Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy

Chương 19: Tôi không thua được



19

"Cậu có sao không vậy?" Thu Diệc Diệu nắm lấy cánh tay của Khương Nặc.

Thật ra chính bản thân cậu cũng bởi vì say rượu mà đang đứng không vững, nhưng giờ phút này toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt lên người của Khương Nặc.

Khương Nặc không đáp, chỉ khom lưng ôm lấy bụng.

Vải cotton của áo sơ mi bị căng chặt, góc áo bay trong gió đêm, bộ dạng trông có vẻ đơn bạc cực kỳ.

Thoạt nhìn dường như đang đau dạ dày rất nghiêm trọng.

Thu Diệc Diệu vội vàng đem những loại thuốc hôm nay mua được ở trong balo ra, đút cho hắn uống vài viên sau đó cùng Trần Gia Huy đỡ hắn đến bên cạnh ghế dài để ngồi một lúc.

"Không biết trời cao đất dày nhỉ, lớp trưởng." Thu Diệc Diệu nhìn sắc mặt của Khương Nặc ổn hơn vài phần sau khi uống thuốc nên mới có tâm tình nói đùa, "Cậu vẫn chưa bị xã hội vùi dập rồi."

Bọn họ nghỉ ngơi trên băng ghế dài một lúc lâu, mỗi người đều thấy bên trong mình mệt mỏi đến rã rời.

Hôm nay tuy rằng gió lớn nhưng ánh trăng lại sáng trong, dường như chiếu sáng cả góc tối âm u trong phố thị phồn hoa này.

Gió thổi bay đi những áng mây đen, để lộ những ngôi sao nhỏ hiếm thấy được trong thành phố.

Khi bọn họ đứng dậy để chuẩn bị trở về thì phát hiện Khương Nặc đã ngủ thiếp đi.

"Làm sao đây?" Thu Diệc Diệu chỉ vào Khương Nặc.

"Đưa cậu ta về nhà cậu đi." Trần Gia Huy đáp.

"Nhà tôi? Tại sao không phải là nhà cậu?"

"Nhà cậu đâu có ai!"

Hay, hay lắm.

Cái lý do này không chê vào đâu được.

Vì thế cuối cùng hai người tiếp tục đỡ lấy lưng của Khương Nặc, lôi hắn tới nhà của Thu Diệc Diệu.

"Cuối cùng cũng vứt đi được rồi!"

Trần Gia Huy ném Khương Nặc lên giường dành cho khách, cả người như muốn vỡ ra thành từng mảnh. Còn con rùa con rụt cổ Thu Diệc Diệu nữa, bảo mình cũng uống rất nhiều, say đến khó chịu nên không chịu dùng lực.

Trần Gia Huy cảm thấy bản thân mình đêm nay chính là một tên cu li.

Nhưng có thể làm gì được đây, dù sao cũng là ba con với nhau, cậu phải vì tình yêu của đứa con trai ngốc nghếch này chứ.

Nghĩ như vậy, Trần Gia Huy có hơi thư thái một chút.

"Tôi về đây." Trần Gia Huy nói.

"Ngủ ở đây được mà, có đất với lại sô pha." Thu Diệc Diệu chỉ chỉ vào sô pha.

"Không được, nếu đêm nay tôi không về ngủ cậu nói xem mẹ có nỡ đánh gãy chân tôi không?" Trần Gia Huy xua tay.

"Nếu như tối nay cậu ta phun ra cái gì thì tôi không dọn được!"

"Ồ quao! Hoá ra muốn giữ tôi ở lại là vì cái này." Trần Gia Huy cầm lấy balo, "Đồ gian trá!"

Dứt lời, cậu ta bỏ chạy nhanh như chớp.

Thu Diệc Diệu cuối cùng cũng đành phải dựa vào chính bản thân.

"Bắt xe để về, trên đường nhớ cẩn thận." Thu Diệc Diệu tựa vào cửa.

