Nếu Ngày Ấy..

Chương 17: Toàn bộ những gì của anh sẽ là của em



Thu Trúc hái hết buồng dừa rồi, Hữu Trọng mới không tình nguyện mà bỏ cô xuống. Thầm trách buồng dừa sao chỉ có bảy trái mà không ra nhiều một chút. Thật khó có cơ hội có thể lại được ôm cô nha. Anh buột miệng than.

- Thu Trúc à! Sao em không lớn nhanh một chút hả?

Cô khó hiểu nhìn anh.

- Hả? Anh nói gì em không hiểu? Lớn nhanh là sao?

Anh khựng lại một giây, rồi cố tỏ ra vẽ thật tự nhiên nói.

- Ý anh là... à... sang năm em đã 17 tuổi rồi mà thân hình cứ ốm tong teo thế này thì sẽ không đẹp đâu. Phải ăn nhiều cho có da có thịt một chút nữa mới đẹp. Mới dễ thu hút bạn trai rồi sau này còn lấy chồng nữa chứ.

Anh nói hệt giọng điệu của một người anh trai quan tâm đến em gái, chẳng những thế lại còn xoa đầu cô nữa. Thu Trúc cũng không thích bị xoa đầu đâu nhưng nghĩ là anh đã xem cô như em gái nên mới nói vậy thôi. Nhưng cô lại lắc đầu nói.

- Em sẽ không lấy chồng cũng sẽ không có bạn trai.

Anh kinh ngạc.

- Sao vậy?

Cô đáp.

- Chỉ là em muốn được tự do thôi! Có bạn trai hay có chồng sẽ bị ràng buộc mệt lắm. Hì hì...

Cô chỉ có thể dùng lý do đó giải thích chứ sao bây giờ. Bảo là do kiếp trước cô đã bị những người mình từng yêu đẩy xuống vực sâu đau khổ à. Dĩ nhiên là không rồi! Anh tuy kiếp trước không có lỗi gì nhưng anh lại là người khiến cô rung động lần đầu tiên, ôm một mối tình đơn phương sầu khổ, cho đến hai năm vẫn không thể nào quên được anh. Đến khi người đó qua lại từ từ bước vào lòng cô, khi đó cô mới hoàn toàn quên nhưng vẫn còn vương vấn cái nắm tay đầu đời ấy. Cái nắm tay mà đơn giản đối với anh chỉ là giúp cô tập làm quen với chuộc.

Kiếp này, tuy rằng anh và cô đã thân thiết hơn nhưng anh đối với cô cao lắm chỉ xem là em gái, cô không dám mơ không dám mộng gì đối với anh. Anh quá nổi bật xuất chúng, dĩ nhiên người anh chọn cũng sẽ phải là người nổi bật xuất chúng rồi. Nếu cô mơ mộng về anh nữa không phải lại đi vào vết xe đổ kiếp trước sao. Khó khăn lắm mới có cơ hội làm lại từ đầu mà lại ngu ngốc đâm đầu vào tình yêu nữa thì cô nên đi chết đi là vừa, sống làm chi cho chật đất.

Hữu Trọng nào biết suy nghĩ của cô, anh nghe cô nói vậy thì vô cùng buồn bã nhưng cũng vui mừng. Nếu cô suy nghĩ như vậy thì trong thời gian anh trở lên thành phố lo cho việc của mình thì sẽ không sợ người khác ở đây rinh mất cô nữa. Tạm thời an tâm chờ cô đến lúc 18 tuổi. Lúc đó anh sẽ đích thân rước cô lên thành phố học và cho cô một món quà bất ngờ. Anh sẽ dâng lên cho cô 9999 đóa hoa hồng và hét lên thật lớn rằng "Thu Trúc! Anh yêu em!" Và cô sẽ cảm động đến rơi lệ, xúc động ôm lấy anh mà nói rằng "Em cũng yêu anh!" Oa... nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi.

Anh nở nụ cười thật tươi nói.

- Ừ! Nếu em nói được làm được! Anh lấy cây tăm xỉa răng chống mắt chờ em thực hiện lời nói đó nha!

Đây đúng là giọng điệu của một người anh trai đối với một người em gái rồi. Cô cũng tươi cười đáp lại.

- Thì anh cứ chống đi! Chống cho lòi con mắt ra luôn coi em có lấy chồng không cho biết.

- A ha... em dám mạnh miệng thế à?

