Nếu Còn Không Chịu Thua Thì Cậu Cong Thật Đấy

Chương 20: Có người chạm vào đùi tôi



20

Trần Gia Huy nỗ lực gấp đôi để theo đuổi người ta, hậu quả chính là nhóm người hành động gồm Thu Diệc Diệu, Trần Gia Huy và Khương Nặc đã biến thành Thu Diệc Diệu cùng với Khương Nặc.

Cái thằng con Trần Gia Huy không có tiền đồ này, tan học sẽ không thấy bóng dáng đâu, ăn cơm cũng không thấy mặt, quả thật là hận không thể ôm một cái bàn đi tới trước cửa lớp 1 để học.

Cũng may là quan hệ của Thu Diệc Diệu và Khương Nặc đang tốt dần lên từng ngày, vì vậy công cụ chạy bằng cơm Trần Gia Huy muốn có hay không cũng được.

Tiết học.

Thu Diệc Diệu nhàn rỗi không có việc gì làm nên động tay động chân quấy nhiễu Khương Nặc đang chú ý nghe giảng bài.

Một chốc thì cào cào vào chân của Khương Nặc, một chốc thì nắm lấy cổ tay của hắn quăng tới quăng lui.

"Chơi vui không?" Khương Nặc bắt lấy một cái chân heo nhỏ.

"Chơi vui lắm á!"

"Ừ."

Tính tình của Khương Nặc rất tốt nên tuỳ ý để cho cậu lộn xộn, nhưng Thu Diệc Diệu cảm thấy không đủ kích thích, chơi không thú vị, cái đầu đầy ý đồ xấu xa bắt đầu hoạt động.

Trong ánh mắt nhìn qua của ông Lý, cậu len lén đưa tay xuống bên dưới bàn, nhấc khuỷu tay của Khương Nặc lên.

Bất ngờ không kịp đề phòng nên Khương Nặc buộc phải giơ tay.

Đều đã là học sinh cấp ba rồi còn ai đi học sẽ giơ tay nữa? Cũng đâu phải là học sinh tiểu học.

Huống hồ bầu không khí ban đầu đã rất tốt, nếu như ai có câu hỏi thì sẽ trực tiếp hỏi. Có thể nói là đã hơn một năm ở cấp ba rồi, trong lớp chẳng có mấy ai đi học mà giơ tay phát biểu.

Khương Nặc đang muốn để xuống nhưng không còn kịp nữa rồi.

"Khương Nặc, em có vấn đề gì sao?" Thầy Lý đẩy đẩy mắt kính tròn thật dày kia, có hơi ngạc nhiên.

Khương Nặc dọn dẹp một chút sách vở ở trên bàn, chậm rãi đứng dậy.

Thu Diệc Diệu dựng sách lên để che mặt mình, cố gắng nén cười.

Đề bài ở trên ppt của thầy Lý thật sự là đã căn bản đến nỗi không thể căn bản hơn, là kẻ ngu ngốc như Thu Diệc Diệu thì cũng làm được.

Thế nên mặc kệ cho Khương Nặc có hỏi bài hay không thì cũng chỉ có thể mất mặt.

Không ngờ Khương Nặc ho nhẹ một tiếng, điềm nhiên nói, "Thầy ơi, em nghĩ đề này liệu có thể dùng vector để tính toán không? Như vậy thì sẽ đơn giản hơn."

Vec cái gì? Tor cái gì?

Khương Nặc tuy là nói tiếng người, nhưng bọn họ nghe không thể nào hiểu được.

Trong phòng học vang lên sột soạt một loạt những nghi vấn.

Thầy Lý Đầu Nhi sửng sốt vài giây vì có hơi ngạc nhiên, bởi vì chính ông cũng chưa từng nghĩ đến việc giải đề theo hướng này, "Đúng rồi, suy nghĩ của em tốt lắm, đúng là có thể làm như vậy... Nhưng nếu thi đại học thì cũng không cần viết nội dung phép tính nằm bên ngoài đề cương vào đâu."

