Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại

Chương 34



Sáng hôm sau, học sinh ngồi ở chỗ khán đài, trên tay cầm giấy và bút, điên cuồng sao chép thông tin đại hội thể dục thể thao trên trang baidu* của điện thoại. 

Ninh Chu đứng cạnh đại diện môn ngữ văn, điên cuồng nói: “Tuy rằng hiện nay tổng điểm lớp ta đứng nhất toàn trường, nhưng như thế thì đã sao chứ, điểm số rất là suýt soát.”

“Tổng điểm của A5 chỉ thua chúng ta 2 điểm, 2 điểm đó! Cái khái niệm gì vậy, một tờ thông tin 0,1 điểm. Một tờ giấy được chọn để đọc tuyên truyền lại được 0,5 điểm. Thi đấu đơn, hạng 8 được có 1 điểm, hạng nhất được tới 9 điểm! Rất nhanh sẽ vượt qua lớp chúng ta.”

Cậu ta nói rất hùng hồn, rất có khí thế: “Vì vậy, trong khi các vận động viên lớp chúng ta đang nỗ lực lăn xả thì mọi người không tham gia thi đấu cũng phải nhanh chóng viết bản tin, viết ra được một bản tin chất lượng!”  

“Vì lớp của chúng ta mà cống hiến một phần sức lực!”

“Mọi người cũng đừng chỉ sao chép ở trang 1 của baidu, chuyển qua hai trang sau rồi hẵng viết tiếp, nếu không người xét duyệt thông tin mà nhìn thấy, ôi trời, mọi người đều sao chép mấy đoạn đầu tiên trong mục tìm kiếm đầu của baidu. Cái này có thể tính điểm sao chứ?”  

“Chắc chắn không được rồi.”

Mọi người một bên múa bút thành văn*, một bên lại cười.

(*Múa bút thành văn: ý chỉ tốc độ viết rất nhanh)

Ninh Chu có vẻ yên tâm mà gật đầu nói: “Không tệ, không tệ! Mình lại đi do thám tình hình bên kia tiếp đây.” 

Vọng Thư chạy từ chỗ A3 đang thi đấu về, thấy Lăng Việt ngồi trên khán đài nhìn cô, cô định đi đến đó thì có một bạn nữ trong lớp đột nhiên thở hổn hển chạy đến, gương mặt hốt hoảng nói: “Lớp trưởng, lớp trưởng! Thi Hạo Tồn trật chân rồi!”

“Cậu ấy đang ở đâu? Hiện tại có người ở bên cạnh không?” Vọng Thư lập tức bước xuống cầu thang. 

“Ở chỗ báo danh 200m, có vài bạn trong lớp đang ở đó.”

Vọng Thư đi được vài bước lại vòng trở lại, hỏi mấy người trên khán đài: “Có ai có nước đá không? Cho mượn tớ xài một chút.”

“Tớ!” Có bạn đưa lon cola còn chưa khui rồi nói.

“Cảm ơn, buổi chiều trả lại cho cậu.”

Người đó vẫy tay nói: “Không cần, không cần, vì dân mà phục vụ thôi!”

Lăng Việt ở đằng sau nhân cơ hội đuổi kịp hỏi: “Làm sao vậy?”

“Chân Thi Hạo Tồn bị thương rồi.”

Bọn họ rất nhanh đã chạy đến bên cạnh Thi Hạo Tồn, cô ngồi xổm xuống, kiểm tra chân trái bị thương của cậu ấy, nói: “Thử cử động chút xem sao?”

Thi Hạo Tồn làm theo lời cô nói.

Cô lại ấn vào mắt cá chân của cậu, hỏi: “Ấn như vậy có đau không?”

“Vẫn ổn.”

“Không gãy xương,” Vọng Thư đưa lon coca trong tay cho cậu: “Mau chườm nước đá lên, đợi một lát kiếm người đưa cậu đến phòng y tế.” 

