Nếu Ánh Trăng Có Thể Quay Lại

Chương 37: Ánh Trăng



Chuyển ngữ: Mặc Mặc

Lăng Việt đặt hai hộp xoài Tuyết Mị Nương lên bàn của Vọng Thư, đổi thành xưng hô quen thuộc: “Cô Vọng Thư, có thể giúp em xem lại bài văn một chút không?”

Mấy tuần nay, mỗi lần cậu viết xong bài văn sẽ tìm Vọng Thư xin lời khuyên, thuận tiện tặng cho cô một chút đồ ngọt hoặc đồ ăn vặt, còn không cho Vọng Thư từ chối. Khiến cô không biết rốt cuộc cậu đang muốn nghiêm túc cải thiện kỹ năng viết văn của mình, hay chỉ đơn giản muốn cho cô ăn.

Vọng Thư nghiêm túc xem bài văn từ đầu tới cuối một lượt.

Thật ra bài văn của cậu đã rất tốt rồi, luận điểm độc đáo và rõ ràng, các ví dụ đưa ra cũng chuẩn xác lại sinh động, rất có tính thuyết phục.

Chỉ có một chút vấn đề.

Chính là cậu đã liên tục viết bốn, năm lần, mỗi lần đều viết về Kobe Bryant, xem hết bài văn của cậu, Vong Thư đã có sự hiểu biết toàn diện về tính cách, tam quan, kinh nghiệm nghề nghiệp và cuộc sống của Kobe.

Nhận thức về môn thể thao bóng rổ này và nguyên tắc thi đấu cũng dần dần bị Lăng Việt kéo lên cao một bậc mới.

Cô không nhịn được cười: “Bài văn viết rất tốt, nhưng cậu cũng không thể chỉ bắt một con cừu rồi nhổ sạch lông của nó chứ?”

“Cậu có thể tạm thời bỏ qua Kobe của cậu không?”

Rõ ràng Lăng Việt cũng ý thức được vấn đề này: “Cũng đúng, anh ấy thường xuyên phải xuất hiện trong bài văn của tớ, thật vất vả.”

Vọng Thư tiếp tục: “Tích lũy một chút tư liệu về phương diện khác, lĩnh vực khác, nhân vật khác, suy cho cùng không phải lần nào cậu cũng có thể áp dụng bóng rổ và Kobe.”

“Lỡ như không áp dụng được thì sao? Vậy có phải là không ổn không?”

“Được, vậy cậu nghĩ tích lũy tư liệu về phương diện nào thì tốt hơn?”

Vọng Thư cảm thấy không thành vấn đề: “Đều được, chọn cái mà cậu thích.”

==

“Bang!” Quả bóng rổ đập vào vành rổ, bay ngược trở về, bị Lưu Bác Văn ở bên cạnh đưa tay bắt lấy, trở tay chuyền cho Lăng Việt: “Lăng Việt, sao cậu chả tập trung gì thế, mới trúng năm trên mười, mất phong độ rồi đấy.”

“Không sao, tiếp tục.” Lăng Việt ôm lấy bóng, lau mồ hôi, liếc nhìn nơi các nữ sinh tụ tập cách đó không xa, trong lòng có chút nghi hoặc và lo lắng: Sao cả tiết thể dục Vọng Thư vẫn không đến thế? Cũng không thấy bóng dáng Quý Ngâm Thu đâu cả.

Có phải xảy ra chuyện gì rồi?

Cho đến khi bọn họ từ sân tập trở lại phong học, cậu vẫn chưa nhìn thấy Vọng Thư, hai vị trí ngồi phía trước trống không, khiến trong lòng có chút bất an.

Mắt thấy tiết học sắp bắt đầu, Lăng Việt giọng nói bình tĩnh mà hỏi Lưu Bác Văn: “Vọng Thư với Quý Ngâm Thu đâu rồi?”

“Hả?” Lưu Bác Văn: “Đúng rồi, hai cậu ấy đâu nhỉ?”