"Còn có chút nhân tính đấy." Trần Gia Huy xoay đầu lại nói.

Trần Gia Huy đi rồi, Thu Diệc Diệu vòng qua vòng lại bên cạnh Khương Nặc cả nửa ngày, đau đầu muốn nứt ra, không biết nên xử lý cái thứ ở trên giường này ra sao.

Tuy rằng cậu lén nhổ rượu nhưng thật ra cũng uống rất nhiều.

Đối với loại rượu trắng này thì mẹ nó tác dụng chậm đặc biệt kinh khủng.

Mà Khương Nặc thì chẳng giả dối chút nào, đánh thật đau thật mà quyết chiến đến cuối cùng, sắc mặt trắng như một tờ giấy, cậu cứ sợ nửa đêm hắn sẽ tự nôn rồi sặc chết.

Thu Diệc Diệu nằm ở phòng ngủ của mình thật lâu, trừng mắt nhìn trần nhà cả buổi, lo trái lo phải, cuối cùng vẫn sợ sáng dậy đi sang thì phát hiện người ở cách vách đã tay chân lạnh toát, đối với căn phòng này thì phong thuỷ sẽ không được tốt, vậy nên mới bò dậy sang giường bên kia nằm với Khương Nặc.

Ánh trăng yên tĩnh chiếu vào, Thu Diệc Diệu nghiêng đầu nhìn người ở bên cạnh.

Hơi thở của Khương Nặc có chút không ổn, còn cau chặt mày mãi, đoán chừng là ở trong mơ vẫn còn đang đau dạ dày.

Gương mặt của hắn trời sinh đúng thật là rất đẹp, cho dù bây giờ có nhíu mày lại, đôi môi mím thành một đường thẳng thì vẫn là một thiên nhân đẹp đẽ tới bất ngờ.

Thu Diệc Diệu ngắm nhìn, chung quy cũng không chống lại được cơn buồn ngủ do rượu đem lại.

Chỉ cần cậu ấy có động tĩnh thì mình có thể tỉnh lại thôi...

Cậu nghĩ như vậy, cảm thấy an tâm hơn nhiều, mơ màng ngủ thiếp đi.

Thu Diệc Diệu mơ thấy mình vẫn còn ở trong căn phòng tối tăm kia.

Bẩn thỉu cùng với sương khói lượn lờ.

Xung quanh bị bao quanh bởi những con chuột hôi thối.

Trong đó có một con chuột nắm lấy đầu của cậu, sức lực mạnh mẽ đến thái quá đổ rượu vào miệng cậu. Cậu thì lại không có thời gian để phun rượu vào trong miếng bọt biển ở tay áo.

Sau đó ánh mắt di chuyển đi, Khương Nặc cũng đang cầm một ly rượu, sắc mặt trắng bệt uống hết ly này đến ly khác, cuối cùng không còn nhận thức nữa mà ngã về phía sau, rầm một tiếng, đầu đập mạnh xuống sàn chảy ra rất nhiều máu...

Mẹ nó, Khương Nặc, Khương Nặc...

Bỗng nhiên một tiếng chuông điện thoại lạ lẫm vang lên.

Thu Diệc Diệu bất chợt choàng tỉnh, thở dốc từng hơi, ý thức được vừa rồi chỉ là một giấc mộng.

May quá, chỉ là mơ thôi...

Tay chân cùng với cơ thể nặng nề đến mức không còn là của mình nữa, Thu Diệc Diệu vất vả xoay người, mở mắt ra một chút xem Khương Nặc đang ngồi dậy nhấn tắt chuông điện thoại.

Khương Nặc nhìn Thu Diệc Diệu, cho rằng cậu chưa tỉnh nên mới nhẹ nhàng rời khỏi giường.

"Cậu đi đâu vậy?"

Lúc Khương Nặc sắp ra khỏi phòng thì Thu Diệc Diệu lên tiếng làm cho hắn giật mình.

