Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại

Chương 35: Hai người, gương vỡ lại lành?



Editor: Ying

Sau khi Vọng Thư thấy cục gôm bay ra ngoài, cô liền muốn quay người nói chuyện với Lăng Việt, nhưng cô sợ phải đối mặt với vẻ mặt và phản ứng lạnh lùng của cậu ấy.

Thật là lạ.

Quan hệ của hai người vốn ở mức ổn định, đang từ từ phát triển hơn. Nhưng không hiểu tại sao bây giờ lại trở về thời kỳ ngượng ngùng và khách sáo như hồi mới quen.

Lúc Vọng Thư nói ý nghĩ này lại với Quý Ngâm Thu, cô nàng vậy mà lại bật cười: “Cái gì mà ở mức ổn định, đang từ từ phát triển? Không phải dạo này cậu học thuộc quá nhiều đề chính trị trong mùa thi rồi đấy chứ.”

Vọng Thư chọt cô nàng: “Tớ đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này đó.”

Quý Ngâm Thu xòe tay: “Cậu với Lăng Việt ấy, ngay cả chiến tranh lạnh mà cũng giống đang rải thức ăn cho chó vậy. Không có vấn đề gì đâu!”



Tiết sau là tiết Văn, Viên Thịnh Dung đã nói vào cuối buổi học cô sẽ cho viết chính tả toàn bài《Thục Đạo Nan》.

《Thục Đạo Nan》là kiệt tác của nhà thơ Lý Bạch, toàn thơ có tổng cộng 294 chữ, tuy là rất hay nhưng vô cùng khó học thuộc lòng.

Mọi người cứ la ó “Xong rồi, xong rồi”, “Không học được” nhưng vẫn trễ nải tận ba phút trước khi vào tiết mới bắt đầu ôm sách tụng: ” Y hu hi, nguy hồ cao tai! Thục đạo chi nan, nan vu thượng thanh thiên!”

Chuông vào học vang lên, Viên Thịnh Dung vừa đi vào lớp vừa nói: “Tự giác nào, lấy vở văn ra, bắt đầu viết chính tả.”

Học sinh cả lớp bắt đầu than thở: “Trời ơi, khó quá! Viết chính tả khó quá, lên trời cũng khó quá”

(*) Ở đây tác giả chế câu thơ ý để than thở: “Y hu hi, nan hồ trường tai! Mặc tả chi nan, nan vu thượng thanh thiên!” (Mặc tả là viết chính tả)

Viên Thịnh Dung trêu chọc: “Ồ, giỏi đấy, không thì tối nay mỗi người viết một bài văn?”

Mọi người liền rối rít im miệng để viết thơ.



“Viết xong chưa?”

“Đưa vở lên phía trước, mỗi bạn sẽ chấm chính tả cho bạn bàn sau, học sinh cuối dãy thì chấm cho hàng đầu tiên.”

“Xếp hạng sau khi chấm xong, sai một chữ trừ 5 điểm, ai không đạt thì tan học tới tâm sự chuyện đời với cô.”

“Một chữ 5 điểm!”

Mấy người chột dạ vội vàng lật sách xem mình có viết sai chỗ nào không.

Vọng Thư lấy được bài chính tả của Lăng Việt.

Cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ lật đến bài viết. Cả một trang chữ viết vừa đẹp vừa ngay ngắn xuất hiện trước mặt cô.

——Lăng Việt đã luyện chữ từ kỳ nghỉ đông, sau khi luyện hơn nửa năm, nét chữ đã có tám phần giống như cô. Ngay cả mấy thói quen nhỏ như móc vào trong khi viết dấu tích dọc cũng bị cậu nhận ra. Cậu giữ nguyên y chang, viết ra dòng chữ hoàn hảo.

