Nếu Em Tìm Cảnh Sát Tần

Chương 6: Cởi áo ra



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đoạn Thố chỉ mong Tần Duyệt sẽ đến gặp mình khi mưa tạnh, nhưng không ngờ nửa tiếng sau đã có người gõ cửa phòng.

Nếu lúc này bên ngoài là nhân viên đến thống kê sỉ số, chắc chắn cậu sẽ rất thất vọng.

Vì có chờ mong, lòng bàn tay cậu hơi ẩm ướt khi cầm nắm cửa. Cậu lắng nghe nhịp tim đập nhanh hơn của mình, mở cửa.

Tần Duyệt ướt nước mát lạnh đứng trên thảm ngoài cửa, thời tiết này không thể dùng ô, gió sẽ làm hỏng sườn ô, với cả mưa thổi xéo, dù có che ô vẫn sẽ ướt.

Lần này hắn không mặc đồ rằn ri mà mặc một chiếc áo phông tay ngắn màu đen bình thường, mặt dây chuyền không bao giờ rời khỏi cơ thể được hắn giấu ở trong cổ áo, vì cả người đã ướt đẫm, sợi dây thừng dán vào xương quai xanh, bày ra một hình dạng cong cong uốn lượn.

Đoạn Thố chợt chua chát nghĩ: Trong đời người ta gặp rất nhiều người không ngờ tới, nhưng những người bình thường thì cho rằng chỉ là trùng hợp, còn người mình thích thì là nhờ ý trời, sau đó bắt đầu vì chuyện này mà thầm vui vẻ.

“Bị quẹt vào đâu?” Tần Duyệt hỏi.

“Phía sau lưng.” Đoạn Thố thuận miệng bịa chuyện, cong lưng xuống giả vờ đau, cậu để Tần Duyệt vào phòng mới phát hiện hắn đang cầm một cái hộp trên tay.

“Cho cậu.” Tần Duyệt đặt chiếc hộp lên bàn.

Có thể do trời mưa, hắn sợ ướt vào nên túi ni lông bên ngoài, còn quấn thêm một lớp màng bọc thực phẩm.

Chỉ cần nhìn vào hình dáng của chiếc hộp cậu đã có thể đoán được bên trong có gì rồi.

Sau khi gỡ bỏ lớp màng bọc thực phẩm, mở chiếc hộp ra, thấy bên trong đúng như những gì cậu nghĩ —— một miếng bánh kem phô mai nhỏ.

Cậu không biết làm cách nào mà Tần Duyệt lại có được miếng bánh này giữa thành phố đầy loạn lạc.

Đoạn Thố nheo mắt nhìn Tần Duyệt: “Cảm ơn, từ nhỏ đến giờ tôi không ăn đồ ngọt, ngửi cũng không được.

Tần Duyệt giật mình, mặt lộ ra một chút kinh ngạc: “Không ăn ngọt?”

Sau ba giây giằng co với người này, Đoạn Thố cười rộ lên, nhìn xuống tìm chiếc thìa gỗ bên trong hộp: “Những gì tôi nói trong phỏng vấn là thật, nếu ba ngày không được ăn đồ ngọt tôi không ra khỏi giường nổi.”

Bánh có vị hơi giống thời thơ ấu, với hương vị phô mai đậm đà, rất khác so với cách chế biến ngon miệng nhưng giống nhau như đúc của các nhà hàng cao cấp.

Ăn hết bánh trong hộp, cậu ngẩng đầu nhìn Tần Duyệt.

Nhìn Tần Duyệt lần này cậu cảm thấy có chút khác thường.

Giống như là đã nhìn trộm mỹ nhân yêu thích mấy ngày liên tiếp, đột nhiên có người đến nói ra bí mật cậu rằng mỹ nhân này không phải không thể với tới như cậu tưởng tượng. Nghe thế, cậu bắt đầu gom góp can đảm.

Cậu khịt mũi ngồi ở mép giường, dựa vai vào đầu giường: “Bị quẹt xong cứ cảm thấy tức ngực, không biết nội tạng có bị gì không?”

Tần Duyệt: “Sao không nói cho nhân viên liên lạc?”

