Nếu Ngày Ấy..

Chương 39: Nguyên nhân



Hai người bước vào nhà, cô rót cho Hữu Trọng một ly nước rồi hỏi.

- Anh định chừng nào lên trển?

Anh đáp.

- Ngày mai!

Cô gật đầu thay cho lời đáp rồi cũng tự rót cho mình một ly nước thản nhiên uống không có biểu hiện mất mát gì khi biết anh phải đi cả. Anh thật muốn lầu bầu mà nói cô là cái đồ vô tình nữa nhưng chợt nhớ lại, khi xưa anh lầu bầu còn có ba nghe nhưng bây giờ đã không còn ai nghe nữa rồi, anh lầu bầu còn có ý nghĩa gì chứ. Anh buồn bã nói.

- Thu Trúc! Em có biết vì sao ba lại nhanh chóng ra đi vậy không?

Cô thở dài đáp.

- Tuy không biết nguyên nhân cụ thể nhưng em đoán chắc có liên quan đến chị thứ Tư của anh phải không?

Anh gật đầu.

- Đúng vậy! Không biết vì nguyên nhân gì mà chị Tư gây một khoảng nợ lớn lại có liên quan đến xã hội đen. Rồi cả gia đình bỏ trốn mất dạng. Mà điều đáng ngạc nhiên là lại lấy căn nhà của anh và ba đang sống mà thuế chấp. Cũng không biết là chị ấy đánh cắp giấy tờ nhà lúc nào? Không thấy người đương nhiên là họ phải siết nhà rồi. Khi họ xong vào thì lúc đó anh lại đi vắng, bỏ ba ở nhà một mình với một người giúp việc. Người giúp việc thì thấy xã hội đen xong vào thì đương nhiên sẽ trốn mất dạng rồi. Để ba một mình với một đám người. Bọn chúng cũng không nói lý lẽ gì, tới là đập phá đồ đạc, ba tức giận dằn co với bọn chúng thì bị chúng đẩy ngã....

Anh lại nghẹn ngào.

- Có chú hàng xóm hay qua lại chơi với ba, tình cờ nhìn vào thấy trong nhà nhiều kẻ lạ mặt tưởng nhà anh bị cướp nên lén gọi công an. Công an tới vừa lúc tóm cổ được vài tên chưa kịp tẩu thoát lên phường, cũng đưa ba đi bệnh viện rồi gọi điện cho anh... khi anh vào tới nơi thì ba đang rất mệt mỏi. Bác sĩ nói ba bị gãy xương và khúc xương đó đâm vào lá phổi của ba...

Thu Trúc hít một ngụm khí, siết chặt nắm tay.

- Phải ngã như thế nào mới có thể dẫn đến tình trạng đó chứ?

Anh lắc đầu.

- Anh không biết! Sau khi bác sĩ cấp cứu tỉnh lại câu đầu tiên ba nói là muốn gặp em. Anh định cho xe xuống rước em lên nhưng vừa xuống vừa lên thì nhanh nhất cũng phải mất 6 đến 7 tiếng, nên anh mới gọi em bảo em đón taxi lên.

Cô thở dài.

- Nhận được cuộc gọi của anh em đã tức tốc đi liền, cũng may là còn kịp gặp ba lần cuối. Xem như em cũng không còn gì tiếc nuối.

Anh cũng thở dài nhưng rồi anh chợt nhớ ra điều gì, bèn hỏi.

- À mà... anh nhớ lúc anh gọi em là 2 giờ chiều, taxi nếu đi nhanh nhất cũng phải mất ba tiếng mấy mới tới, nhưng lúc em tới đồng hồ anh là bốn giờ 30 phút. Trừ thời gian này nọ, tức là chỉ mất hai tiếng thôi. Em đi kiểu gì nhanh vậy?

Cô phì cười.

- Em là đi đường tắt lại là xe máy dĩ nhiên là phải nhanh rồi!

Anh kinh ngạc.

- Hả? Có đường tắt nữa hả?

Cô gật đầu đáp.

- Dĩ nhiên rồi! Ở ngoài chổ em người nào lên thành phố bằng xe máy thì đều đi đường tắt đó không đấy. Chỉ có điều phải qua ba chuyến đò ngang, nếu tranh thủ thời gian không phải chờ đò, thêm chạy nhanh nữa thì chừng 1 tiếng rưỡi là đã có mặt ở địa bàn thành phố đấy. Đến bệnh viện nữa thì đúng là hai tiếng.

- Vậy đường tắt đó đi như thế nào? Em chỉ anh đi! Chứ bình thường anh đi toàn đường quốc lộ xa thấy mồ.

Cô bắt đầu chỉ dẫn cặn kẽ đường cho anh đi. Nghe xong, anh gật đầu.

- Ừ! Anh biết rồi! Để ngày mai anh đi thử? Ủa mà đường đó chỉ đi xe máy thôi hả?

Cô đáp.

- Xe hơi cũng được chỉ là anh chờ đò hơi lâu tại vì đa phần người ta sẽ ưu tiên xe máy.

- Kệ! Chờ cũng được miễn gần là được rồi!

Nhưng bổng nhiên anh lại phát hiện một điều nữa.

- Ủa! Từ đó giờ em mới lên thành phố lần đầu sao lại rành đường quá vậy?

- Phụt... khụ... khụ...

Thu Trúc vừa uống một hớp nước vào nghe anh hỏi nên bị sặc. Cô là rành từ kiếp trước được không? Kiếp trước sau khi cô có xe máy rồi là một năm không biết cô về bao nhiêu lần đấy. Không rành sao được. Còn nói thành phố có ngốc ngách nào mà cô không biết đâu. Nhưng thôi! Cũng may lần này có người làm bia đỡ đạn nếu không cô không biết trả lời làm sao rồi. Cô cười nói.

