Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại

Chương 36: Ba



Chuyển ngữ: Niên

“Vọng Thư, Vọng Thư!” Quý Ngâm Thu vui vẻ bỏ cặp sách xuống, nói: “bộ phim “Cuộc Phiêu Lưu Của Nhà Croods” sắp được chiếu rồi! Nghe nói là phim hoạt hình chiếu rạp do xưởng bên Mỹ sản xuất đó, đẹp lắm luôn!” 

“Cậu muốn đi xem không?”

“Được thôi, cảm giác như rất lâu rồi tụi mình chưa đi xem phim.”

“Tụi mình còn có thể đi ăn nữa.”

Quý Ngâm Thu phụ họa nói: “Được đó, được đó!”

“Cái tiệm trà theo kiểu Hồng Kông của Thiên Hồng đó được giới thiệu rất nhiều! Cái kem sữa chảy trong miếng bánh rất ngon!”

“Còn có một tiệm mì ramen cũng rất ngon nữa! Sợi mì dai, nước súp đậm đà, mình là một người không thích ăn mì mà còn muốn gọi thêm một tô nữa đấy!” 

Đang nói chuyện thì Vọng Thư cảm thấy vai của mình bị ai đó chọc một cái, cô nghi ngờ quay đầu ra sau, thấy Lăng Việt đang chậm chạp thu tay lại: “Không có gì, vừa rồi tóc của cậu bị kẹp giữa bàn của mình với ghế của cậu.”  

Quý Ngâm Thu cũng quay đầu lại nhìn rồi nói: “Lăng Việt, Lưu Bác Văn, hai người đi chung không?”

“Được…” Lăng Việt còn chưa dứt lời đã bị Lưu Bác Văn xen ngang vào. Hoang mang “Hả?” một tiếng.

Cậu ta mở to mí mắt đang hơi lim dim buồn ngủ, vỗ vỗ gương mặt cho tỉnh táo lại rồi hỏi: “Đi đâu?”

“Đi xem phim, bộ “Cuộc Phiêu Lưu Của Nhà Croods”.”

“Được thôi.”

“Vậy còn Lăng Việt thì sao?” Quý Ngâm Thu nhìn cậu rồi hỏi. 

Lăng Việt chậm chạp hỏi lại: “Lúc nào thì đi?”

“Chiều chủ nhật đó, còn có thể là lúc nào nữa chứ?”

“Sau đó thì buổi tối còn có thể cùng nhau đi ăn!”

“Ừ…” Hình như cậu đang suy nghĩ về lịch trình đã sắp xếp của mình, sau đó mới nói: “Được thôi.”

Vọng Thư ở bên cạnh oán thầm trong lòng: Chậc, làm bộ làm tịch. 

Rõ ràng đã nghe lén được hai người bọn họ muốn đi xem phim, vì vậy mới cố ý chọc vai của cô. 

==

Hà Nguyệt lại cãi nhau với Vọng Dự, dù cho bọn họ không ai nói gì cả, buổi tối lúc Vọng Thư với Hà Nguyệt gọi video call với nhau, cô đã nhìn ra được rồi.

Từ nhỏ lớn lên trong một gia đình như vậy, đối với việc nhận biết sự thay đổi của tâm trạng luôn nhạy cảm hơn so với người bình thường, cảm giác bất an cũng nhiều hơn. 

Dù cho Hà Nguyệt ở trong video call nói rằng gần đây công ty của bà và Vọng Dự có tổ chức hoạt động đảng rất thú vị, nhưng mà sự mệt mỏi rõ rệt giữa hai hàng lông mày của bà vẫn bị Vọng Thư phát hiện ra.

Tâm trạng mệt mỏi này của bà là do buồn phiền chuyện của Vọng Dự mà ra. 

Vọng Thư nhận ra rồi. 

Vọng Thư biết nếu cô hỏi thì Hà Nguyệt vẫn sẽ nói cho cô, sẽ phàn nàn với cô về sự không đáng tin của Vọng Dự, không cần nhà, không có tính trách nhiệm, chuyện gì cũng không lo. Là con gái của Vọng Dự, Vọng Thư vẫn biết rõ tính cách này của ông ấy. 