Cậu ta gọi Thẩm Tiệp Cầm ở phía trước: “Thẩm Tiệp Cầm, Thẩm Tiệp Cầm, cậu biết Vọng Thư, Quý Ngâm Thu đi đâu rồi không?”

“Mình không biết.”

Người khác cũng không biết.

Đợi Viên Thịnh Dung bước vào lớp học như thường lệ, Lưu Bác Văn quả nhiên không phụ sự mong đợi của Lăng Việt mà hỏi vấn đề mà cậu  muốn hỏi: “Cô Viên, lớp trưởng của bọn em với Quý Ngâm Thu đâu rồi?”

Các bạn học ngồi phía trước hiếu kỳ mà quay qua nhìn một cái, phát hiện chỗ ngồi của hai người này đúng là không có người.

“Tôi đang định nói với các em đây.” Viên Thịnh Dung đặt giáo án lên bàn: “Hôm nay, trước giờ thể dục, Vọng Thư bị đau bụng, em ấy đến phòng y tế rồi.”

“Tôi vừa hỏi bác sĩ rồi, em ấy bị viêm dạ dày cấp tính, may mà không nghiêm trọng, bây giờ đang truyền dịch.”

Lăng Việt nhíu mày, có chút ngồi không yên.

Viên Thịnh Dung tiếp tục nói: “Các bạn học, sức khỏe là nền tảng của cách mạng.”

“Có cơ thể tốt thì mới kiên trì vượt qua cuộc sống trung học vất vả này được.”

“Bởi vậy, các em phải ăn uống đầy đủ, không được thức khuya.”

Gần đây, mô hình giáo dục của Hoành Thủy tại các trường trung học thu được sự chú ý rộng rãi, nhưng Viên Thịnh Dung không tán đồng mô hình giáo dục áp lực cao như vậy— ăn cơm cũng đọc sách, chạy bộ xũng đọc sách, không tính khoảng thời gian cần thiết như ngồi ăn uống đi ngủ, tất cả thời gian đều dành cho học tập, về lâu dài, làm sao chịu được?

Đối với sức khỏe không có lợi, đối với tâm lý càng không có lợi.

“Nếu như để tôi nhìn thấy các em ai mang theo sách đi nhà ăn hoặc cầm bánh mì tùy tiện ứng phó bữa trưa bữa tối—-Vậy thì trong 1 tuần, mỗi một bữa ăn đều phải ăn chung với tôi, tôi sẽ dạy cho biết ăn uống hẳn hoi là như nào.”

Có bạn học cười: “Như vậy không phải càng khó tiêu hóa hơn sao?”

Lưu Bác Văn bị chọc cười rồi, quay đầu muốn nói chuyện Lăng Việt, nhưng lại đụng phải vẻ mặt nghiêm túc của cậu, có vẻ tâm trạng không tốt lắm, đành thu lại ý cười, không làm phiền cậu.

Cuối cùng cũng tan học, Quý Ngâm Thu quay về lớp học trước, Lăng Việt hỏi: “Vọng Thư thế nào rồi?”

“Đang truyền dịch, sắp khỏe rồi, lát nữa mình mang bữa tối cho cậu ấy.”

“Để mình đi.”

Quý Ngâm Thu trầm ngâm một lúc: “Cũng được, cậu mang cho cô ấy món thanh đạm dễ tiêu hóa.”

Lúc Lăng Việt mang bữa tối đã đóng gói tốt đến phòng y tế, bên đó rất yên tĩnh, không thấy người, đi qua bàn y tá vào phòng truyền dịch bên đó, qua tấm kính, cậu thấy Vọng Thư đang lấy tay che mắt mình, cúi đầu, không nhúc nhích, dường như đã ngủ rồi, nhưng không được bao lâu lại không nhịn được mà sụt sịt, âm mũi rất nặng, chắc là khóc rồi.