Thi Hạo Tồn vò đầu, nhận được sự chăm sóc của một nhóm người xung quanh như vậy, khiến cậu có chút ngại mà nói: “Mình không sao hết, chỉ là bị trật chân thôi mà, mình tự đi đến phòng y tế cũng được mà.”

Mọi người đều không đồng ý, lỡ như vết thương nghiêm trọng hơn thì phải làm sao?

Lăng Việt nói: “Tôi cõng cậu ấy đi, dù sao cũng không xa lắm.”

“Không được.” Vọng Thư từ chối ý kiến này: “Cậu còn phải đợi thi 1000m, phải giữ thể lực.”

“Vẫn còn một tiếng nữa cơ.” Lăng Việt thì thầm nói: “Với lại thể lực của mình rất tốt.”

Vọng Thư nhìn cậu.

Lăng Việt lập tức giơ tay đầu hàng, ngậm chặt miệng lại.

Vọng Thư nhìn xung quanh, tìm một người không tham gia hạng mục nào vào buổi sáng: “Tiết Trình, cậu có thể giúp mình đến phòng dụng cụ mượn một chiếc xe đẩy nhỏ được không?”

Phòng dụng cụ ở phía dưới khán đài, khoảng cách rất gần.

“Được thôi, được thôi.”

“Này?” Thi Hạo Tồn muốn từ chối, “Dùng xe đẩy nhỏ để đưa mình đi? Như vậy mất mặt lắm?”

“Mình nghĩ là chân mình đã ổn rồi, thật đó.”

Vọng Thư đe dọa cậu ta: “Nếu chân cậu trở nên nặng hơn thì mấy tháng tới cậu đều phải sinh hoạt với xe đẩy đó.”

Thi Hạo Tồn: “…”

Năm phút sau, Thi Hạo Tồn ngồi ở trên băng ghế nhỏ, băng ghế nhỏ được đặt trên xe đẩy nhỏ, tiếng xe đẩy ầm ầm vang lên trên mặt đất, một người một xe một ghế nghẹn khuất trước cái nhìn của bạn học toàn trường bị lôi kéo ra ngoài sân chơi.

Tốc độ rất chậm, nhưng cảm giác tồn tại lại rất lớn, một đường đi qua tất cả đều là tiếng cười.

Lăng Việt nhìn Vọng Thư đưa lên máy ảnh chụp được cảnh này, cậu “chậc” một tiếng: “Thật nham hiểm”

Vọng Thư ngạo kiều nâng mặt: “Cậu không định nghỉ ngơi dưỡng sức hả?”

Lăng Việt ngoan ngoãn đi theo cô.

Cách đó vài bước, Quý Ngâm Thu thọc vào người Thẩm Tiệp Cầm đang đứng bên cạnh rồi chỉ vào lỗ tai của cô ấy, Thẩm Tiệp Cầm hiểu ra, đáp lại: “Đã thế lại còn bồ cào lỗ tai, anh sợ ‘bà xã’ anh quá, ôi chao ôi ~”



Đại hội thể thao đã kết thúc thành công tốt đẹp, cuối cùng A2 giành được hạng nhất, trở thành nhà vô địch của kỳ đại hội lần này. Lúc tối, khi đang sắp xếp các tấm ảnh, Vọng Thư bỗng nảy ra ý tưởng đầy thú vị và kì quái. Cô vội viết một bài báo tổng kết ngay trong đêm với tựa đề: “Cẩm nang Lăng Vân Chí thuở thiếu thời: hành trình trở thành người đứng đầu” và đăng lên mạng xã hội.

Bài viết tổng hợp vô số khoảnh khắc rực rỡ và đầy màu sắc của các bạn trong lớp tại đại hội thể thao, trong đó có cả bức ảnh của Lăng Việt đẹp trai và hình Thi Hạo Tồn đang ngồi trên chiếc ghế đẩu con con đặt trên chiếc xe đẩy nhỏ.

Bài báo rất thú vị và hài hước, hơn nữa cô còn chèn lời giáo huấn vào mỗi buổi sáng của Ninh Chu để làm nhạc nền cho đoạn viết về cậu ấy. Chẳng bao lâu sau, các bạn trong lớp liên tục đăng lại bài viết và bấm like, họ thậm chí còn chia sẻ cho các bạn lớp khác đọc cùng nữa.