Nhưng cô vẫn không chủ động hỏi. 

Sự bất hòa của cha mẹ đem đến áp lực cho cô, giống như thanh kiếm của Damocles[1] lúc nào cũng treo trên đỉnh đầu vậy, khiến cô bất an, lo lắng, khiến cô trằn trọc không yên, nhưng kết cục vẫn bó tay bất lực. 

Cô không có cách nào thuyết phục Hà Nguyệt ly hôn, cũng không cách nào thuyết phục được Vọng Dự thay đổi, từ lúc cô còn nhỏ ba mẹ từ trước đến nay không bao giờ thừa nhận sai lầm của mình, mãi mãi không bỏ được sự kiêu ngạo của bản thân, tính cách của hai người họ trái ngược nhau được thể hiện rất rõ nét.  

Cô không sợ đối diện với vấn đề, nhưng lại sợ phải đối mặt với vấn đề không thể giải quyết được.

Thế là cô chủ động chuyển đề tài nói: “Mẹ ơi, chủ nhật tuần này con cùng với đám Quý Ngâm Thu đi xem phim nha.”

“Ồ, đi xem phim gì vậy?”

“Cuộc Phiêu Lưu Của Nhà Croods”, một bộ phim hoạt hình ạ.”

“Ừ, xem xong rồi nhớ về trường sớm, về tới kí túc xá thì gọi điện cho mẹ.”

“Con biết rồi ạ.”

Hà Nguyệt im lặng một lúc, vẫn là nói ra: “Ba con cãi nhau với mẹ.”

Vọng Thư đặt điện thoại ở trên bàn, không muốn để camera quay được biểu cảm của mình.

“Hôm qua ông ấy ở bên ngoài chơi đấu địa chủ[2] với người ta, đấu suốt cả đêm, sáng hôm nay mới về nhà, vừa về là đi tắm rửa thay đồ rồi đi làm luôn rồi.” 

(Đấu địa chủ* là một trò chơi thẻ bài phổ biến ở Trung Quốc. Liên quan đến phong trào cải cách ruộng đất cũ trong cuộc đấu tranh giai cấp trong xã hội cũ. Đấu địa chủ là một trò chơi poker. Trò chơi được chơi bởi ít nhất 3 người chơi, sử dụng một bộ bài gồm 54 quân bài (bao gồm cả quân bài ma), trong đó có một bên là địa chủ và hai người còn lại ở một bên. Hai bên đấu với nhau, ai hết bài trước thì thắng.)

“Con nói xem, đã là người 40 tuổi rồi, làm sao mà thân thể của ông ấy chịu nổi chứ?”

“Ngày nào cũng ăn ở ngoài, không thì là chơi ở bên ngoài, mẹ nói ông ấy mà ông ấy còn không kiên nhẫn nổi nữa.”

Vọng Thư thở dài, nhắm chặt mắt dựa đầu vào tường của kí túc xá, cảm giác bản thân đang chìm ngập trong từng lớp sóng biển nhẹ nhàng vỗ đến.  

Đèn pha của mui xe xuyên qua mí mắt mỏng, trước mắt để lại những vệt sáng kỳ lạ.

Hà Nguyệt tiếp tục nói trong tai nghe rằng: “Con cũng có thể thử đi nói chuyện với ông ấy xem sao.”

“Để ông ấy ít chơi ở bên ngoài lại.”

“Ba con vẫn là nghe lời của con hơn.”

Không.

Không muốn.

Vọng Thư không muốn nói chuyện với ông ấy.

Từ nhỏ Vọng Dự chưa từng quan tâm đến cô.

Quan hệ giữa cô và Vọng Dự giống như họ hàng, chỉ là có qua có lại mà thôi, hàng ngày nói chuyện cũng vô cùng xa cách, sao cô dám đi tìm ông ấy nói về chuyện này được chứ. 

Cô chỉ muốn làm một con ốc sên, cố thủ trong vùng an toàn của bản thân, không muốn đi đâu dù chỉ một bước.