Editor dốt toán đã khóc một đêm khi làm tới đoạn này.

Sau đó thầy Lý giải thích với mọi người, "Khương Nặc vừa rồi đã nói một phương pháp tính toán cao cấp, nằm ngoài đề cương, mấy đứa biết một chút cũng được."

Trong phòng học phát ra những tiếng "quao", ánh mắt nhìn Khương Nặc càng thêm vẻ sùng bái.

Mọi người còn đang đắm chìm vào sự sùng bái cuồng nhiệt với Khương Nặc thì hắn ngồi xuống.

Nếu như Thu Diệc Diệu là một chú mèo, vậy thì bây giờ cậu nhất định sẽ đang ở trạng thái cảnh báo và dựng thẳng hết lông mèo lên.

Khương Nặc ngồi xuống rồi!

Cậu có dự cảm rằng người này rất nguy hiểm!

Quả nhiên hắn cũng bắt đầu đưa tay sang đùi của Thu Diệc Diệu.

Hành động của hắn không giống với Thu Diệc Diệu. Nếu Thu Diệc Diệu là lộn xộn động tay động chân thì hành động của Khương Nặc có thể nói là nhẹ nhàng tới cực điểm, mỗi một chút đều như lông vũ quét qua da thịt, làm cho người ta ngứa ngáy vô cùng, nhưng rồi muốn ngừng cũng không được.

Nhất là Thu Diệc Diệu còn đang mặc quần short vào đầu mùa thu, ngón tay Khương Nặc nóng bỏng trực tiếp nhấn vào làn da của cậu.

"Nhột, nhột!" Thu Diệc Diệu bị cọ đến nỗi ngồi không thẳng, lung lay hết trái phải.

"Đừng có sờ mà!"

"Xin cậu đấy, Khương ca, tôi sai rồi, tôi sai rồi!"

Khương Nặc giống như không nghe thấy, trên bàn học ánh mắt của hắn thoạt nhìn vẫn như đang ở chỗ của thầy giáo, thỉnh thoảng còn gật đầu với suy nghĩ của thầy, nhưng ở bên dưới bàn học lại là một thế giới khác.

Thu Diệc Diệu đè chặt cái móng vuốt đang sờ loạn kia lại, nhưng Khương Nặc vẫn thoát ra được một ngón trỏ, từng chút từng chút khẽ chạm vào đùi cậu.

Như là có một cánh bướm bay qua, thu lại rồi đậu ở bên trên đầu quả tim cậu, cọ đến ngứa ngáy trong lòng, cảm giác rất kỳ lạ.

Nhưng cậu không khó chịu.

Thậm chí còn có chút hưởng thụ.

Sâu trong nội tâm của cậu, hình như còn rất thích việc tiếp xúc tay chân thế này với Khương Nặc.

Đột nhiên ông Lý lại gào lên làm cho Thu Diệc Diệu sợ tới mức cơ thể chấn động, quay trở về với hiện thực, "Thu Diệc Diệu! Em đang làm gì vậy hả!"

Thu Diệc Diệu rất nhanh mà buông tay của Khương Nặc ra.

—— Nhưng lại buông tay trước khi học sinh cả lớp nhìn lại nên mọi người đều trông thấy Thu Diệc Diệu nắm tay của Khương Nặc.

"Ồ ồ" —— có người bắt đầu ồn ào.

Các nữ sinh cũng nhao nhao nhỏ tiếng hô lên.

"Ngọt quá đi!"

"Couple của tôi nắm tay ở trên lớp kìa a a a a!"

"Tôi muốn biến thành cái bàn học đó quá, như vậy mới có thể biết mỗi ngày hai người bọn họ làm gì ở bên dưới."