“Lúc đó tôi không cảm thấy đau.” Đoạn Thố nói, “Anh nhìn giúp tôi được không?

“Không cần nhìn,” Tần Duyệt nói, “Nếu thật sự tổn thương nội tạng, cậu còn không thở nổi đâu.”

“Nhưng cứ xem thử đi, tôi rất đau.” Đoạn Thố trông mong nhìn hắn, cho đến khi người đàn ông này bước tới dừng lại trước mặt cậu.

“Cởi quần áo.”

“Hả?” Ở khoảng cách chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến Tần Duyệt, Đoạn Thố có chút mất tập trung, sau khi hiểu được ý của đối phương, liền cau mày lắc đầu, “Đau quá, nhấc cánh tay cũng khó.”

Tần Duyệt do dự một chút, liền cúi người vươn tay cởi áo của cậu.

Khoảng cách thật gần, Đoạn Thố có thể nghe thấy tiếng thở của người đàn ông.Không khí nhẹ phả vào má cậu ngưa ngứa.

Ngón tay cậu đã cảm nhận được mạnh máu căng phồng lên và nóng hổi, cậu nín thở, đưa hai tay lên ôm mặt Tần Duyệt, chỉ tiến về phía trước một khoảng rất ngắn, kiên quyết hôn lên.

môi đàn ông.

Hôn xong cậu vẫn không dám thở mạnh, dốc toàn lực mà chú ý tới phản ứng của Tần Duyệt.

Tần Duyệt không nhúc nhích, giống như một con rối lên dây cót vừa hết dây, hoàn toàn cứng còng.

Đoạn Thố hít vào một hơi, theo bản năng, lại nghiêng đầu hôn một cái, xoa nhẹ lên môi đối phương, sau đó thăm dò tiến vào, cố gắng cạy ra hàm răng.

Đôi môi cậu đang mút không căng chặt chút nào, lạnh và mềm.

Tần Duyệt không từ chối cậu.

Ngay lúc nhận ra điều này, một sợi dây nào đấy trong đầu Đoạn Thố như bị đứt, cậu nắm lấy hai cánh tay của đối phương kéo về phía mình, Tần Duyệt dù đang bị sốc nhưng vẫn cúi xuống, tư thế này vốn không dễ dàng đứng vững, bị Đoạn Thố túm một cái, hắn ngã thẳng lên giường.

Tần Duyệt bị cậu kéo xuống, ánh mắt rốt cục chậm rãi chuyển lên người cậu.

Đoạn Thố cảm thấy toàn thân bị thứ gì đó chi phối, máu trong người rần rật sôi trào, cậu xông lên tiếp tục cắn môi người đàn ông.

Lưỡi vừa mới đẩy vào một chút thì đã bị đẩy ra.

Một bàn tay, tay của Tần Duyệt đang bóp vào xương cổ cậu, kéo cậu sang một bên.

Bị bóp xương yết hầu, Đoạn Thố bất giác ho dữ dội.

Kết quả còn bị sặc nước bọt, tiếng ho nghe càng thót tim, như thể sắp tắt thở đến nơi.

Tần Duyệt đứng dậy cầm lấy một chai nước khoáng trên bàn, mở nắp đưa cho cậu, uống hết nửa chai, cổ họng cuối cùng cũng thoải mái. Một lần nữa hắng giọng, cậu nhìn chằm chằm vào Tần Duyệt, giọng còn khàn khàn nói: “Anh đi theo tôi đi.”

Ánh mắt Tần Duyệt không giống như đang tức giận, nhưng cụ thể là cảm xúc gì cậu cũng không nhận ra được.

Sau vài giây dài, Tần Duyệt nói, “thật sự bị biển quảng cáo quẹt trúng?”

Cậu trả lời không chút do dự: “Không. Tôi chỉ muốn thử xem anh có tới gặp tôi không.” Dừng lại, cậu nhìn thẳng vào mắt Tần Duyệt, “Tôi muốn gặp anh.”

Tần Duyệt xoay người ngồi trên giường, khoanh chân rất thoải mái, uể oải nhìn cậu: “Biết tôi làm gì không?”