Vọng Thư hoàn toàn không ngủ được nữa, lén lút mở cuốn sách “Hôm nay bạn thật đẹp” ra xem một lúc.

Nhìn khủng long lớn và khủng long nhỏ cùng chơi trò “Đi thang máy”, “Xuống thang bộ”, vừa dễ thương vừa chữa lành tâm hồn cô.

==

“Cuộc Phiêu Lưu Của Nhà Croods”  là một bộ phim rất hay, hoạt hình tinh xảo, giàu trí tưởng tượng, kể về xã hội nguyên thủy, một gia đình 6 người sống trong hang động ở trên núi, do tận thế đến quá đột ngột. Câu chuyện kể về quá trình tìm kiếm một nơi an toàn mới để trú ẩn của gia đình nhà Croods.  

Hình ảnh của người cha trong một nhà 6 người đó để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho Vọng Thư, là người có quyền ra quyết định, thể lực mạnh nhất, là một hình tượng gia trưởng truyền thống muốn dùng hết sức lực có thể để bảo vệ an toàn cho gia đình của mình.

Ông ấy đáng tin cậy, trách nhiệm, có năng lực phán đoán, tuy rằng có lúc cố chấp, nhưng mà vẫn khiến cho người khác có cảm giác an toàn dựa dẫm vào. Buổi tối lúc nghỉ ngơi, cánh tay có thể ôm cả gia đình, bảo vệ mọi người. 

Phim chưa đến một nửa thì Vọng Thư đã bắt đầu khóc rồi, bởi vì sợ Quý Ngâm Thu ở bên cạnh phát hiện ra, vì vậy khóc rất nhỏ nhưng nước mắt vẫn ngập tràn trên gương mặt.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh người cha như vậy, cũng chưa từng nghĩ đến cảm giác an toàn trong vòng tay của cha là như thế nào.

Vì vậy dù rằng người cha này có khuyết điểm rất rõ ràng, nhưng cô vẫn đứng phe của ông dù bộ phim mới chiếu chưa được bao lâu, lúc mấy đứa trẻ đang khám phá thế giới mới thì ông vẫn bảo thủ như cũ, thì ông vẫn cẩn thận bảo thủ như cũ, cô biết rõ từ cốt truyện phim thì ông bố này rõ ràng là sai rồi, nhưng cô vẫn như cũ ấm ức thay cho ông ấy. 

Tại sao chứ.

Người cha tốt như vậy, mấy người lại khiến cho ông ấy thất vọng, khiến ông ấy đau lòng, thậm chí dùng cách tàn khốc ác liệt nhất chất vấn quan niệm cả đời của ông ấy về thế giới bên ngoài.

Cô dường như rất muốn có một người cha như vậy.

Lúc phim sắp kết thúc, Vọng Thư vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, vội vã dùng nước lạnh xoa con mắt khóc đến đỏ hoe của mình, cố gắng sắp xếp lại bản thân gọn gàng nhất có thể. 

Cô nhìn vào gương nặn ra một nụ cười, chầm chậm bước ra khỏi nhà vệ sinh. 

“Vọng Thư!”

Quý Ngâm Thu ở trước cửa gọi tên cô, cô đi đến chỗ tiếng gọi đó.

Một đám người đi đến tiệm trà phong cách Hồng Kông, lúc này mới 4 giờ chiều, nhà hàng này vẫn còn chưa có người bắt đầu xếp hàng, bọn họ đã trực tiếp bước vào tiệm ngồi vào chỗ và bắt đầu gọi món.  

Lưu Bác Văn: “Người cha trong bộ phim này thật sự quá cố chấp.”

“Cám ơn ba của con,” Quý Ngâm Thu chắp hai tay lại, “Tuy rằng lúc mình 7 tuổi, ông ấy không còn cùng mình chơi búp bê babies nữa, nhưng mà ông vẫn không cấm mình đi ra ngoài chơi và sở thích đọc tiểu thuyết của mình.” 

