Nếu Ngày Ấy..

Chương 16: Hái dừa



Ông Hai cũng rất thương Thu Trúc, thiệt thoài không oán trách, gian nan không bi lụy, khó khăn không lùi bước. Lại có một tấm lòng thương yêu người có hoàn cảnh khó khăn, không vì cái lợi trước mắt mà quên đi tình người. Giống như mấy chậu vạn thọ để lại cho chị bán nước mía. Bông cô trồng rất đẹp nên khi đem vào thị trấn bán, chị ấy bán được giá rất cao, lời một chậu có thể lên đến hai ba chục ngàn. Ấy thế mà, khi chị đưa thêm tiền cho cô, cô lại không lấy, nói là mỗi năm mỗi khác, năm nay bông được giá nhưng đâu biết năm sau có được hay không? Kiếm lời được nhiều thì năm nay hãy cho má và con chị một cái tết sung túc một chút, bù lại mấy nắm rồi thiếu thốn.

Một đứa con gái có tình có nghĩa như vậy ai lại không thương cho được. Nếu có được con dâu như thế ông còn cầu mong gì hơn. Nhưng mà... nhìn thằng con trai út của mình mà ông thấy phát rầu. Bề ngoài trong có vẽ chững chạt đấy nhưng kỳ thực vẫn là một đứa trẻ chưa lớn. Aiiii... ông có nên giúp một tay tạo cơ hội cho anh không nhỉ? Nghĩ rồi ông bèn nói với Hữu Trọng.

- Trọng! Mày coi ra hái thêm trái dừa, trái đu đủ với trái thơm đi. Nhà có trái mãng cầu hồi sáng con nước mía nó cho với bưởi con Trúc đem vô là đủ mâm ngủ quả rồi.

Rồi cũng nói với Thu Trúc.

- Con cũng đi ra giúp nó hái dùm bác. Chỉ nó lựa trái nào đẹp đẹp nha con. Bác nằm ngủ một lát đã, chừng nào vô kêu bác dậy.

Hai người đáp "Dạ" một tiếng rồi cùng nhau đi ra phía sau. Mảnh đất 1000m2, chiều ngang 20m, dài 50m. Bác hai chừa 15m phía trước làm sân và hai bên mé hong nhà dùng trồng rau, trồng hoa cùng với khu vực Thu Trúc trồng vạn thọ lần trước. Nhà cũng nhỏ, ngang 4m dài 8m tính luôn hàng ba và che thêm ra một căn bếp nhỏ. Phía sau, có đào một cái ao nuôi cá ngang 10m dài 3m, vừa làm nước tưới tiêu cho cây cối luôn. Bên bờ ao có trồng mấy cây dừa cũng đang cho trái, dừa cũng không cao mấy nhưng khẳng định là đã cho trái một vài lần nên chắc là đã được trồng lâu năm, dĩ nhiên là không phải bác ấy trồng rồi. Đu đủ thì phía trước cổng ra vào có một cây, hai bên hong nhà cũng có vài cây nhưng chưa có trái. Chỉ có cạnh cầu ao thì có một cây đang có trái. Thơm thì được trồng một hàng dài cặp hàng rào ngăn cách với hàng xóm nhưng chỉ bắt đầu từ đầu bờ ao ra phía sau thôi.

Cuối vườn cũng như bao nhà ở nông thôn khác đều có một khóm tre rồi chuối, một số cây mộc hoang khác như ổi sẽ* ( hay còn gọi ổi chim bởi vì chim ăn hột rơi xuống tự lên. Trái nhỏ chỉ bằng trứng gà, ruột đỏ, vỏ rất mỏng, khi chín vô cùng mềm và có mùi rất thơm), trứng cá... bác không đốn bỏ khẳng định là để cho mát vườn.

Đu đủ và thơm thì dễ rồi, chỉ có dừa thì khó hái à nha. Để chưng thì không thể lựa trái quá to được, cũng phải tròn tròn đẹp đẹp một chút. Nhưng chọn buồng dừa nào đây ta? Để xem nào... cô nhìn một hồi mới thấy được buồng dừa ưng ý, bèn gọi Hữu Trọng.

- Anh Trọng! Em thấy buồng dừa này được nè!

Hữu Trọng bèn đi lại nhìn theo tay cô chỉ, anh gật đầu nói.