- Là do anh Tuấn chỉ em đó! Cũng là do anh ấy đưa em lên nếu không em cũng đâu biết rành như vậy?

Anh lại kinh ngạc.

- Anh Tuấn!

- Đúng vậy! Cũng may anh ấy cũng lên thành phố có việc nên sẵn tiện đưa em lên luôn. Mà tiễn Phật thì phãi tiễn đến Tây Thiên dù không thuận đường nhưng anh ấy cũng đưa em tới bệnh viện rồi mới đi.

Hữu Trọng trợn trắng mắt.

"Không biết tiện đường hay cố ý đây?"

Nhưng anh cũng nói.

- Ừ! Để hôm nào có dịp anh phải cảm ơn anh ta mới được.

Thế nhưng cô vội phát tay.

- Khỏi đi! Em cho anh ta thuê đất hợp đồng có một năm hà mà tiệm sửa xe làm ăn thấy cũng đắt đấy. Nếu năm sau hợp đồng lại mà không muốn em lên giá thì giờ phải cố gắng lấy lòng em chứ sao? Nên bây giờ em muốn đầy đọa hay nhờ vả gì thì nhất định anh ta sẽ không từ chối đâu. Hi hi....

Hữu Trọng nhìn cái mặt đắc ý của cô mà phát rầu. Anh Tuấn là người vì một chút lợi nhỏ mà sẵn sàng hi sinh nhiều đến thế sao? Câu trả lời là không! Nếu biết suy nghĩ này của cô không biết Anh Tuấn có khóc không ra nước mắt không nữa. Trong lòng Hữu Trọng cũng thầm tội nghiệp cho Anh Tuấn đấy. Cô đúng là cái đồ vô tình. Nhưng như vậy cũng chứng tỏ cô cũng không có nảy sinh tình cảm gì với Anh Tuấn, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô chợt hỏi.

- Ủa? Vậy nhà bị xã hội đen siết rồi vậy trở lên anh sẽ ở đâu?

Anh búng vào mũi cô một cái "bốc"

- Em thông minh nhưng cũng có lúc thật ngốc đấy. Thành phố thiếu gì chổ ở miễn là trong túi có tiền thôi.

Cô sờ sờ mũi xấu hổ. À... cái này tự nhiên cô quên đột xuất. Anh cười nói.

- Nhưng em yên tâm! Anh cũng còn một căn nhà nữa nằm ở vùng ngoại ô. Sẽ không phải ở nhà thuê.

Cô tò mò hỏi.

- Hồi đó nhà anh làm gì mà giàu có vậy?

Anh cười nói.

- Ở nông thôn này thì gọi như vậy là giàu nhưng ở thành thị nhà anh chỉ có thể gọi là khá giả thôi. Ba má anh lúc trước mở nhà hàng. Lúc má anh mất một mình ba cố gắng kinh doanh nhà hàng đó, trải qua nhiều năm cũng mở rộng ra được hai chi nhánh nhỏ. Lúc chia gia sản anh Ba được hưởng cái nhà hàng đó. Chị hai và chị Tư thì hưởng chi nhánh. Anh vì không có đam mê về kinh doanh nhà hàng nên ba để lại toàn bộ tiền dành dụm dưỡng già của ba và bất động sản cho anh. Đồng thời anh là con Út nên cũng được hưởng quyền thừa kế căn nhà bị chị Tư đem cầm ấy.

Cô khó hiểu hỏi.

- Nếu vậy thì đúng lý nó là của anh chứ? Sao chị anh có thể đem cầm dễ dàng vậy? Xã hội đen họ cũng đâu có ngu mà nhận đồ thế chấp khi không có chính chủ sở hữu đứng ra chứ?

Anh sờ sờ mũi.

- Cái này cũng lỗi do anh đã quá sơ ý. Có lần chị ấy nhờ anh ký tên hộ một số giấy tờ gì đó. Anh mắt nhắm mắt mở ký đại cũng không thèm xem là giấy tờ gì. Giờ nghĩ lại mới nhớ không chừng đó là giấy chấp thuận cho chị cầm nhà cũng nên.

- Phụt... ha ha ha...

Thu Trúc lại một phen ôm bụng cười. Chỉ vào anh nói.

- Anh coi chừng không những là giấy chấp thuận cầm nhà mà còn là giấy bán anh để lấy nội tạng đấy! Anh đúng là... ha ha ha...

Hữu Trọng cũng vô cùng xấu hổ.

- Haiii... chỉ tại anh đâu nghĩ chị em ruột mà chị ấy có thể chơi anh như vậy chứ?

Nói vậy thôi, chứ chuyện nhà của anh cô cũng không tiện nói nhiều, dù là con nuôi của ông hai nhưng cô cũng vẫn là người ngoài.

- Vậy anh có định chuộc lại căn nhà đó không?

Anh lắc đầu.

- Không! Cứ mặc kệ đi! Ba chết rồi! Anh cũng chẳng muốn ở đó nữa làm gì. Cũng cho chị ấy sáng con mắt! Thậm chí ba chết mà cũng không có tin tức gì luôn. Tốt nhất thì chị ấy cũng đi luôn đi đừng có trở về. Hừ...

Cô chỉ có thể lắc đầu cười cười, chuyện của chị em anh thì để anh tự giải quyết đi. Cô cũng chỉ là thương cho ba nuôi mình, hi sinh tất cả cho các con, cuối cùng lại bị chính con mình hại chết. Vậy mà cũng không hề oán trách nữa lời, sẵn sàng tha thứ tất cả cho con. Một người cha như vậy đúng là có đốt đuốc rọi khắp trần gian cũng khó mà tìm được. À mà... giờ là rọi đèn pin mớ đúng.