"Tỉnh rồi?" Khương Nặc hỏi.

"Nói nhảm."

"Tôi hỏi cậu đi đâu."

"Hôm nay có chút việc, trễ rồi tôi đi trước đây." Khương Nặc đi ra khỏi phòng, muốn đóng cửa lại cho cậu.

Thu Diệc Diệu nhìn đồng hồ, bây giờ chỉ mới có bảy giờ rưỡi! Hơn nữa còn là thứ bảy!

Cuối tuần không ngủ nướng mà dậy sớm như thế, không phải là bệnh đấy chứ!

Ngày hôm qua còn say rượu nữa, vừa mới sáng sớm tinh mơ, phát điên cái gì vậy!

"Cậu cũng không cảm ơn khi tôi giúp đỡ cậu à?"

Nói đến chuyện này trong bụng của Thu Diệc Diệu lập tức nổi giận. Hôm qua cậu còn vì lo lắng tối đến hắn sẽ nôn nên mới ngủ ở đây, làm cho cậu ngủ một đêm không ngon giấc, còn mơ đủ loại ác mộng về chuyện tối hôm qua.

Khương Nặc bây giờ mới nhớ tới, nói một câu, "Cảm ơn, gây phiền phức cho cậu rồi", sau đó đóng cửa lại bỏ đi, để lại Thu Diệc Diệu một mình mơ hồ ngồi ở đấy.

Cậu cảm thấy ngủ cùng người khác không thoải mái phải không, cảm thấy tôi làm cái chuyện này với cậu rất bất lịch sự nên mới hoảng hốt tìm đường bỏ chạy đúng không?

Thu Diệc Diệu càng nghĩ càng giận, gào lên một tiếng với cánh cửa, "Đồ đần!"

Ngoài cửa yên tĩnh, cũng chẳng biết là hắn có đang nghe hay không.

Cũng may là Thu Diệc Diệu không ghi thù, chưa tới hai ngày cậu đã quên mất.

Với lại ngay lúc này ở trong trường nổ ra một tin tức lớn.

—— Tên ác bá khét tiếng Lưu Dũng vậy mà lại công khai xin lỗi Thu Diệc Diệu ở trên loa trường.

Lúc đó là vào giờ ăn cơm chiều, bình thường trong khoảng thời gian này trường học sẽ mở một ít bài hát hoặc là một số lời nhắn gửi của bạn học đến với bạn học. Nhưng khi Lưu Dũng lên xin lỗi, ngay cả những người bình thường không thích tiếng phát thanh ồn ào cũng đều phải dựng lỗ tai lên cẩn thận lắng nghe.

Thu Diệc Diệu vừa cùng Khương Nặc ăn cơm xong đang đi về phòng học, nghe thấy giọng của Lưu Dũng thì dừng lại, đứng ở dưới của một cái loa phát thanh để thưởng thức.

Thu Diệc Diệu than vãn, "Sao đứa cháu trai này không chọn lúc đang trong phòng học mà phát thanh chứ?"

Ở bên ngoài trời thật sự không nghe rõ lắm là Lưu Dũng đang nói cái gì.

"Có thể đánh cược và chịu thua thì là tốt rồi, chắc chắn cậu ta muốn chọn thời gian mà trong lớp ít người để phát thanh." Khương Nặc nói.

Trên loa phát thanh, giọng điệu Lưu Dũng cứng nhắc đọc văn bản mà Khương Nặc đã viết cho.

"Chào mọi người, tôi là Lưu Dũng học lớp 11-9. Hôm nay tôi muốn xin lỗi bạn học Thu Diệc Diệu lớp 11-3, lòng dạ của tôi hẹp hòi, nhân lúc cháy nhà mà hôi của, tìm người vây hãm đánh cậu ấy, mưu đồ dùng bạo lực để giải quyết tranh chấp, mở ngoặc, nhưng cuối cùng tôi không đánh được, đóng ngoặc. Sau này tôi cam đoan sẽ không tái phạm sai lầm như thế nữa, nhất định sẽ quý trọng bạn học, yêu thương bạn học,..."