Quý Ngâm Thu đột nhiên nhớ ra một chi tiết, cảm thấy mềm lòng nói: “Lúc trước mình cãi nhau với ông ấy, tức đến mức mà đem tất cả búp bê ông ấy mua cho mình quăng ở phòng khách, nửa đêm ông ấy lén lút nhặt chúng lên rồi đem trở về phòng cho mình.”

Lưu Bác Văn bắt đầu so đo, đắc ý nói: “Ồ? Ba của mình trước giờ vẫn cùng mình chơi game, chơi bóng rổ đó, bây giờ vẫn vậy.”

Quý Ngâm Thu liếc cậu ta một cái rồi nói: “Vì vậy cậu với ba cậu luôn bị mẹ cậu đánh đó thôi.”

Vọng Thư không tham gia vào, cúi đầu nghịch điện thoại, hình như đang xem cái gì đó.

Lăng Việt thu hồi ánh mắt đang nhìn cô, đầu ngón tay gõ lên bàn, nói: “Mấy cậu muốn uống trà sữa gì? Mình đi ra ngoài mua.”

“Được thôi! Mình muốn trà thanh long của coco!” 

“Mình muốn trà sữa bánh dừa của tiệm bách phân trà!”

Lăng Việt hỏi Vọng Thư: “Cậu muốn uống gì?”

Mạch suy nghĩ của Vọng Thư vẫn chưa quay lại, mất một lúc sau mới trả lời: “Trà sữa có miếng đậu hũ nhỏ ở trong.” 

Lăng Việt gật đầu rồi đi ra ngoài. 

Quý Ngâm Thu vội vàng gọi cậu lại hỏi: “Ê, ba loại trà sữa của ba cửa hàng khác nhau, cậu đều đi sao?”

“Không đi,” Lăng Việt nhẫn tâm nói, “Mình chỉ đi mua trà sữa có đậu hũ thôi.”

“Cậu thiên vị!” Quý Ngâm Thu lớn tiếng tố cáo.

Nhưng cô vẫn quay đầu lại nhìn Vọng Thư, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Được rồi, thiên vị thì thiên vị đi.”

“Mình không uống trà sữa nữa, mình cắn đường của cp mình phát đây.”

Lúc Ngô Văn Hãn và em trai cậu ta bước vào tiệm này liền nhìn thấy bàn của Vọng Thư. 

Cuộc gặp tình cờ ngoài ý muốn này khiến cậu ta bỗng mừng thầm trong lòng, vốn dĩ cậu ta muốn bỏ cuộc với Vọng Thư rồi, không ngờ rằng vẫn có thể gặp mặt ở chỗ này.  

Dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Ngô Văn Hãn, Vọng Thư ngẩng đầu lên nhìn, mặt không cảm xúc mà quay đầu lại tiếp tục nói chuyện cười với người bên cạnh.  

Ngô Văn Hãn lúc này mới phát hiện, Lăng Việt đang ngồi ở bên cạnh cô, người lần trước đã đánh anh trước mặt của Vọng Thư.

Sắc mặt cậu ta trầm xuống, đổi chỗ với em trai của mình, đối diện với chỗ ngồi của bọn họ, tỉ mỉ quan sát bọn họ, phát hiện bọn họ lâu lâu lại nhìn nhau rồi hốt hoảng tránh đi, phát hiện tay của họ vô tình chạm nhẹ vào nhau, đều sẽ khó chịu một hồi.   

Cậu ta mỉa mai trong lòng rằng: Hừ, xem đi, xem đi, đây rõ ràng là thích mà.  

Lúc đó, Vọng Thư còn không chịu nói rõ bản thân có bạn trai rồi, chỉ nói cấp ba nên không muốn yêu đương, đây là muốn xem cậu như lốp dự phòng hay sao? 

Quá đáng thật đấy.

=========================================================

Tác giả có lời muốn nói: 

*Tham khảo Bách khoa toàn thư Baidu để biết tóm tắt nội dung phim

– Giúp mọi người hồi tưởng lại một chút về nhân vật Ngô Văn Hãn: Người giấu tên đưa đồ ăn vặt cho Vọng Thư, và lúc cô làm kiểm tra phòng thì lại chặn đường tỏ tình.