Vọng Thư yên lặng ghi 100 điểm lên phía trên đầu trang bằng bút đỏ, rồi cô dừng bút suy nghĩ một hồi. Thừa dịp Quý Ngâm Thu không chú ý, cô đổi thành bút chì, vẽ ngón cái nho nhỏ dưới góc phải số 100.

Sau đó cô như có tật giật mình đóng vở lại, giống như nếu không làm vậy thì ngón tay cái kia sẽ tự động mọc chân chạy đi mất.

Viên Thịnh Dung đứng hỏi ở phía trên: “Xong chưa?”

“Ai chấm xong rồi thì trả vở cho bạn bàn sau. Quyển nào không đạt điểm chuẩn thì nộp lại cho cô.”

Quý Ngâm Thu đột nhiên đứng lên.

“Gì vậy!!” Lưu Bác Văn bị dọa, đừng nói cô nàng nộp vở cậu ta lên nha: “Có phải cậu chấm sai rồi không, để tớ nhìn thử. Chắc chắn tớ phải đủ điểm chứ! Con m* nó!”

“Không thể nào, không thể nào, không thể nào!”

Quý Ngâm Thu cười nhạo.

Cô đem quyển vở đưa về sau cho Lưu Bác Văn: “Lừa cậu thôi.”

Cậu ta cầm lật vội rồi thở phào nhẹ nhõm: 70 điểm, cũng được, cũng được.

Lăng Việt trả lại vở cho bàn đầu tiên, lúc quay về đi ngang qua chỗ ngồi của Vọng Thư.

Vọng Thư cúi đầu thuận tay trả vở cho cậu, không dám chạm mắt với cậu ấy.

Chưa đến một phút, phía sau truyền tới tiếng xé giấy cái “Xoẹt”, tim Vọng Thư đập mạnh.

Sao lại xé?

Cậu sẽ không giận cô đến mức không muốn giữ lại chữ và hình vẽ của cô trên bài chính tả của cậu chứ?

Vọng Thư dùng bút chì bấm chọc vào cục gôm trên bàn, nhưng không ngờ bởi vì dùng lực quá mạnh mà một đoạn nhỏ chì bấm kẹt ở bên trong cục gôm, bên ngoài thì bị dính vết đen không bôi được.

Xấu quá.

Cô ra sức lau sạch cục gôm đến khi không còn vết đen nào nữa.

Một lát sau, tự nhiên có một tờ giấy nhỏ được gấp lại bay qua vai rồi rơi xuống trước mặt cô.

Vọng Thư sững sờ, từ từ cầm lên rồi mở ra. Tờ giấy nhỏ như được xé từ vở nháp, lúc xé còn bị lởm chởm hình răng cưa bên mép giấy.

Chẳng lẽ vừa rồi cậu ấy không xé bài chính tả mà xé cái này?

Vọng Thư ôm tia hy vọng, nhìn dòng chữ bên trong.

【Sao cậu vẽ linh tinh lên vở tớ vậy?】

Giọng điệu hỏi tội đây mà.

Cô cắn môi, ngoáy bút viết ba chữ, cuối câu còn tàn nhẫn tặng thêm dấu chấm:【Cậu đoán xem.】

Sau đó cô không quay đầu xoay tay quăng ra bàn sau của người kia.

Không biết qua bao lâu, tờ giấy bị ném trở lại.

【Tớ không biết】

【Tớ sợ tớ tự mình đa tình, hiểu lầm ý cậu】

Hô hấp Vọng Thư chậm lại.

“Tự mình đa tình?”

Lăng Việt không lẽ biết cô bật đèn xanh với cậu?

Cô suy nghĩ hồi lâu rồi cầm bút viết:【Tớ khen chữ viết cậu nhìn rất đẹp】

【Hơn nữa】Cô mặt dày viết thêm một câu:【Gửi cậu lời đề nghị “Khôi phục tình bang giao hai nước”】

Vọng Thư cảm giác tờ giấy nóng phỏng tay nên vội vàng quăng ra sau, đặt tay lên trán, nhắm mắt chau mày đợi phán xét cuối cùng.