Lưu Dũng đọc xong, Thu Diệc Diệu nở ra một nụ cười hài lòng.

Nghe chính tên tướng mình đánh bại xin lỗi đúng là vô cùng sảng khoái.

Khương Nặc nghiêng người tựa vào tường, khoanh tay nhìn cậu như đang suy tư chuyện gì.

Thu Diệc Diệu: "Sao thế?"

Khương Nặc: "Cậu nói xem, nếu như chúng ta thua thì ai sẽ ở đây xin lỗi?"

Hắn chỉ lên loa phát thanh trên đầu.

Thu Diệc Diệu: "... thì tất nhiên là cậu rồi. Tôi không có khả năng sẽ thua đâu."

Khương Nặc cười một tiếng, là một tiếng cười khinh miệt, "Trùng hợp, tôi cũng không có khả năng thua."

Cậu dám cười thêm một tiếng nữa không?

Thu Diệc Diệu đang muốn xắn tay áo lên để battle với Khương Nặc một trận, nhưng lại có mấy bạn học thường cùng nhau chơi bóng đi tới.

Một nam sinh cười cười vỗ vai Thu Diệc Diệu, "Người anh em, cậu cũng trâu bò quá, vậy mà có thể làm cho Lưu Dũng công khai xin lỗi mình! Tên Lưu Dũng kia đúng thật là kẻ làm chuyện xấu có trời cao nhìn thấy!"

Thu Diệc Diệu nghe xong thì rất thoả mãn, "Còn không phải sao, tôi chính là trời đây."

"Thiên sứ giáng trần, Diệu thiên thần." Nam sinh chắp tay.

Một người khác lại nói, "Giọng điệu xin lỗi của Lưu Dũng kia nghe buồn cười quá, cứng đờ giống hệt như là học sinh tiểu học đọc bản kiểm điểm vậy."

"Cậu không nghe nhầm đâu, cậu ta đọc thật đấy, bản thảo còn phải do thầy Khương của chúng ta soạn rồi đưa cho." Thu Diệc Diệu chỉ chỉ Khương Nặc.

Khương Nặc nói, "Không còn cách nào khác, nhìn bản cậu ta viết trước đó đến một câu cũng không thuận tai, lủng củng, diễn đạt cũng không lưu loát."

"Người không có văn hoá là như thế mà."

"Nghe nói cậu ta còn viết phiên âm ra ở trong bài thi, cười chết tôi."

Những cuộc trò chuyện như thế này cũng đang diễn ra ở nhiều nơi trong trường học.

Nhìn tên Lưu Dũng chồng chất tội ác kia phải chịu trừng phạt như vậy, trong lòng tất cả mọi người đều còn lại hai từ "sảng khoái".

Trên đường về lớp học tâm trạng của Thu Diệc Diệu vui sướng đến nỗi còn ngân nga một bài hát.

Khương Nặc mỉm cười nhìn cậu, "Khiến cho Lưu Dũng xin lỗi có thể làm cậu vui đến thế sao? Nếu không thì tôi cũng lên phòng phát thanh nói một tiếng, để cho cậu lên đó hát một bài nhé?"

"Được, vậy thì tôi sẽ bảo rằng bài 'Tình yêu giản đơn' này tôi muốn dành tặng cho bạn học Khương Nặc."

"Vậy thì quên đi, bạn học nghe thấy thì sẽ đi bỏ phiếu cho cậu." Khương Nặc lập tức đổi giọng.

"A! Cái tên tinh thần chiến thắng bất diệt này!" Thu Diệc Diệu đẩy hắn một cái.

Thu Diệc Diệu ở bên này tâm tình vui sướng nên làm chuyện gì cũng thấy vui, ngay cả lớp phó lao động nhờ cậu đi lau bảng cậu cũng đi, khiến cho người khác không thể nào tưởng tượng nổi.