- Không phải mạnh miệng mà là em nói sự thật thôi. Em nhất quyết sẽ không lấy chồng mà!

- Vậy nếu em lấy chồng thì tính cái gì?

Cô ngạc nhiên.

- Tính gì là cái gì?

Anh cười gian nói.

- Thế này nhé! Chúng ta cá cược đi. Nếu từ đây tới lúc em tốt nghiệp xong cấp ba mà em có bạn trai thì em thua anh cái gì?

Cô ngơ ngác.

- Thua cái gì hả? Em không biết! Nhưng em chắc chắn sẽ không có.

Anh lắc đầu.

- Đời ai biết trước được chữ ngờ. Thế này đi! Nếu mà từ đây tới đó em có bạn trai thì em... phải trả quyền thừa kế mảnh đất này lại cho anh mà không được lấy lại tiền đó. Hiểu không?

- Hả? Vậy nếu em không có thì sao?

- Thì... toàn bộ những gì của anh sẽ là của em!

Mắt cô tỏa sáng.

- Toàn bộ những gì của anh sẽ là của em? Anh chắc chứ?

Anh gật mạnh đầu.

- Chắc! Anh là người trưởng thành sẽ không bao giờ gạt trẻ em chưa đến tuổi vị thành niên.

Thu Trúc nghĩ anh nói toàn bộ những gì của anh tức là của cải tài sản, chứ không hề nghĩ nó là hàm chứa nghĩa khác. Cô bị anh giăng bẫy mà không hay, sau này biết được thì hối hận đã muộn, nhưng chuyện này để nói sau. Bây giờ thì Thu Trúc ngây thơ vẫn tin tưởng anh trong sáng nên võng dạt nói.

- Vậy thì nghéo tay đi! Anh thề anh sẽ không nuốt lời!

Hữu Trọng thầm đắc ý, gật đầu nói.

- Được!

Anh đưa ngón út của mình ra nghéo vào ngón út nhỏ xinh của cô. Một cảm giác như điện giật chạy khắp toàn thân, anh phải khắc chế giữ lắm mới không dang tay mà ôm lấy cô vào lòng mà âu yếm cho thỏa dạ.

Ông Hai trong nhà lén nhìn ra lại một lần nữa trợn trắng mắt. Ông mà là cha Thu Trúc đảm bảo sẽ vác cây mà đập hắn gãy dò. Con trai ông đúng là một tên cáo già! Ông không biết nên buồn hay nên vui đây.

Hái đủ hết mấy loại trái cây cần rồi, Hữu Trọng và Thu Trúc mới đem vào nhà cùng sắp lên dĩa. Vừa sắp mà Hữu Trọng vừa lầm bầm đọc.

- Cầu thơm dừa đủ bưởi... Hình như nghe không hay cho lắm. Ưm... cầu dừa đủ thơm bưởi... cũng không hay...

Đột nhiên ông Hai lên tiếng.

- Cầu bưởi dừa đủ thơm. Mày hài lòng chưa?

Thu Trúc đột nhiên phì cười. Hữu Trọng thì cố gắng giữ hình tượng trước mặt cô nên vờ nghiêm túc gật gật đầu.

- Ba vẫn là hay nhất!

Chứ kỳ thực anh muốn cười lắm a.

Thu Trúc ở lại ăn cơm chiều với hai cha con bác Hai rồi mới về. Hữu Trọng lên tiếng.

- Hay để anh đưa em về!

Cô vội lắc đầu.

- Thôi! Cũng còn sớm mà em tự về một mình được. Bình thường em đi học cũng về giờ này đấy thôi.

Anh chợt nhớ ra điều gì bèn nói.

- À... nếu mùng hai em không đi đâu thì anh ra rước em đi chơi nha...

Cô cũng lập tức lắc đầu.

- Không được đâu! Để em vào được rồi. Anh mà ra người khác trong thấy lại nói em đi học quen bạn trai này nọ nữa phiền lắm.

Anh ngẫm nghĩ cũng đúng, tuy hơi buồn nhưng anh cũng không muốn đem lại phiền phức cho cô. Anh chỉ muốn ra cho biết nhà cô thôi, tìm hiểu xem cuộc sống sinh hoạt của cô hàng ngày thế nào. Nếu đã không tiện thì đành chờ dịp khác vậy.