Đoạn Thố đột nhiên nghĩ tới người đàn ông nhỏ con chắn đường, tưởng rằng Tần Duyệt đang nói chuyện đó, dứt khoát nói: “Tôi không ngại.”

Tần Duyệt nghiêng đầu: “Không ngại cái gì?”

“Tôi không ngại anh từng….. Ngủ với tư lệnh gì đó.”

Một câu khó khăn lắm mới nói xong, vừa dứt lời cậu liền nhìn thấy Tần Duyệt nhướng mày như vừa nghe được cái gì đó rất chấn động.

Tần Duyệt nhìn cậu với vẻ mặt bất lực, đưa tay đặt lên trán cậu, trong hơi thở lộ ra một nụ cười không thể nhịn được nữa.

Lúc này Đoạn Thố mới nhận ra có lẽ mình đã đoán sai, là đoán sai rất lệch lạc.

Cậu bắt đầu phỉ nhổ sự ngu ngốc của mình, không biết phải gỡ rối như thế nào. Cảm giác đôi môi của Tần Duyệt vẫn còn lưu lại trên môi, da mặt đột nhiên nóng ran.

Tần Duyệt bỏ tay xuống, không hề còn gì che chán, Đoạn Thố càng cảm thấy mình nóng rực khi người đàn ông nhìn thẳng vào.

Một lúc sau, Tần Duyệt hỏi: “Cậu thích tôi sao?”

Đoạn Thố đón nhận ánh mắt của hắn, do dự một hồi mới gật đầu.

“Nói.”

“Tôi thích anh.”

Chỉ là sau khi nói ra, cậu đột nhiên mới hiểu được cậu không chỉ đơn giản thích khuôn mặt xinh đẹp của Tần Duyệt.

Cậu ghen tị với sự dũng cảm của Tần Duyệt khi đối mặt với họng súng trong chiếc xe tải đó. Nhưng điều khiến cậu thu hút hơn cả là sự bí ẩn của Tần Duyệt, như thể hắn một người đến từ một thế giới hoàn toàn khác.

Tần Duyệt vươn tay sờ sờ đầu của cậu.

Là cái kiểu sờ đầu cún để khen nó giỏi: “Nói lại lần nữa.”

“Tôi thích anh, thật đấy.” Đoạn Thố lại một lần nữa cảm nhận được sự hoảng sợ phảng phất tràn ngập trong cơ thể, “Anh đi cùng tôi… cùng tôi được không?”

Cậu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Tần Duyệt, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đang mỉm cười.

Ngay lập tức có thể thấy hắn đang thực sự hạnh phúc, mặc dù hắn chỉ mỉm cười rất ngắn ngủi sau đó thu lại nụ cười.

—— nhưng cậu vẫn thấy một thứ khá thú vị.

Tần Duyệt có má lúm đồng tiền, hai má lúm đồng tiền cân xứng.

Sự im lặng trở lại căn phòng, ngoại trừ tiếng mưa tí tách và tiếng gió lào xào.

Tần Duyệt đứng lên.

Không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy tính tình Tần Duyệt sau khi cười có chút khác, giống như chồi xanh đầu tiên mọc trên mặt đất sau khi băng tuyết tan đi.

Tần Duyệt đi tới cửa, quay đầu lại cho cậu đáp án: “Tôi sẽ không đi cùng cậu. Sáng sớm bão sẽ qua biên giới, nếu như không có gì bất ngờ, ngày mai cậu có thể trở về.”

Cửa phòng lại đóng lại, Đoạn Thố đột nhiên cảm thấy mí mắt ngứa ran.

Cận rất muốn đuổi theo hắn.

Nhưng cậu biết càn quấy lộn xộn xưa nay chưa bao giờ có tác dụng. Cậu đưa tay sờ lên đỉnh tóc, bắt chước cách sờ của Tần Duyệt. Cảm giác từ da đầu tê tái đến tâm hồn vẫn còn mãnh liệt.

Cứ như vậy vài giây ngắn ngủi, cậu đột nhiên không muốn đi về.

Cậu đứng đó, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, sau đó tỉnh táo lại, buộc mình phải xóa bỏ suy nghĩ điên rồ đó khỏi tâm trí của mình.