Nhưng ông Lý không có nghe được mấy cái này, tư tưởng của thầy chính thống không hề hiểu sai, "Em giữ tay của Khương Nặc để không cho bạn viết bài sao? Em không chịu học thì thôi đi, còn muốn ảnh hưởng tới bạn cùng bàn! Ra cuối lớp đứng!"

"Em..."

Thu Diệc Diệu vốn định phản bác, rõ ràng là Khương Nặc sờ cậu trước mà!

Nhưng cậu phải nói như thế nào đây? Nói thẳng ra là Khương Nặc sờ đùi của cậu sao? Căn bản là không có khả năng đó!

Cậu chỉ có thể cầm theo sách giáo khoa, nhụt chí đi ra cuối lớp đứng.

Khương Nặc còn quay đầu lại cười với cậu.

Đắc ý cái gì?

Sớm hay muộn gì thì tôi cũng sẽ sờ lại cậu để trả nợ!

Đại ca không gầm thì cậu cho rằng tôi là mèo bệnh à? Cậu cố gắng lắm mới không để sách giáo khoa ở trên tay bay qua đập lên đầu của hắn.

Tan học tiết toán, thầy Lý vừa mới bước đi thì Thu Diệc Diệu đã chạy tới chỗ ngồi xuống, giữ lấy Khương Nặc vừa định đứng lên bỏ chạy, ấn hắn ngồi về chỗ.

"Muốn chạy à? Hừ." Thu Diệc Diệu cười lạnh.

Đường chạy trốn của Khương Nặc đã bị chặn lại.

Chân dài của cậu vượt tới, trực tiếp ngồi lên đùi của hắn, mặt đối mặt, dùng trọng lượng của mình đè nặng không cho hắn đứng lên, đồng thời dùng tay kẹp lấy cổ của hắn, buộc hắn phải xin lỗi.

"Nói xin lỗi không!" Thu Diệc Diệu cố ý tăng thêm một chút lực ở tay để đe doạ.

Không ngờ khoé môi của Khương Nặc lại xuất hiện một nụ cười gian xảo.

"Không."

"?"

Thu Diệc Diệu vừa mới có linh cảm không tốt, giây tiếp theo Khương Nặc đã cù vào eo của cậu.

Khương Nặc phát hiện, Thu Diệc Diệu sợ nhột.

Đây quả thật là điểm yếu trí mạng!

Ai có thể biết được đại ca uy phong lẫm liệt lại sợ nhột?

"Ha ha, đừng làm nữa, nhột, ha ha ha!" Thu Diệc Diệu ngồi ở trên đùi của Khương Nặc xoay tới xoay lui, hối hận vì mình đã đi tìm Khương Nặc để trả thù.

Cậu muốn đứng lên, không ngờ lại bị Khương Nặc áp chế không thể động đậy, chỉ cảm thấy tay của Khương Nặc đang rê loạn ở eo mình, cậu nhột đến mức nước mắt cũng chảy ra.

"Đừng cù mà..." Thu Diệc Diệu không còn chút tôn nghiêm nào để xin tha.

"Xin tôi đi." Khương Nặc cười xấu xa nhìn cậu.

"Xin cậu, xin cậu... Khương Nặc, Khương ca, Khương thần à..."

Cậu nhột đến mức nghiêng người về phía trước, mặt cũng chôn vào hõm vai của Khương Nặc, từ góc độ ở phía sau nhìn tới thì hai người chẳng khác gì đang ngồi lên nhau, còn ôm lấy nhau nữa.

Lúc này Trần Gia Huy gọi lên một tiếng, "Ối! Hai người đang làm cái gì vậy!"

Nháy mắt cả hai người đều dừng lại động tác.

Trần Gia Huy vừa mới trở về từ lớp của Từ Thành, nụ cười ở khoé miệng kia vừa nhìn liền rõ ngay là đang suy nghĩ không thuần khiết.