Mà Trần Gia Huy ở bên kia lại không cùng nâng ly chúc mừng với cậu, vừa tan học đã uể oải nằm sấp lên bàn.

"Bạn học Trần, bạn bị làm sao vậy cà?" Thu Diệc Diệu đập đập lưng cậu, giả vờ như đang gõ cửa.

Trần Gia Huy ngẩng đầu lên, tràn ngập u oán nhìn cậu một cái rồi thở dài ra thành tiếng.

"Ai..."

"Đừng thở dài, đừng thở dài mà! Thở dài sẽ mang may mắn bay đi đó!" Thu Diệc Diệu ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi han, "Có tâm sự gì cậu có thể nói cùng với anh đây nè."

Trần Gia Huy lại thở dài thêm một hơi, "Hôm qua tôi lướt vòng bạn bè thì thấy Quý Tề Sảng đăng lên một tấm ảnh, là ảnh chụp chung với Từ Thành."

Quý Tề Sảng là một nữ sinh xinh đẹp trong lớp của Từ Thành, nghe nói rằng trong lớp cũng có rất nhiều người thích cô.

"Vậy thì sao, giữa bạn tốt với nhau đăng ảnh chụp chung cũng là chuyện bình thường mà."

"Ây, cậu không biết đâu, bọn họ chụp ảnh ở trong rạp chiếu phim, hai người bọn họ đứng rất gần nhau đó." Trần Gia Huy gục đầu xuống.

"A... cái này..." Thu Diệc Diệu nghĩ thầm, cái này cũng khó giải quyết thật.

Trần Gia Huy "Oà" một tiếng, cảm giác như sắp khóc ra đây rồi.

Thu Diệc Diệu vội vàng bảo, "Bình tĩnh, bình tĩnh lại người anh em, để anh hỏi thăm cho em nhé, xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra."

Trần Gia Huy ngước mắt lên, tràn ngập chờ mong nhìn cậu.

Thu Diệc Diệu hỏi, "Cậu có biết ai thân thiết với Quý Tề Sảng không?"

Trần Gia Huy: "Hình như là Thư Tĩnh của lớp chúng ta có mối quan hệ khá tốt với cậu ấy."

Thu Diệc Diệu: "..." Cậu không có tiếp xúc nhiều với nữ sinh, cứ tuỳ tiện đi hỏi như thế thì người khác chắc chắn sẽ không bán đứng bí mật của bạn thân mình.

Nhìn dáng vẻ xấu hổ vò đầu của Thu Diệc Diệu, trong cổ họng của Trần Gia Huy lại bật ra một tiếng "oà".

Thu Diệc Diệu: "..."

"Nếu không thì để tôi đi hỏi Thư Tĩnh giúp cậu một chút?" Khương Nặc ngồi ở sau đột nhiên chen vào câu chuyện.

"?!" Thu Diệc Diệu và Trần Gia Huy dùng tốc độ ánh sáng để xoay đầu lại nhìn hắn.

Khương Nặc: "?"

Thu Diệc Diệu hô to: "Cậu nghe lén hả!"

Khương Nặc ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, "Cái gì mà nghe lén? Tôi nghe quang minh chính đại. Hai người nói lớn tiếng như thế còn trách tôi nghe được sao?"

Thu Diệc Diệu và Trần Gia Huy nhìn nhau, "..."

Trần Gia Huy: "Chúng ta nói to lắm hả?"

Thu Diệc Diệu nghĩ nghĩ, "Hình như có đấy."

Khương Nặc: "..."

"Muốn không?" Khương Nặc bất đắc dĩ thở dài, nghĩ thầm hai đứa ngốc này khi nào thì IQ mới có thể online lên một chút.

"Được đó được đó!" Trần Gia Huy giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, "Khương thần à! Anh Khương đẹp trai ơi, xin cậu giúp tôi hỏi một chút đi nha!"