- Ừ! Nhìn đẹp đó! Nhưng cao quá sao mà hái đây?

- Cao?

Cô ngạc nhiên nhìn nhìn anh rồi nhìn nhìn sang cây dừa. Anh cao khoảng 1m8, còn cây dừa tính từ dưới đất đến buồng dừa cao chừng 3m là cùng, anh chỉ cần trèo lên vài bước với tay là hái được rồi sao có thể gọi là cao chứ. Anh dường như cũng hiểu cô là đang suy nghĩ cái gì, bèn cười cười nói.

- Em... em biết đó! Từ nhỏ anh đã sống ở thành phố rồi nên... nên anh không biết leo dừa.

Cô "ồ" một tiếng tỏ ý đã hiểu. Đúng là ở thành phố dừa đâu mà để leo, không biết leo là phải thôi. Nhưng không lẽ cô là con gái mà phải leo dừa sao? Không phải là cô không biết leo nhưng nếu chỉ có mình cô hoặc một đứa con gái khác ở đây thì được. Cô đang mặc quần jean, áo sơ mi rủi trèo lên rách áo rách quần thì chắc xấu hổ chết. Nhà lại không có thang, chắc chỉ còn có nước dùng cây mà thọc xuống nhưng như vậy rủi nó rơi xuống bị nứt thì sao? Buồng này lại không nằm bên phía ao, nếu là phía ao thì cho rơi xuống nước thì tốt rồi. Phải làm sao đây ta?

Chợt Hữu Trọng lên tiếng.

- Anh có cách này thử xem được không nha!

Mắt cô tỏa sáng.

- Cách gì ạ?

Anh đáp.

- Em leo lên vai anh đứng vậy là có thể hái được rồi.

Cô không cần suy nghĩ lập tức lắc đầu lia lịa.

- Không... không... không... tuyệt đối không thể được...

Anh ngạc nhiên.

- Vì sao?

- Em... em sợ bị té lắm...

Anh cười ha ha xoa đầu cô nói.

- Ha ha ha... không phải có anh vịnh em sao? Sao mà té được!

- Cũng không được! Em không dám! Em sợ lắm...

Kỳ thực không phải là cô sợ đâu nhưng mà nếu leo lên vai anh đứng, khi hái dừa sẽ phải khom người ra lúc đó anh mà vô tình ngẩng đầu lên một cái là kể như thấy phần trên của cô hết. Miễn đi! Cô không dám đâu!

Cách nghĩ của cô vô tình mà lại trúng trái tim đen thui của anh đấy. Anh cũng đang có ý định như vậy mà. Hí hí... chỉ tiếc cô không chịu anh đành thất vọng thôi. Anh ngẫm nghĩ một lát đột nhiên búng tay một cái.

- Anh có cách rồi!

Cô còn chưa hỏi anh cách gì thì anh đã chạy vội vào nhà mang ra một cái ghế đẩu lùn bằng gỗ. Sau đó đặt dưới gốc dừa cho nó vững vàng, chắc chắn rồi nói.

- Em lên đây đứng đi!

Cô thắc mắc.

- Chi vậy ạ?

- Thì cứ lên đây đứng đi rồi sẽ biết.

Cô tuy khó hiểu nhưng cũng nghe lời leo lên đứng. Bổng nhiên, anh ôm lấy đôi chân bé nhỏ của cô nâng lên với tư thế ngồi một bên vai anh, rồi nhanh chân leo lên ghế đứng, một tay ôm chân cô một tay vịnh vào thân cây dừa. Cô hốt hoảng la lên theo phản xạ mà ôm lấy đầu anh.

- Oái... anh làm gì vậy?

Anh thản nhiên nói.

- Như thế này thì không sợ té ngã nữa phải không?

Thu Trúc lấy lại tinh thần thì thấy buồng dừa đã ở ngay trên đầu cô rồi chỉ cần với tay là tới. Cô xấu hổ đỏ bừng cả mặt, là cô nghĩ nhiều, anh chỉ đơn giản là muốn hái dừa cho dễ thôi. Cô bèn thản nhiên đưa tay lên vặn một trái dừa mà cô cho là đẹp nhất. Không hề biết rằng ánh mắt ai kia đang vô cùng đắc ý. Oa... cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính chạm được vào cô rồi, còn được cô chủ động ôm đầu nữa chứ. Lúc cô ôm, má anh vô tình chạm vào ngực của cô, mùi hương thiếu nữ đặc trưng thoang thoảng bay vào khoang mũi làm cả người anh lâng lâng, thật muốn đè cô ra mà hôn một cái. Nhưng anh phải nhịn, cố gắng giữ sự bình tĩnh.