“Nhìn này! Mau đọc đi!”

“Bài này hay bá cháy!”

“Chúng tôi không chỉ giành được chức vô địch mà còn có cả một bài báo tóm tắt đầy cảm xúc như thế này đấy!”

“Đang ghen tị phải không? Hay đang ngưỡng mộ? Thèm xỉu luôn chứ nhể?”

Ninh Chu toàn cắt những đoạn viết về cậu ấy ra, chuyển nó đi khắp nơi trên thế giới và than khóc ầm trời:

【Ai cũng bảo tôi là thằng này bị điên, chuyên gia gây sự với người khác】

【Hóa ra, trong mắt Vọng Thư, tui là một con người năng nổ, nhiệt huyết, tràn đầy năng lượng và truyền cảm hứng! Cậu ấy dành hẳn 217 chữ để khen tui đóoooo, làm tui cảm động tới rơm rớm nước mắt!】

[Vọng Thư, bạn hiểu tôi! Hơn trái tim của tôi!]

Lăng Việt bình luận ở bên dưới “.”

Cô lục lại toàn bộ bài viết, thấy rằng ngoài một bức ảnh của cậu và toàn bộ 27 chữ mà Vọng Thư nói về cậu.

Chậc, tức giận rồi.

Phải dỗ dành một chút mới được.

==

Nhưng mà ngày hôm sau Vọng Thư đã hối hận.

Bức ảnh đẹp trai trong bài viết đã kích thích trái tim của các “fangirl” Lăng Việt trong trường. Từ buổi sáng ngày đó, hầu như mỗi lần tan học đều có tốp năm tốp ba các bạn nữ đến nhìn cậu.

Có người còn ngang nhiên ngắm nhìn cậu, rồi nói với đám người bên cửa sổ: “Lăng Việt là ai vậy, mình thấy rồi, chắc chắn là người đẹp trai nhất kia kìa”, sau đó hào hứng bàn tán cùng mấy chị em bên cạnh.

Có người rụt rè nhát gan đi ngang qua, giống như Vọng Thư từng làm, nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của cậu bằng ánh mắt như vô tình và ẩn hiện.

Vọng Thư cúi đầu luyện thư pháp, trong lòng cảm thấy có chút không phục và ghen tị — rõ ràng cô phát hiện ra cậu trước mà.

Hơn nửa đa phần là bọn họ thích vẻ bề ngoài của cậu, như một cái cây đẹp, như một con ngựa mạnh mẽ, họ thưởng thức khi nghĩ về nó và cảm thán.

Còn cô thì khác.

Cảm giác thích của cô đi kèm với cảm xúc tiêu cực, chẳng hạn như ghen tị, chẳng hạn như lo lắng, chẳng hạn như… cảm giác muốn độc chiếm cậu.

Vọng Thư nằm trên bàn, cô di chuyển đầu bút, chậm rãi viết hai chữ nho nhỏ: Lăng Việt.

Mấy nay bọn họ không nói chuyện với nhau nhiều, mỗi khi nói chuyện đều chỉ nói những câu bình thường hay nói thôi, nhưng bầu không khí mập mờ, hay cù cưa cù nhằng giữa họ dường như đột nhiên biến mất.

Vọng Thư không dám hỏi Lăng Việt.

Tình yêu ở tuổi thiếu niên giống như một chú ốc sên chậm chạp, rụt rè và nhút nhát, khi có cơn gió nhẹ thoảng qua đám cỏ, chú ta sẽ ẩn mình chờ đợi và ngóng trông thật lâu.

Sự dũng cảm cùng niềm tin vào bản thân mà chẳng dễ dàng gì có được hay gom được kia sẽ luôn bị phá hủy bởi những thứ tưởng chừng như nhỏ bé, tầm thường.

Cô thu dọn các bài viết và đến đài phát thanh.

Hôm nay tâm trạng anh rất tệ, tệ tới nỗi không muốn ăn gì cả.