Tờ giấy lại bay về.

【Sao không nhìn xem tớ bắt chước chữ ai】

【Tình bang giao hai nước của chúng ta tan vỡ hồi nào?】

Vọng Thư cười trộm:【Quá khen rồi】

【Không cần khách sáo】

Vọng Thư cất tờ giấy này, cùng với mẩu giấy có chữ viết giống học sinh tiểu học của Lăng Việt, tờ giấy ghi bài tập toán, còn có mẩu giấy trêu chọc cô lúc mặc “Đồ đôi”. Tất cả đều được kẹp hết vào trong quyển sách Văn.

Lúc xế chiều, bài văn mẫu của bài kiểm tra đầu tháng được in ra.

Quý Ngâm Thu cầm tờ văn mẫu, rồi bắt đầu diễn y như mọi lần, thổi phồng Vọng Thư: “Oa! Vọng Thư! Bài văn của cậu lại được in ra làm văn mẫu rồi!”

“Thật ra ai cũng nói cậu viết văn tự sự giỏi, nhưng không ngờ vừa mới được dạy văn nghị luận thôi mà cậu cũng viết tốt như vậy. Siêu giỏi luôn nha!”

Lăng Việt cầm bài kiểm tra của Vọng Thư, đọc một cách tự hào. Sau đó chọt chọt bả vai cô, chống cằm lười biếng hỏi: “Cô giáo Vọng Thư, có bí quyết nào để viết văn không?”

Như thế này không giống như đang đặt câu hỏi mà giống đang tán dóc.

Không, giống đang trêu ghẹo hơn.

Vọng Thư kiêu ngạo nghiêng đầu qua: “Cậu không có thành tâm học hỏi, không đáng để trả lời.”

Biểu cảm Lăng Việt ngay lập tức nghiêm túc, cầm bài thi văn của mình lên: “Cô giáo Vọng Thư, cô nhìn đi, bài văn lần này của tớ chỉ có 51 điểm, so với cô thì thấp hơn 9 điểm.”

“9 điểm, biết ý nghĩa sao không? 9 điểm trong kỳ thi đại học ở Giang Tô quan trọng lắm đấy!”

“Không không không” Quý Ngâm Thu lên tiếng cắt ngang bài phát biểu của cậu ta: “Đối với cậu mà nói thì cho dù có thiếu 3 cái 9 điểm thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc cậu được nhận vào trường và chuyên ngành cậu mong muốn.”

Lăng Việt: “…”

Cậu nhìn Vọng Thư.

Vọng Thư: “…”

“Được rồi, trước tiên cậu đưa bài văn lần này cho tớ xem trước đã.”

Cô nhanh chóng đọc qua một lần: “Bài văn này của cậu không có vấn đề gì, nhưng cũng không phải quá hay.”

Lăng Việt chống cằm, ánh mắt hừng hực khiến cho người ta không thể làm ngơ.

Vọng Thư hắng giọng nói tiếp: “Tớ cảm thấy cậu khá thích hợp để viết văn nghị luận. Bố cục toàn bài nắm rất tốt, luận điểm cũng rất mới mẻ và độc đáo. Có điều phạm vi nội dung khá lớn và rời rạc.”

“Lúc cậu viết có thể thử viết từ một cá thể nhỏ.”

“Ví dụ như với đề văn lần này, câu thứ nhất là ngạn ngữ Châu Phi: Muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì đi cùng nhau.” * (Trích một nửa đề văn ở Giang Tô)

“Đề này muốn nói đến tinh thần đồng đội.”

“Cậu có thể bắt đầu từ một lĩnh vực cậu am hiểu, một cá nhân hay một thời đại, v.v để viết mở bài.”

“Chẳng hạn như một người cậu thích ở giải NBA…”

Lăng Việt nhắc nhở: “Kobe.”