Chợt cô hô lên.

- Anh Trọng! Em hái xong rồi! Mau thả em xuống đi.

Ôi... hái mau vậy sao? Mới chưa được một phút. Anh còn chưa muốn bỏ. Anh bèn nói.

- Em hái thêm một trái nữa đi cho chắc! Ai biết trái này có bị gì không? Nếu nó không có gì thì trái kia để uống nước.

Cô nghĩ cũng đúng, bèn ném trái đang cầm trên tay xuống ao rồi lại đưa tay hái tiếp. Chợt anh lại nói.

- Hái thêm hai trái nữa luôn đi. Nếu uống thì anh, em và ba đều uống luôn.

Cô gật đầu đáp.

- Dạ!

Thế nhưng, khi cô hái đến trái thứ ba thì anh lại nói tiến.

- Sẵn tiện hái luôn cho bà ngoại và cậu mợ em hai trái nữa. Em mang bưởi vào mà anh không có gì biếu lại thì kỳ lắm.

Cô nói.

- Vậy là gần hết buồng luôn rồi! Buồng dừa này có bảy trái hà.

Anh vẫn thản nhiên.

- Vậy thì em hái hết luôn đi! Bảy trái hái hết sáu trái chừa một trái cheo leo làm gì? Hái hết luôn cho anh.

- Nhưng mà... anh đỡ em lâu như vậy có mệt không?

- Không mệt! Em nhẹ thế này mà mệt cái gì! Anh có thể nâng tạ 100 cân bằng một tay trong vòng 15 phút đó. Em chắc chừng bốn mươi mấy ký mà thấm vào đâu.

Nghe anh nói thế cô cũng yên tâm mà đưa tay hái hết buồng dừa. Anh là nói thật, cô thật sự rất nhẹ, dù có thể đỡ cô đến hết cuộc đời anh cũng không mỏi mệt.

Ông Hai trong nhà lén nhìn ra thấy cảnh tượng đó thì trợn trắng mắt, xem ra ông hơi quá xem thường thằng con của ông rồi. Nhìn anh mà lại nhớ ông khi còn trẻ, lúc mới làm quen người yêu cũng vờ đàng hoàng, quân tử vậy đó. Hồi đó đâu phải như bây giờ mà yêu nhau một cái là dẫn nhau vô hotel, chỉ nắm tay thôi mà còn không dám nữa là, ý là lúc đó đôi bên đã hiểu lòng nhau rồi đó. Muốn được đụng chạm thân thiết chỉ có thể nghĩ cách mà vờ vô tình chạm vào nhau thôi. Chẳng hạn như dắt qua cầu khỉ ông vờ không biết đi để người ấy chủ động nắm tay dắt qua. Té xuống sông vờ không biết lội đễ người ấy nhảy xuống cứu ông rồi hôn ông thổi khí, vậy là được hôn rồi. Còn nhiều cách lắm, tính ra lúc trẻ ông cũng gian thật đấy. Chỉ có điều là...

Ông chạnh lòng nhìn ra ngôi mộ phía trước mà bồi hồi đau xót. Lúc trẻ ông đã phụ bà, về già chưa kịp cho bà khoác áo cô dâu thì bà đã đi rồi. Cả đời này ông nợ bà một tấm chân tình, một tình yêu duy nhất. Nếu như có kiếp sau ông nguyện sẽ bù đắp lại, sẽ cho bà trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất. Ông lại nhìn ra Hữu Trọng và Thu Trúc thầm hi vọng nếu hai đứa thật sự yêu nhau thì hãy cùng nhau nắm tay đi đến hết cuộc đời, hạnh phúc bên nhau. Chỉ tiếc là Thu Trúc... ông lại thở dài lắc đầu. Nhưng lại cũng vui mừng cho Thu Trúc, nếu trái tim cô vô tình thì cũng tốt, sẽ không giống như người yêu ông đau khổ cả một đời vì yêu ông. Hữu Trọng nếu yêu cô chân thành thì nhất định sẽ dùng cả đời để cảm hóa. Ông cũng hi vọng rằng anh sẽ thành công.