Ngay cả Lưu Bác Văn, người có EQ bằng không, cũng nhận ra những thay đổi nhỏ xíu xiu giữa hai người họ. Nhân lúc đang chơi bóng rổ cùng Lăng Việt, anh ta khẽ hỏi: “Cậu cãi nhau với Vọng Thư à?”

Lăng Việt im lặng một lúc, đáp lại: “Tao đã mua một con khủng long nhỏ.”

“Sau đó thì sao?”

“Nhưng tao không dám tặng cậu ấy.”

Một người tự tin đầy mình như Lăng Việt cũng có lúc bị nỗi sợ kìm hãm bước chân lại như thế đấy.

Giáo viên môn hóa lại gọi Lăng Việt và Vọng Thư. Lúc Vọng Thư đứng lên, Tiết Trình lại dẫn đầu ồn ào, khiến lớp học trở nên nhốn nháo.

Vọng Thư đứng đó, không biết người ở ghế sau đang nhìn mình bằng ánh mắt gì, có chút luống cuống, xấu hổ.

Cô đã nhiều lần cố gắng trả lời các vấn đề, để mọi người yên lặng, nhưng chưa thể thành công.

Cô chuyển trọng lượng của mình sang chân còn lại, giả vờ bình tĩnh nhìn cuốn sách của mình.

Lăng Việt dựa vào ghế trên, nhìn bóng dáng cô đến thất thần, sau đó cầm cục tẩy lên ném về phía Tiết Trình cách anh nửa lớp học.

Tiết Trình “A” một tiếng, che cái ót lại, tức giận quay ra phía sau.

“Tập trung học đi.” Giọng của Lăng Việt không lớn, nhưng lại rất khí thế, khiến mọi người lập tức im lặng.

Giáo viên môn hóa Phan Nãi Thành vô cùng hoang mang, vẫn không biết học sinh hăng hái vì cái gì.

Nhưng mà không quan trọng, ông để Vọng Thư tiếp tục trả lời.

Vọng Thư quay đầu nhìn Lăng Việt, cô trấn định tinh thần, tiếp tục trả lời câu hỏi.

Hết giờ học, Phan Nãi Thành gặp được giáo viên chủ nhiệm Viên Thịnh Dung ở cửa văn phòng.

Đối phương chào hỏi: “Này thầy Phan, đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với thầy, chiều nay trời mưa, tiết 5 lớp này không học thể dục nữa, anh có sắp xếp gì không?”

Phan Nãi Thành gật đầu: “Tôi không có ý kiến gì, chỉ sợ mấy em ấy không muốn.”

Viên Thịnh Dung nhún vai: “Trời muốn mưa mà, đâu thể trách chúng ta được.”

“Đúng rồi.” Phan Nãi Thành hỏi, “Cô Viên có gặp tình trạng học sinh trong lớp bỗng nhiên mất trật tự không?”

Viên Thịnh Dung vừa nghe liền nhíu mày, tuy cách quản lý lớp của của cô không quá nghiêm khắc, thậm chí có thể nói là rất thoáng, nhưng nếu ảnh hưởng đến học tập, cô sẽ không khoanh tay đứng nhìn: “Mất trật tự thế nào vậy? Thầy nói tường tận cho tôi biết với. Mấy đứa nhóc này định bật nóc hả?”

“Cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ là tôi không biết tại sao các em ấy lại ồn ào.” Phan Nãi Thành kể lại tỉ mỉ cho cô nghe.

Viên Thịnh Dung nghe xong đột nhiên cười: “Thầy Phan à.”

“Hả?”

“Anh vẫn còn độc thân hả? Chưa từng yêu đương đúng không?”

“Hả…… Không.” Rõ ràng đang nói về học sinh mà, sao lại chuyển sang công kích ông vậy.

“Thầy nói chuyện yêu đương đi.”

“Nói chuyện yêu đương rồi sẽ hiểu thôi.”

Viên Thịnh Dung cười, trở về văn phòng, để lại một mình thầy Phan đứng đó.