Cô đi rồi anh trở vào nhà nhìn lên măm ngủ quả trên bàn, liếc nhìn ba mình đang ngồi suy tư nhìn ra ngôi mộ. Anh bèn lên tiếng.

- Cầu bưởi dừa đủ thơm... ba à con thấy trái bưởi thay thế bằng trái vú sữa hay hơn há ba há. Đọc lên là ra luôn khỏi phải suy diễn. Nhưng mà... cầu vú dừa đủ thơm hay là cầu sửa vừa đủ thơm đây ta?

Bốp....

Anh bị ăn một chiếc dép.

- Cái thằng mắc dịch! Sao hồi nãy không nói như vậy trước mặt con Trúc đi!

Anh cười ha ha nói.

- Ha ha... ngu sao nói ba! Mất hình tượng sao ba có con dâu tốt được! Ha ha...

Ông cũng phì cười lắc đầu. Ông cũng thật hi vọng Thu Trúc sẽ trở thành con dâu của ông đấy.

(GỐC NHỎ: Cầu vú dừa đủ thơm hay cầu sửa dừa đủ thơm?🤔🤔🤔🤔

Bạn nghĩ cách đọc nào hay hơn?

Tác giả: M nghĩ nên đọc là: Cầu vú dừa đủ sửa thơm. 😁😁😁😁)

........

Thu Trúc trên đường về thì bổng nhiên phát hiện có người chạy theo phía sau. Ban đầu cô chỉ nghĩ là người đi đường bình thường thôi nhưng khi cô giảm ga để cho người đó qua thì hắn cũng đi chậm lại như cô, khi tăng tốc độ thì người đó cũng tăng tốc theo. Người đó bịt khẩu trang, đeo mắt kính đen kín mít nên cô cũng không biết rỏ mặt. Cô rất là sợ nhưng vẫn giữ tinh thần bình tĩnh, nhìn mấy trái dừa treo trên xe cô chợt nảy ra ý định, nếu mà hắn ta dám làm gì thì cô sẽ "tặng" hắn mấy trái dừa này ăn tết.

Quả nhiên, khi đến chổ vắng hắn liền chạy lên ngang hàng với cô. Thu Trúc đã chuẩn bị tư thế "sắn sàng chiến đấu" thì bất chợt hắn nhìn sang cô mở khẩu trang ra cười nói.

- Cô em hôm nay không bán bưởi nữa à?

Cô kinh ngạc. "Anh Tuấn! Sao lại là anh ta?" Nhưng cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy biết anh là ai? Nhưng cô cũng tỏ vẽ dường như không nhớ nổi anh ta. Lúc cô bán bưởi cùng mợ hai ngoài chợ gặp rất nhiều người thì làm sao nhớ được một người chỉ gặp một lần chứ. Cô vờ ngạc nhiên hỏi.

- Anh là ai?

Anh cũng không ngạc nhiên khi cô không biết anh, bởi vì gặp qua có một lần làm sao cô nhớ được. Anh sỡ dĩ nhớ được cô là bởi vì thấy hai cặp bưởi ở nhà và cái vụ bưởi bơm của cô ấy. Hôm đó chắc cũng có người trong xóm đi chợ ngay lúc ấy, nên đem về nói truyền miệng nhau cho vui. Bởi vậy mỗi khi nhìn thấy bưởi thì anh lại nhớ đến cô. Cũng không biết do có duyên hay trùng hợp, hôm nay anh đi thị trấn mua ít đồ, khi trở về dừng lại giữa đường uống nước mía thì chợt thấy cô từ cổng nhà đối diện dắt xe ra.

Khi ra đường cô mới đeo khẩu trang lên nên anh mới nhận ra cô, chứ cô đeo từ trong nhà mà chạy ra luôn thì chắc anh cũng không nhận ra đâu. Định chạy theo ghẹo cô cho vui nhưng không ngờ nhìn qua kính chiếu hậu thấy cô có vẽ đề phòng, ánh mắt cô nhìn anh thông qua kính chiếu hậu đồng thời nhìn xuống mấy trái dừa treo ở cổ xe, bàn tay bắt đầu hơi nới lỏng, anh nghĩ có lẽ là cô sẽ dùng mấy trái dừa ấy nện vô mặt anh bất cứ lúc nào nếu anh có hành động gì đó quá khích. Thật là một cô bé có tính cảnh giác cao. Thôi thì để bảo đảm an toàn nguyên vẹn mà ăn tết thì anh phải đàng hoàng lại thôi.