta liền đỏ mặt nhảy dựng lên: “Tại sao lại có tình tiết biến thái như vậy!”

“Aaaa! Ô uế mình rồi!!”

“Ô uế rồi!!!”

“Sang ván tiếp theo đi, ván tiếp theo.”

Quý Ngâm Thu cười chết.

Kế tiếp, Quý Ngâm Thu thắng, Lăng Việt thua,

Khóe môi Quý Ngâm Thu lộ một nụ cười nhàn nhạt, hỏi cậu ấy: “Cậu có người mình thích chưa?”

Lăng Việt lướt nhìn Vọng Thư một cái, rồi thu lại ánh mắt như chỉ là nhìn xung quanh.

Cậu do dự một lát, nhớ đến tuần trước Vọng Thư không vui, cuối cùng thừa nhận: “…..Có.”

Quý Ngâm Thu và Vọng Thư nhìn nhau, còn Lưu Bác Văn ở ngoài truy hỏi cậu ta: “Cái gì!???”

“Mày có thể thích ai chứ?”

“Ai?”

Sau đó cũng không có ai để ý cậu ta: “Ván tiếp theo, ván tiếp theo.”

Ván sau, Vọng Thư cuối cùng cũng thua một lần, Lăng Việt thắng.

Cô khẩn trương đến mức không thể thở được, chờ đợi yêu cầu từ cậu ấy, vừa trông mong lại vừa sợ hãi.

Trông mong cậu ấy đặt câu hỏi cho mình.

Nhưng lại sợ hãi khi cậu ấy hỏi có phải người mình thích là cậu ấy hay không hoặc là tại sao tuần trước cô lại không vui —— Quý Ngâm Thu có nói với cô, Lăng Việt có hỏi Quý Ngâm Thu trên QQ, hôm đó có phải Vọng Thư xảy ra chuyện gì không.

Hai tay Lăng Việt chống phía sau, cả người hơi ngửa ra đằng sau, trong ánh mắt có bóng lưng của Vọng Thư, bộ dáng vừa lười biếng vừa dịu dàng: “Hôm nay cậu vui không?”

Vọng Thư ngẩn ra.

Lưu Bác Văn: “?”

“Đây là câu hỏi quỷ gì thế?”

“Cũng dễ trả lời quá đi mất!”

“Không được tính đúng không?”

Quý Ngâm Thu hận không thể đánh vào gáy cậu ta một cái cho bất tỉnh nhân sự: “Lăng Việt nói tình thì tính.”

Lăng Việt không quan tâm hai người bên cạnh đang ầm ĩ, chờ đợi câu trả lời từ Vọng Thư, cứ như thể hôm nay cậu ta đến đây chỉ để làm cô vui.

Mọi sự mệt mỏi của tuần trước đều đã được giải tỏa, mọi ủy khuất đều đã được bồ thường, người bị thương cũng đã được chữa khỏi, vành mắt Vọng Thư có chút phiếm hồng: “Vui vẻ.”

“Rất vui vẻ.” Cô nói.