Tần Duyệt nói đúng, sáng hôm sau, nhân viên liên lạc thông báo họ tập trung lại, họ được đưa đến sân bay Madul bằng một chiếc xe buýt mới tinh.

Vài máy bay trên đường băng có đuôi màu đỏ tươi, tên của một hãng hàng không nội địa hàng đầu được viết trên thân máy bay. Đoạn Thố từ xa nhìn thấy những chữ Hán quen thuộc, mới cảm thấy yên tâm.

Cậu ngồi bên cửa sổ, tay cầm điện thoại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Tiếp viên nhắc máy bay đã vào quỹ đạo chờ và dự kiến ​​sẽ cất cánh sau mười phút nữa.

Điện thoại này nặng hơn gấp đôi cái màn hình siêu mỏng cậu dùng quen, cuối cùng cũng bấm dãy số đó, đồng thời chuẩn bị tâm lý Tần Duyệt sẽ không trả lời cuộc gọi của mình.

Chuông chỉ mới đổ một lần đã được nhấc máy, như thể người ở đầu dây bên kia đang nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Cậu biết ý tưởng của mình là vô lý, cười một tiếng, mở miệng, “Tôi đang ở trên máy bay, mười phút nữa cất cánh.”

“Ừ.” Tần Duyệt đáp.

Cầm điện thoại, cậu có thể tưởng tượng ra khuôn mặt xa lánh và thờ ơ ấy.

“Tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Ngón tay cậu vô thức nắm chặt lấy điện thoại, anh nói tiếp, “Có phải anh không cười vì có má lúm đồng tiền không?”

Có tiếng cười khẽ vang ra từ ống nghe, rồi lại là giọng của Tần Duyệt: “Ừ.”

Cậu đang tưởng tượng ra cái lúm đồng tiền trên má khi đối phương cười, cô tiếp viên bước đến gần cúi người nhắc cậu tắt máy.

Cậu tắt điện thoại và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Máy bay cất cánh.

Trời không nhiều mây, chỉ có một lớp sương mỏng.

Trong đoạn bay tầm thấp, một bức tượng Phật Bà Quan Âm màu vàng với vòng eo thon thả đột nhiên đập vào mắt cậu.

Ngay sau đó, cậu nhìn thấy hoa phượng đỏ ở rặng núi sau đền.

Tấm kính pha lê phải chiếu gương mặt hoàn toàn dại ra của cậu.

Sau khi dại ra, cậu suýt chút nữa nhảy dựng lên, bị dây an toàn kéo trở lại.

Tiếp viên hàng không nhận thấy sự bất thường của cậu, bước nhanh đến hỏi cậu có cần gì không.

Cậu chỉ ra ngoài cửa sổ: “Đó có phải là chùa Quan Âm eo thon của Naida không?”

Cô tiếp viên hàng không có vẻ không hiểu.

“Quan Thế Âm eo thon” chỉ là từ dân gian gọi, cậu ngay lập tức thay đổi câu hỏi: “Đền Quan Thế Âm Acharya ở Naida?”

“À, vâng.” Cô tiếp viên gật đầu, “Sân bay Madul chỉ cách đền Quan Âm Acharya mười km. Bây giờ bạn đang ở ngay bên dưới đền Quan Âm Acharya…”

Những gì cô tiếp viên nói tiếp theo cậu không thể nghe thấy một lời nào nữa, chỉ tập trung vào từng mảng hoa phượng đỏ rực phía xa.

——Tần Duyệt nói dối, hắn nói rằng trên ngọn núi phía sau ngôi đền này không có cây phượng vĩ.



Chương trước t nhầm một chút, “hoa lửa đỏ” là hoa phượng vĩ chứ không phải phượng hoàng nha, do bên TQ gọi phượng vĩ là phượng hoàng mà ở VN cây phượng hoàng là cây khác cũng màu đỏ nên t nhầm.

Phượng ở Myanmar nở vào tháng 3 – 4, sớm hơn VN. Tiếc là các địa danh đều hư cấu, chứ hông t cũng muốn đi thăm ngôi đền có hoa lửa đỏ:((((

Quan âm Acharya: