Nếu Em Tìm Cảnh Sát Tần

Chương 7: “Nhưng cô nào xứng.”



Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Cảm giác bị thiêu sống khó chịu.

Nhưng cũng không phải là lần đầu tiên hắn bị như thế.

Hắn biết cảm giác đó là như thế nào, và hắn cũng không thấy sợ, chỉ còn lại đau đớn đơn thuần.

Da sẽ trở nên đen hoàn toàn, tai không nghe được, mắt dần dần không còn nhìn thấy gì, sau quá trình này thì cơn đau sẽ giảm dần nhưng vẫn còn ý thức.

Hắn nhớ đến lần đầu tiên gặp Đoạn Thố, hoa phượng nở rộ sau lưng thiếu niên.

“Đoàng”, một tiếng súng vang lên, tất cả đau đớn tan biến, quyền khống chế thân thể lập tức trở lại, Tần Duyệt từ trong mộng tỉnh dậy, mở mắt ra.

TV đang bật, có một tiếng súng khác bên trong.

Chương trình đang phát tin tức mới nhất, với khung cảnh hỗn loạn của văn phòng quân đội một bên, nữ MC nghiêm túc giải thích địa điểm và thời gian bằng tiếng Myanmar.

Dòng chữ tiếng Myanmar phụ đề màu xanh chạy một hàng: Chalenwang, thủ lĩnh của tổ chức quân sự phản động đã tự sát.

—— Chỉ là hiện trường giả tự sát. Khí Xyanogen đã biến mất không dấu vết trong quá trình khám nghiệm tử thi.

Sau khi nghe tin tức như làm bài tập về nhà, hắn tắt TV.

Giống như một tín đồ sùng đạo, hắn đặt tay lên mặt dây chuyền trên ngực và nhắm mắt lại một lúc.

Một nụ hôn đột ngột xông vào đầu, thần kinh trở nên kích động, Tần Duyệt vừa mở mắt liền nhìn thấy quyển sổ màu trắng bên giường, nhíu mày, hắn cầm quyển vở ném vào thùng rác, đá thùng rác ra khỏi phòng ngủ.

Điện thoại bắt đầu rung, hắn quay lại trả lời cuộc gọi, lại nghe người liên lạc vui vẻ nói: “Chính phủ trung ương họ rất biết ơn chúng ta, Chalenwang khó nhằn nhất đã chết, tình trạng hỗn loạn này mong sẽ sớm lắng dịu, à đúng rồi, họ sẽ trả lại những tù nhân đặc biệt đó cho chúng ta theo như đã thỏa thuận … “

Tần Duyệt không có hứng thú với những thứ này, ngắt lời: “Tôi muốn nghỉ phép.”

Người liên lạc qua điện thoại như đột nhiên bị bóp cổ, cười khô khốc: “A, định đi đâu vậy? Bao lâu?”

“Trở về Trung Quốc, một tuần.”

Thành phố Phàm.

Mới cuối tháng 10, thành phố Phàm năm nay lạnh hơn nhiều so với những năm trước, hơi thở ra lập tức hóa thành một đám hơi nước màu trắng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Tần Duyệt gọi một chiếc taxi ở ven đường.

“Đến khách sạn Tê Ngô.”

Đường không quá gần, thành phố bắt đầu giờ cao điểm buổi chiều, tài xế liếc nhìn hắn một cái thật lâu, rốt cục không nhịn được nói: “Thấy cậu mặc ít như vậy, chắc là từ miền Nam lần đầu đến đây du lịch à? Cậu phải đặt chỗ trước, đừng thấy Tê Ngô lớn như thế mà ỉ i, nó rất nổi tiếng nếu không đặt trước có khi hết phòng.” Nói đến đây, tài xế cười to, “Mà Tê Ngô không chỉ nổi tiếng cái này, anh chàng đẹp trai, để tôi nói cho cậu biết, ngày nào tôi cũng chở mấy cô gái từ thành phố kế bên lặn lội sang Tê Ngô uống trà chiều đấy.”

Tần Duyệt nhướng mắt: “Trà bánh của khách sạn rất nổi tiếng à?”

“Tôi cũng không biết …” Tài xế vỗ tay lái cười toe toét, “Họ đến đó để tìm cơ hội gặp thiếu gia của Tê Ngô. Cậu ta là một mối rất hời, chưa đến 20 tuổi, cha mẹ mất sớm. Chỉ có một người dì. Nếu có ai thật sự thân được với cậu ta thì thành bà chủ của Tê Ngô rồi còn gì?”

Tài xế nói xong không nghe hành khách trả lời. Tò mò liếc qua kính chiếu hậu, vô tình nhìn vẻ mặt của hắn, một luồng khí lạnh xông lên lưng, cảm thấy ngột ngạt không rõ nguyên nhân. Nói như thế nào nhỉ, cứ cảm thấy trong mắt người này không có hơi người sống chút nào, nếu mà đón vào buổi tối chắc ông ta phải sợ vỡ cả mật mất.

Hành khách không xuống xe ở cửa chính của khách sạn Tê Ngô mà chọn một vị trí cách cửa phụ một khoảng khá xa rồi xuống xe.

Khách sạn Tê Ngô có diện tích hơn 100 ha, nơi hắn xuống xe cách sảnh khách sạn đến nửa tiếng đồng hồ đi bộ, cũng gần tòa nhà văn phòng hơn một chút.

Vì hiếm khi gặp được một vị khách đặc biệt như vậy, tài xế không lái xe đi ngay mà nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông vừa xuống xe một lúc.

Đèn đỏ trên vỉa hè chuyển sang xanh, đám người trái phải cất bước, người nọ trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.

Tài xế ngửa cổ tìm kiếm hồi lâu, càng ngày càng tin vào phán đoán của chính mình, giơ tay nắm lấy tượng Phật trên gương chiếu hậu, nhắm mắt lại tụng một câu thần chú xua đuổi tà ma.

Mười lăm phút sau.

Văn phòng Giám đốc Điều hành Khách sạn Tê Ngô.

Tần Duyệt gõ cửa hai lần, sau đó trực tiếp đẩy cửa ra.

Người phụ nữ ngồi ở bàn làm việc ngẩng đầu: “Cho tôi hỏi cậu là ai?”

Người phụ nữ này mặc một chiếc váy mỏng màu đỏ tía, tóc búi cao, trên thái dương không có một sợi tóc nào thừa, từ quần áo đến đầu tóc đều tỉ mỉ và tinh xảo đến mức có chút khó thở.

Tần Duyệt đóng cửa đứng ở bàn làm việc. “Thấy cô bận nên tôi nói thẳng.”

Hắn lấy trong túi ra một tấm ảnh, tấm ảnh là của một ông lão mặt rất hiền từ, nhưng việc ông làm không phải hiền lành, ông già này chuyên làm công việc “môi giới”.

Nhận thấy vẻ mặt của người phụ nữ thay đổi, Tần Duyệt thu lại tấm ảnh, liếc nhìn bảng tên trên bàn: “Lâm Tư Viễn, đúng không? Cô muốn cháu trai mình chết ở Myanmar?”

“Vì —” Tần Duyệt nhìn quanh văn phòng nói chuyện luôn có tiếng vang, “Những thứ này?”

Khách sạn Tê Ngô hoàn toàn không phải là một sản nghiệp mà ba chữ “những thứ này” có thể tóm gọn. Lâm Tư Viễn không biết vì sợ hãi không nói ra lời hay không, Tần Duyệt nói tiếp, “Trong trường hợp này, cô sẽ bị kết án với tội danh cố ý giết người.”

Hắn kiên nhẫn chờ đợi, Lâm Tư Viễn cuối cùng nói: “Anh là cảnh sát à?”

“Thật không may, tôi không phải.” Tần Duyệt nói, “Tôi vừa kiểm tra, thời đại học cô rất thích nghệ thuật. Gia đình cô không thiếu tiền... theo đuổi giấc mơ của cô đi, Anh? Pháp? Úc? Phong cách vẽ tranh yêu thích của cô thịnh hành ở đâu thì đi nước đấy.”

Lâm Tư Viễn nhìn hắn như không hiểu hắn đang nói cái gì, hắn cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Tuần này, tôi không có nhiều thời gian. Nếu tuần này cô không đi thì cảnh sát sẽ đến tìm cô với đầy đủ ghi hình ghi âm và các bằng chứng khác. “

Tần Duyệt xoay người đi tới cửa, nghe thấy Lâm Tư Viễn nói: “Tại sao anh lại tha cho tôi?”

“Ai đó sẽ khổ sở vì cô.” Hắn nhìn lại, như thể đang nhìn vào một bảo vật quý hiếm nào đó, giọng điệu nhẹ nhàng giống như đang thì thầm vào tai người yêu, “Nhưng cô nào xứng?”



“Marshmallow!”

“Yah!” Con cá voi Beluga nhỏ nhô đầu lên khỏi mặt nước, xoay xoay đầu, cuối cùng chống cằm lên bờ, và tiếp tục phát ra tiếng kêu như giọng nữ cao của nó.

Đoạn Thố đưa tay sờ lên cái trán dồ trắng như tuyết của nó, Marshmallow kêu hai tiếng, bật dậy dùng mỏ chạm vào má cậu.

Nhân viên mới cho nó ăn một thùng cá con, mùi tanh sặc vào mũi, cậu vòng tay ôm lấy đầu nó, ho khan hai tiếng, “Không hôn, không hôn, mày hôi quá.”

Marshmallow thấy cậu không thích, nó chìm xuống nước và lao về phía cậu một lần nữa, sức nặng của đầu beluga dễ dàng làm cậu lộn nhào.

Cậu ngã xuống đất, vẫn cười ha ha, hai mắt bị nước bắn vào, trong tầm mắt mơ hồ dường như nhìn thấy một bóng người, mặc một chiếc áo khoác nỉ dài màu đen.

Vai rộng, chân dài và lưng thẳng.

Rất giống Tần Duyệt.

Toàn bộ thời gian ở cùng Tần Duyệt cộng lại không đến hai ngày, không biết tại sao cậu lại chắc chắn đây là bóng lưng của Tần Duyệt.

Mặt sàn trong thủy cung trơn trượt, vừa đứng dậy cậu lại bật ngửa ra sau, hai cánh tay quay quay như đang chèo thuyền một hồi mới đứng dậy được, còn chưa kịp đứng vững cậu đã cắm đầu đuổi theo hắn.

Có rất nhiều khách du lịch đang ở trong thủy cung của khách sạn Tê Ngô, Đoạn Thố đuổi theo lối vào đại sảnh đầy nghẹt khách. Phải mất rất nhiều thời gian để vượt qua đám đông.

Chạy ra ngoài cửa, gió lạnh thổi cậu từ đầu đến chân.

Đoạn Thố từ đài phun nước trong vườn lướt qua chiếc xe điện đậu bên đường, đồng tử co rút lại, cậu nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác nỉ.

Cậu phóng xuống cầu thang một bước ba bốn bậc, chạy đến phía sau người đàn ông, đến gần trong gang tấc, cậu vỗ vai người kia.

Người quay lại là một người có khuôn mặt vuông với cặp kính gọng đen. Vai anh ta rộng, nhưng mũm mĩm, không có vẻ cao như cậu đã thấy trước đây.

Người đàn ông nhìn Đoạn Thố nghi ngờ, giơ tay đẩy kính.

“Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.” Đoạn Thố gật đầu với anh ta, cười xin lỗi.

Kính gọng đen đứng ở ven đường đợi một lúc rồi bước lên chiếc xe điện mười bốn chỗ màu xanh dành riêng cho khách sạn.

Lên xe điện, anh ta cầm điện thoại bấm máy, cười nói: “Vợ à, có một tên lập dị tự nhiên cho anh một bộ quần áo.” Nói đoạn anh ta sờ lên cổ áo, “Còn là hàng hiệu nữa chứ, xịn lắm.”

Gió vù vù che đi phần lớn tiếng ồn. Đoạn Thố chợt nhớ tới trận bão ở Madul.

Mu bàn tay đột nhiên cảm thấy lạnh, cậu giơ mu bàn tay lên, phát hiện một bông tuyết pha lê.

Nó biến thành nước trong tầm mắt của Đoạn Thố.

Đoạn Thố lại ngẩng đầu nhìn, rất nhiều bông tuyết mềm mại bị gió cuốn xuống, phiêu phiêu đãng đãng trong không khí.

Cậu nheo nheo mắt, năm nay tuyết rơi thật sớm.

Điện thoại của Tần Duyệt không liên lạc được, sau đó trở thành số không có thực.

Cậu đã tốn rất nhiều tiền và thời gian để cố gắng tìm kiếm người này.

Dấu vết duy nhất cậu tìm thấy trong khoảng thời gian này là hướng dẫn viên người Myanmar đã chủ động đến gặp cậu.