"Ai nha, cậu xấu xa quá đi!" Ngô Mộng Tuyết không chút lưu tình véo mạnh cánh tay của Trần Gia Huy một cái, "Vừa rồi bọn tôi cũng không dám quấy rầy bọn họ!"

Mấy người này đã sớm tụ lại để nhìn á? Còn đám người đang cắn hạt dưa này thì sao? Hai người họ vậy mà cũng không nhận ra được gì ư?

"Hai người tiếp tục, cứ tiếp tục đi!" Trần Gia Huy hối hận nói.

Tai của Thu Diệc Diệu chậm rãi ửng đỏ, cứng đờ đi xuống khỏi đùi của Khương Nặc.

Khương Nặc mang theo ý cười nhìn cậu.

Bây giờ nhớ lại những hành động vừa rồi, đối với ánh mắt của người ngoài thì hình như hai người có hơi thân mật quá.

"Đừng làm nữa", "xin cậu" những từ như thế nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ hoặc.

Dễ làm cho người ta liên tưởng tới một số hình ảnh phải đỏ mặt lên.

"Sau này cứ làm nhiều phân đoạn như thế này nhé, bọn tôi thích xem lắm đó!" Ngô Mộng Tuyết tủm tỉm cười, được phát đường làm cho tâm tình của con người ta sung sướng.

Thu Diệc Diệu mất tự nhiên ho một tiếng, "Tôi đi vệ sinh."

"Sắp vào học mẹ nó rồi cậu còn đi đâu?" Trần Gia Huy gọi lên.

"Cậu quản tôi à!" Thu Diệc Diệu cũng không quay đầu lại, chỉ muốn nhanh chóng chạy thoát.

"Cậu không đúng lắm."

Trong ký túc xá, lúc Thu Diệc Diệu đang đánh răng, Trần Gia Huy nói như thế với cậu.

"Mẹ nó cậu mới không đúng ấy!" Thu Diệc Diệu phun ra bọt trong miệng, hung tợn liếc cậu ta.

"Radar của tôi rung lên bíp bíp đấy nhé!" Trần Gia Huy dùng hông hất Thu Diệc Diệu sang một bên, chen đến mở vòi nước ở bồn rửa mặt, thấm ướt khăn lông.

"Bíp cái đầu cậu ấy, radar của cậu bị trục trặc rồi!" Gương mặt của Thu Diệc Diệu vô cảm.

"Cậu ngồi ở trên người của Khương Nặc như thế mà không có cảm giác gì sao?" Trần Gia Huy ghé vào tai cậu, nhẹ nhàng hỏi.

"Cảm giác gì?"

"Chính là... cảm giác đó đó." Trần Gia Huy không nói rõ nhưng Thu Diệc Diệu đã biết là cậu ta có ý gì.

Thằng nhóc này lại dùng suy nghĩ của gay để đo lường cậu.

"Không, có." Thu Diệc Diệu gằn từng chữ trả lời.

Trần Gia Huy rõ ràng không tin, cậu biết tên nhóc Thu Diệc Diệu này vịt chết nhưng mỏ vẫn còn cứng, tuyệt đối sẽ không bao giờ nói thật.

Ôi, cái chuyện mùa xuân nở hoa ở trong lòng này, vẫn nên để cho con trai của mình từ từ mà lĩnh hội thôi.

Lời của Trần Gia Huy nói cứ như là âm vang mãi lượn lờ, giống như ruồi bọ phiền phức vẫn luôn ong ong ở trong đầu cậu.

Thu Diệc Diệu không tự chủ được mà nhớ lại, lúc đó có cảm giác gì hay sao?

Đúng là không có chuyện Trần Gia Huy đang hiểu sai về cái cảm giác này, khi đó cậu rất vui vẻ, đặc biệt là khi tới gần Khương Nặc hơn...

?

Cậu đang nghĩ cái gì vậy?

Cái gì mà đặc biệt là khi tới gần với Khương Nặc hơn cơ?

Là cậu sẽ cảm thấy hạnh phúc?