“Đúng vậy, Kobe, tớ không hiểu về bóng rổ lắm…Nhưng bài văn của cậu có thể xoay quanh vấn đề tinh thần đồng đội trong trận đấu bóng rổ.”

“Kiểu như trong một trận đấu bóng rổ, có lần nào Kobe và đồng đội của mình đồng tâm hiệp lực cùng nhau đạt chức vô địch không? Có lần nào bị đồng đội kéo chân sau không? Anh ấy được cậu và fan hâm mộ thích có phải vì năng lực cá nhân xuất sắc hay không?”

“Bài văn không phải đã nhắc tới rồi à?”

“Luận điểm 1: Không ai là một hòn đảo cô độc, chúng ta đều cần phải trải qua sự đoàn kết trong làm việc nhóm để đạt được mục tiêu trong cuộc sống.”

“Luận điểm 2: Tuy nhiên, cuộc đời là cả một chặng đường dài. Chúng ta phải chọn những người cùng chung chí hướng, người có thể kề vai chiến đấu, chứ không phải những người ảnh hưởng đến sự phát triển của chúng ta.”

“Luận điểm 3: Dĩ nhiên, chúng ta không thể luôn dựa dẫm vào đồng đội một cách mù quáng. Cố gắng hoàn thiện bản thân mới có thể gặp được đối tượng xuất sắc hơn và nhìn thấy con đường tươi sáng hơn.”

“Chỉ cần lấy thần tượng cậu hâm mộ làm ví dụ. Cậu hiểu người đó như vậy, chắc chắn có thể viết tường tận và chi tiết.”

“Câu chuyện về thần tượng đều có thể được sử dụng trong rất nhiều đề văn nghị luận.”

Lăng Việt ngồi ngay ngắn, nhanh chóng suy ngẫm lời Vọng Thư.

Thật ra cậu chỉ muốn nói chuyện với Vọng Thư chút thôi, ai ngờ cô chỉ nói vài ba câu mà thật sự khiến cậu nảy ra rất nhiều ý tưởng và linh cảm: “Cô giáo, tớ hiểu rồi.”

Tối về cậu tự viết lại bài thi văn tháng này một lần, sửa lại theo gợi ý của Vọng Thư rồi nộp lại cho Viên Thịnh Dung đọc thử.

Viên Thịnh Dung đọc xong khen ngợi anh đã thông suốt, bài văn này mà chấm điểm thi thì có thể bắt đầu từ điểm 56 trở lên.

Chiều hôm đó, Linh Việt cầm ly trà sữa bước vào lớp, lúc đi ngang qua bàn Vọng Thư thì đặt trà sữa lên bàn cô.

Vọng Thư dừng bút, liếc nhãn hiệu trên cái ly. Trong ly là trà sữa đậu hũ của thương hiệu Cuo Nie Xao Dependents’ Village Milk Tea, 30% đường, nhiệt độ bình thường. Là món mà cô thích nhất.

Mấy người xung quanh nhướng mày: “Ồ ~ ~ ~”

“Hai người…”

Làng Việt nhét hai tay vào túi: “Quà cảm ơn.”

“Hôm qua cô giáo Vọng Thư chỉ điểm cho bài văn của tớ.”

Đột nhiên cậu phát hiện để Vọng Thư dạy văn cho mình sẽ có lợi ích ngầm: Cậu sẽ có lý do chính đáng mà quang minh chính đại tặng đồ cho cô!

Vậy thì ngày mai tặng sữa chua, ngày mốt tặng đồ ngọt!

Mấy người kia thất vọng quay đầu sang chỗ khác: “Haiz, mất hứng.”

Chỉ có Quý Ngâm Thu hiểu ra cúi đầu hỏi Vọng Thư: “Hai người, gương vỡ lại lành?”

Không thể không nói, mỗi lần Quý Ngâm Thu dùng từ đều hết sức sắc sảo và gây chết người.

Không hổ danh là cao thủ ship CP.