Hướng dẫn viên nói anh ta đã từng nhìn thấy Tần Duyệt xử tử tù nhân ở cổng quân khu. Anh ta còn nói luôn muốn tìm cơ hội để nói cho cậu biết, sau đó nóng lòng muốn trở về Trung Quốc mà quên mất, cộng thêm việc hôm đó không đi cùng một máy bay với Đoạn Thố.

Ở một khía cạnh nào đó, hướng dẫn viên du lịch này cũng có thể coi là người có thể chứng minh cậu có chút dính dáng đến Tần Duyệt, cho nên khi anh ta nói chiếc xe bị quân đội Myanmar giam giữ đòi Đoạn Thố đòi bồi thường chiếc xe, cậu đã ném cho người này số tiền có thể mua mười chiếc ô tô.

Tuần đầu tiên sau khi cậu về nước, dì cậu nói phải sang Pháp du học.

Giữ mãi không được dì, dì cậu luôn khao khát vẽ tranh sơn dầu khi còn là một thiếu niên. không thể trói cô ấy ở khách sạn Tê Ngô mãi được.

Đoạn Thố chỉ có thể tìm một loạt giáo viên để dạy cậu cách điều hành doanh nghiệp của mình —— cậu không cần phải đi học, nhưng vẫn không thoát khỏi những gì đáng lẽ phải học.

Cậu thật không có bất kỳ tham vọng nào để tiếp nối công việc kinh doanh của tổ tiên mình.

—— Tuổi thọ trung bình của cá voi beluga là 50 năm, có con có thể sống đến 100 năm.

Cậu phải ít nhất đảm bảo rằng khách sạn Tê Ngô sẽ không phá sản trong tay cậu, nếu không không biết Marshmallow của cậu sẽ bị gửi đến thủy cung nhà ai.

Không lâu sau sinh nhật lần thứ hai mươi của mình, cậu tìm một sư phụ cùng cậu luyện quyền anh, vị võ sư đến từ Thái Lan, ra tay rất tàn nhẫn, có lần đánh cậu gãy cả xương sườn.

Về sau cũng coi như hiểu ý nhau, nhưng Đoạn Thố không thường xuyên đến gặp ông ấy, chỉ khi muốn bị đánh mới mò đến.

Hai mươi mốt tuổi, từ khi trở về Trung Quốc, hai năm nay cậu không còn quan tâm đến những nữ minh tinh, tự nhiên anh không xuất hiện trên hotsearch nhiều, trên đường càng ngày càng ít người nhận ra cậu, cậu hơi không quen với việc không ai biết mình nên đổi màu tóc, một màu vàng nhạt khá chói mắt, tung tăng vài lần, chỉ cần dựa vào màu tóc, tỷ lệ người khác quay đầu của cậu lại tăng lên.

Trong hai năm qua, cậu cũng không mơ lại giấc mơ đợi ai đó dưới tàng phượng vĩ nữa.

Đôi khi cậu cũng tự hỏi liệu Tần Duyệt có thực sự tồn tại hay không.

Lại là tháng Mười, lại một năm tuyết sớm.

Đoạn Thố từ trong mơ tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối.

Từng đợt đau nhói từ tim lan ra, cậu thậm chí không thể hít thở sâu, chỉ có thể ngậm từng ngụm nhỏ.

Sợ một lúc nữa sẽ quên giấc mơ này, cậu vội vàng mở đèn đầu giường, lấy từ trong ngăn kéo ra một cuốn sổ, trên đó viết: Người đàn ông bốc cháy.

Cậu nhìn chằm chằm vài chữ rồi cau mày, tay cầm cán bút lùi về phía sau, đầu bút xếch lên, phác họa lên giấy.

Khi còn nhỏ, dì của cậu đã dạy cậu vẽ, mặc dù không giỏi lắm nhưng cậu có thể vẽ được hình ảnh trong tâm trí của mình một cách cơ bản và chính xác. Vì đã quen với việc ngủ khỏa thân, cậu khỏa thân ngồi gối đầu trên đầu giường, cuốn sổ gối lên đầu gối, vẽ mất nửa tiếng đồng hồ mới dừng bút.

Trong phòng rất ấm, cậu cầm bút xem hình vẽ trong vở.

Người đàn ông trong bức ký họa đang ngồi quỳ trên cỏ, thân thể bốc cháy, hai tay không bị ngọn lửa nuốt chửng ôm mặt, như thể đang ăn năn sám hối.

./.