Mẹ nó chó Khương Nặc cũng xứng đáng tới gần cậu à?

Thu Diệc Diệu đang cố gắng đá người kia ra khỏi đầu, kết quả người lại xuất hiện ngay ở trước mắt làm cho cậu giật mình, còn nghĩ rằng đã phát sinh ra ảo giác.

"Sao thế?" Khương Nặc nhìn cậu một cách kỳ quái.

Có thể nói chuyện, là vật sống.

"Sao thế là sao cái gì thế? Cậu tới đây làm gì?" Thu Diệc Diệu có hơi chột dạ, nói chuyện rất nhanh để che giấu việc mình đang lắp bắp.

Khương Nặc giơ hai túi nilon đang xách theo ở trên tay lên, "Ăn khuya không?"

Nháy mắt Thu Diệc Diệu đã quên đi chuyện xấu hổ vừa rồi, hai mắt sáng rỡ, "Ăn!"

Kỳ thật là ở tiết tự học buổi tối cậu rất đói, bụng cứ kêu lên không ngừng, bởi vì thức ăn chiều ở nhà ăn hôm nay đều là các món cậu không thích.

Tại sao lại có chuyện trùng hợp như thế chứ!

Khương Nặc là gì vậy? Là thiên sứ đó!

Thu Diệc Diệu kịch liệt vẫy đuôi.

Nhưng Thu Diệc Diệu không biết khi bụng của cậu phát ra tiếng kêu đói đầu tiên, Khương Nặc đã yên lặng lấy điện thoại để gọi đồ ăn mang tới rồi.

Mỗi tầng ký túc xá đều có một sân thượng lớn ở ngoài trời, nơi này bày biện nhiều những bộ bàn ghế dài.

Thu Diệc Diệu và Khương Nặc chờ đến khi tắt đèn, dì quản lý đã kiểm tra việc đi ngủ xong thì lén đi tới sân thượng.

Trời ban tối có thể cảm nhận được không khí mát mẻ của mùa thu, gió lạnh thổi qua ký túc làm rơi xuống những chiếc lá cây, cũng thổi đến những miếng hoành thánh nhỏ nóng hổi mà Thu Diệc Diệu ăn vô cùng vui vẻ.

"Cậu không lạnh hay sao mà còn mặc quần đùi vào mùa này?" Khương Nặc hỏi.

Thu Diệc Diệu nuốt xong một miếng hoành thánh, hàm hồ đáp, "Ngày mai sẽ đổi sang quần dài, đỡ phải có người nào đó sờ đùi của tôi."

Khương Nặc cười, "Kẻ ác kêu oan trước, là cậu sờ tôi đầu tiên!"

"Cậu mặc quần dài tôi có thể sờ được gì chứ! Không có lời, chẳng lời lãi gì cả!"

"Vậy ngày mai tôi cũng mặc quần đùi, chúng ta sờ một cách công bằng!"

"Cậu có bệnh hả, đồ nghiện sờ soạn!"

"Tốt nhất thì cậu bớt trêu chọc tôi lại, số mệnh vòng eo của cậu đã bị tôi khống chế rồi."

"Số mệnh vòng eo gì chứ? Không gì có thể ngăn cản được anh Thu đây!"

"Thật à?" Khương Nặc đưa tay qua, cố ý lướt qua eo của cậu, sau đó đột nhiên bắt đầu cọ cọ.

"A! Đừng! Nhột mà!" Thu Diệc Diệu không dám kêu quá lớn, cậu sợ bị dì quản lý ký túc nghe thấy, chỉ có thể khó chịu thấp giọng xin tha.

"Cầu xin tôi đi." Tay của Khương Nặc không ngừng, Thu Diệc Diệu càng trốn thì hắn càng hăng hái. Bây giờ hắn phát hiện ra người này chơi cũng vui lắm.

"Nữa rồi! Cậu nhàm chán quá rồi đấy!" Thu Diệc Diệu cảm thấy người này quá trẻ con, chẳng có chút dáng vẻ của lớp trưởng gì cả!

"Cậu còn chưa phục?"

Thu Diệc Diệu vẫn luôn trốn ở phía sau, cho tới khi cả người đều nằm thẳng ở trên băng ghế, không còn sức đẩy Khương Nặc ra nữa.

"Ha ha ha, không được mà, đừng cù nữa!"

Cả người của Khương Nặc đè lên, giống như một ngọn núi lớn giữ lại cơ thể vẫn đang không ngừng vặn vẹo ở bên dưới mình.

Tư thế của hai người lúc này so với khi ở trong lớp học lại càng thêm mập mờ.

Nếu như hiện tại có người nhìn lên sân thượng thì sẽ thấy có một người chẳng còn sức phản kháng, nằm ở trên băng ghế mặc cho người khác làm loạn mà liên tục xin tha, một người khác thì cả cơ thể dường như đều đè ở trên người cậu.

Giữa hai người hay cả khoảng cách một centimet cũng đã không còn.

Cậu có thể nhìn thấy rõ gương mặt đẹp đẽ của Khương Nặc đang phóng đại, thấy đôi mắt của Khương Nặc có màu nâu, thấy mái tóc của Khương Nặc theo động tác mà hơi đong đưa.

Đột nhiên, lời nói của Trần Gia Huy ầm ầm nổ vang bên tai của Thu Diệc Diệu.

"Cậu ngồi ở trên người của Khương Nặc như thế mà không có cảm giác gì sao?"

"Cảm giác gì?"

"Chính là... cảm giác đó đó."


Trong đầu của Thu Diệc Diệu như nổ tung một đợt pháo hoa, trái tim đập nhanh hơn trong phút chốc.

Cậu chột dạ bất chợt đẩy hắn, đồng thời cơ thể cũng di chuyển, giả vờ như đẩy hắn ra là bởi vì mình bị ngã xuống băng ghế.

"Cậu không sao chứ?" Khương Nặc thấy Thu Diệc Diệu ngã xuống đất, cảm thấy như mình đã chơi hơi quá nên trong lòng có chút hối hận, vì vậy đưa tay ra muốn kéo cậu dậy.

Không ngờ Thu Diệc Diệu không những không nắm lấy tay mà ngược lại còn bò dậy rồi đứng cách hắn rất xa.

"Giận ư?" Khương Nặc hỏi.

"Không có." Thu Diệc Diệu phủi bụi trên quần áo mình, phát hiện vừa rồi lúc ngã xuống ở trên đầu gối đã bị thương.

Khương Nặc cũng nhìn thấy vết thương này, hắn có đầy áy náy, "Xin lỗi, trong phòng ngủ của tôi có cồn i-ốt, để tôi đem tới..."

"Không việc gì, không cần đâu, chỉ trầy da một chút thôi, không cần."

Nói rồi Thu Diệc Diệu bắt đầu dọn dẹp rác ở trên bàn ăn, chuẩn bị trở về phòng ngủ.

"Tôi cảm thấy cậu đang giận." Khương Nặc đi theo phía sau cậu, lời nói nghe ra có nhiều những bất an.

"Không có thật đấy, cậu về ngủ đi." Thu Diệc Diệu cười cực kỳ miễn cưỡng, vứt rác vào thùng.

Những phản ứng thế này sao không phải là giận được?

Đều là tại hắn vừa rồi đã đùa hơi quá.

Thu Diệc Diệu là một người tự tôn kiêu ngạo ra sao, khi đã nói "xin cậu" với hắn rồi thì dù thế nào hắn cũng nên ngừng tay chứ.

Tiếng cười đùa biến mất chẳng còn dấu vết, sân thượng ngoài trời chỉ còn lại bàn ghế cô đơn. Gió lạnh thổi qua nơi này tựa như chưa từng có người ghé tới, yên lặng.