Cô dùng mu bàn tay ướt lau mặt, nhấn mở Wechat ngữ âm: “Không phải bởi vì tham ra câu lạc bộ phát thanh viên mới đau bụng, mình không rời câu lạc bộ.”

Lúc này, nhìn cô giống như một chú mèo lang thang bị ướt mưa, run rẩy mà trốn vào một góc yên tĩnh, không có ai để dựa vào.

Lăng Việt nắm chặt túi, lẳng lặng lui vào một góc, dựa vào bức tường mát lạnh, trong lòng nặng trĩu.

Cậu nhớ lại sau khi xem xong [Cuộc Phiêu Lưu Của Nhà Croods], mắt Vọng Thư sưng lên, tâm trạng không tốt lắm, lại nhớ tới trước đó cô bị buộc phải sửa nguyện vọng.

Bố mẹ của Vọng Thư…

Được dạy dỗ tốt khiến cậu ngưng lại suy nghĩ phê bình và phán xét với trưởng bối.

Cậu im lặng đợi một lúc, lấy điện thoại ra gửi cho Vong Thư một đoạn tin nhắn ngắn gọn: “Bữa tối muốn ăn gì?”

Một lúc sau, có tin nhắn QQ gửi đến: “Tùy tiện mua chút cháo hay gì đó được rồi.”

Lăng Việt lại đợi thêm 5 phút mới động một chút túi nilon trong tay, cố ý để nó phát ra âm thanh ồn ào, sau đó chầm chậm tiến vào phòng truyền dịch.

Mặc dù Vọng Thư đã lau khô nước mắt, xác nhận qua không có dấu vết gì, nhưng cô vẫn là không tự chủ mà hướng về phía trong trốn tránh một chút, mới quay đầu ra nhìn người đến.

Vẫn chưa nói chuyện, trên mặt đã theo thói quen lộ ra ý cười điềm đạm: “Sao cậu lại là người mang tới?”

Không phải thời gian bữa tối mỗi ngày cậu đều muốn đi đánh bóng rổ sao.

“Mình rảnh.” Lăng Việt cúi người đem bữa tối được đóng gói cầm ra, trong hộp trong suốt đầu tiên là mì kiềm thủy được nấu chín.

“Cậu mua mì trộn tương ở nhà ăn?” Vọng Thư hơi bất ngờ.

Mì trộn tương ở nhà ăn xác thực là món mà cô thích ăn nhất, tương là dì ở nhà ăn tự mình dùng đậu tương vàng, tương ngọt, đậu khô, thịt băm, đậu xanh nấu, liệu túc vị mĩ* (vừa đủ, ngon), mỗi lần ở trên mì đổ một thìa lớn, mọi người nhìn vào liền giơ ngón cái.

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Lăng Việt lại lấy ra món cà rốt thái hạt lựu, một đôi đũa dùng một lần, hết rồi. “Mỳ chay”

“Mì chay với cà rốt thái hạt lựu?” Dường như Vọng Thư rất kinh ngạc.

Không có tương phủ lên, cũng không có món phụ khác để thêm vào mì, gà chay hay gì đó.

“Không thì sao?”

Lăng Việt nói: “Ai bảo trước đây cậu không ăn uống hẳn hoi, hành hạ dạ dày của chính mình?”

Đây là lần đầu tiên Lăng Việt làm mặt nghiêm, khiến Vọng Thư có một loại cảm giác vừa mới mẻ vừa có lỗi: “Sao mình ốm rồi mà cậu vẫn mắng mình thế?”

Lăng Việt nhẹ nhàng gõ một cái vào đỉnh đầu Vọng Thư: “Đây là mình mắng cậu sao?”

Vọng Thư sờ sờ đỉnh đầu, không thành thật nói: “Cậu đây là dùng lời nói nghiêm khắc để dẫn dắt mình hướng con đường đúng đắn.”

“Đúng rồi,” Lăng Việt nhìn biểu tình của Vọng Thư, chầm chậm nói: “Tối thứ 5 cậu có buổi phát thanh, cậu có muốn xin nghỉ không?”