"Được rồi." Khương Nặc gật đầu, đối với danh xưng vừa được gọi vô cùng hài lòng.

"Đừng nói là tôi hỏi đấy nha!" Trần Gia Huy bổ sung.

"Biết mà, tôi đâu có ngu." Khương Nặc đáp không thèm để ý.

Thu Diệc Diệu cảm thấy như cái tên khốn khiếp này lại đang có ám chỉ cái gì đó.

Thư Tĩnh thích thầm Khương Nặc, thật ra mọi người đều đã nhìn thấu chỉ là không vạch trần.

Thế nhưng đây là lần đầu Khương Nặc chủ động tìm cô, Thư Tĩnh vui đến mức gương mặt ửng đỏ, lời nói ra cũng không được trơn tru.

Thu Diệc Diệu và Trần Gia Huy lấy sách che mặt, giấu đầu lòi đuôi quan sát tình hình ở phía bên kia.

"À, Quý Tề Sảng hả, là bạn tốt của tớ đấy!" Trần Gia Huy nhìn khẩu hình của Thư Tĩnh, bắt chước theo giọng nói nho nhỏ của cô.

"Ừ, cô ấy có quan hệ gì với Từ Thành vậy?" Thu Diệc Diệu bắt chước giọng điệu lạnh lùng nhưng có hơi lúng túng của Khương Nặc, vì không mang theo chút cảm xúc nào nên ngay cả một câu nghi vấn cũng không biểu đạt ra được.

"Ha ha ha." Hai người nhìn nhau, cuối cùng cũng không nén được cười.

"Thư Tĩnh đối với lớp trưởng đúng là tình yêu đích thực đấy!" Trần Gia Huy cảm thán.

"Vậy tại sao vẻ mặt của cậu lại vui sướng cứ như người ta đang gặp hoạ vậy?" Thu Diệc Diệu nén cười.

"Không phải cậu cũng thế hay sao, miệng nhếch lên đến trời rồi!" Trần Gia Huy chọc chọc vào mặt cậu.

"Buồn cười chứ! Hoà thượng ở trong lầu xanh mà!"

"Phụt ha ha ha."

Lúc Khương Nặc quay về hai người còn đang cười một tràng.

Khương Nặc lạnh mặt cuộn đề thi lại gõ lên đầu của cả hai một cái, chẳng những không khiến cho cả hai tức giận mà ngược lại còn khiến cho họ cười càng thêm vui vẻ.

"Không muốn nghe? Không nghe thì thôi!" Khương Nặc giả vờ muốn bỏ đi.

Thu Diệc Diệu vội vàng kéo cánh tay của hắn lại, "Nghe, nghe chứ! Mời anh Khương đẹp trai ban lòng tốt nói cho chúng tôi biết đi! Nếu không vị hiền đệ của tôi những ngày này sẽ ăn không ngon ngủ không yên, có khi cả đời sẽ trầm cảm mất."

Khương Nặc bấy giờ mới hài lòng ngồi xuống, "Thư Tĩnh nói là Quý Tề Sảng đang theo đuổi Từ Thành, nhưng chưa theo đuổi thành công, có điều nghe bảo là triển khai tấn công rất mãnh liệt."

Dứt lời, Khương Nặc cười như không để nhìn Trần Gia Huy xem cậu ấy phản ứng như thế nào.

Quả nhiên nghe từ miệng của tiểu thiên sứ luôn biết truyền cảm hứng - Trần Gia Huy một câu, "Không hẹn hò là tốt rồi! Tôi sẽ nỗ lực hơn gấp bội để có thể theo đuổi cậu ấy!"

Tác giả có lời muốn nói: Ai mà có thể ngờ được lần đầu tiên chung giường là vì Thu Diệc Diệu sợ Khương Nặc đăng xuất khỏi sever trái đất, làm vậy thì phong thuỷ trong nhà không còn tốt nữa.

Sau khi Khương Nặc phát hiện ra chuyện đó: "..."