Vọng Thư lập tức nghĩ đến vừa rồi Hà Nguyệt trong điện thoại kịch liệt phản đối, mây đen trong lòng lại dâng lên.

Cô sợ Lăng Việt cũng khuyên cô bỏ cuộc.

Nhìn Vọng Thư bỗng nhiên an tĩnh lại, bất an mà nhìn cậu, lòng Lăng Việt không khỏi đau hơn.

Kể từ lúc cậu tiến vào, Vọng Thư đã biểu hiện một loại trạng thái không có sai sót, có nói có cười, cùng cậu trò chuyện cũng có qua có lại.

Nhưng nỗi buồn mà cô vừa mới khóc thầm vẫn bị cô cất ở trong lòng, mang theo ý niệm, tâm tư, cũng không giống cô thể hiện như thế bình tĩnh, dường như quay đầu liền quên.

Đây là phải chịu bao nhiêu tủi thần mới có thể khéo léo như thế đem tất cả cảm xúc thật che giấu, không để người khác nhìn ra dấu vết.

Lăng Việt bỗng nhiên nhớ đến bên trong bài văn Vọng Thư trước đây lấy “cô độc” làm chủ đề trích dẫn một đoạn: “Tôi từ lâu đã biết rằng, không nên dùng ham muốn nhất thời dồi dào thổ lộ, đi làm phiền người khác. Người người đều có mặt trăng của riêng mình, thủy triều tự mình lên xuống.”

Nhưng Vọng Thư là ánh trăng của cậu.

Là mặt trăng mà cậu muốn nâng trong lòng bàn tay, ôm ở trong lòng, chăm sóc thật tốt.

Cậu chầm chậm nói với Vọng Thư: “Vậy cậu viết thực đơn đi, mình giúp cậu đóng gói bữa tối mang đến phong phát thanh.”

“Cậu…” Vọng Thư mạnh mẽ ngẩng đầu, đột ngột dừng lại.

Cô có chút không biết nên nói gì mới tốt: “…Cũng không cần phiền phức như vậy, mình phát xong cũng có thể tự mình đi nhà ăn.”

Lăng Việt gợi ý: “Thế thì, kéo búa bao, để vận may đến quyết định mình có cần mang cơm cho cậu không, được chứ?”

Vọng Thư do dự một lúc: “Được.”

Cô có chút muốn để Lăng Việt đến, lại không muốn làm phiền cậu.

Kết quả Vọng Thư ra bao, Lăng Việt ra búa, Vọng Thư thắng rồi.

Cô dùng cùi ngón tay cái ấn các đốt ngón tay út và ngón đeo nhẫn, có chút thất vọng, lại nghe thấy Lăng Việt nói: “Xem ra mình phải mang cơm rồi.”

Vọng Thư có chút mơ màng: “…Không phải mình thắng sao?”

Lăng Việt lúc đưa ra gợi ý đá kéo búa đã nghĩ xong chiêu sau, lầm sao cậu có thể không đi đưa cơm được: “Đúng vậy, cậu thắng mình thua, cho nên mình phải giúp cậu chạy việc vặt.”

“Có vấn đề gì sao?”

Vọng Thư vẫn cảm thấy có chỗ không đúng: “Vậy nếu như vừa rồi mình thua thì sao?”

Lăng Việt không chút che giấu ý nghĩ của mình: “Nếu cậu thua thì phải nghe lời mình—- mình mang cơm tối cho cậu.”

Hai mắt Vọng Thư cong cong, dùng ngón chân đẩy nhẹ vào chân anh: “Cậu đang dỗ mình đấy à?”

“Ừm,” Lăng Việt hạ giọng, nghe có vẻ so với gió đêm còn dịu dàng hơn, “Dỗ dành cậu.”

____

Tác giả có lời muốn nói:

Huhuhu con trai quá dịu dàng rồi