Nếu Ngày Ấy..

Chương 40: Lại tết



Một cái tết nữa lại đến, năm nay cũng như năm rồi Thu Trúc vẫn trồng bông bán tết. Chỉ có điều năm nay cô trồng không chỉ vạn thọ mà còn có cúc, sống đời và mào gà. Tuy năm nay không còn ông hai lên luống hộ cô nhưng đã có Anh Tuấn, anh ta cũng giúp đỡ cô rất nhiều trong việc chăm sóc hoa.

Cô cũng đã phá bỏ hàng rào dâm bụt thay bằng rào B40 kiên cố hơn, cũng không sợ tối có người vào phá phách, chủ yếu là trẻ con ấy mà. Nhìn tất cả các chậu hoa đông đưa dưới làn gió chiều nhè nhẹ, cô lại nhớ về hình ảnh của ông hai ngày nào. Cũng thời gian này năm ngoái, ông thường hay ra ngồi uống nước trà ở chiếc bàn tre ngoài hàng ba mà nhìn cô và Hữu Trọng cùng nhau bắt sâu cho mấy chậu vạn thọ. Cảnh cũ còn đây mà người nay vắng bóng. Cô không khỏi thở dài một tiếng.

Nghe tiếng thở dài của cô, Anh Tuấn ngạc nhiên hỏi.

- Sao thở ra vậy cô nương? Mệt à?

Cô lắc đầu.

- Không! Em chỉ nhớ ba thôi! Năm rồi ba cha con còn vui vẽ bên nhau vậy mà... năm nay chỉ còn mình em bơ vơ đứng ở chổ này. Cuộc đời đúng là không ai có thể biết được chữ ngờ cả.

Anh Tuấn cũng chỉ có thể vỗ vai cô thay lời an ủi, anh cũng đã mất cha nên anh hiểu cái cảm giác khi nhìn cảnh vật mà nhớ người là như thế nào. Nhưng anh cũng nói.

- Em cũng đâu có đứng đây bơ vơ một mình. Còn có anh đang đứng ở cạnh em đây này.

Cô cười cười.

- Cảm ơn anh rất nhiều!

Anh xoa đầu cô.

- Giữa anh và em không cần cảm ơn.

Trong lòng bổ sung thêm "Bởi vì ước mộng duy nhất của anh là được đứng bên cạnh em đến suốt cuộc đời đó Thu Trúc ạ!"

Rất tiếc là tiếng lòng của anh cô không nghe được. Cô nói.

- Dù có là anh em ruột cũng phải cảm ơn. Năm nay nếu không có anh phụ giúp một tay thì tới nay em cũng đâu có thảnh thơi đứng đây ngắm cảnh chứ? Em định tết nay bán ra sẽ chia cho anh một ít đấy.

Anh lắc đầu nói.

- Chia thì không cần. Chừa cho anh mỗi loại mấy chậu đẹp nhất là được rồi.

Cô ngạc nhiên.

- Năm nay anh không trồng sao?

- Có! Nhưng đều là để cho lính nó trồng anh đâu đích thân chăm sóc. Chỉ có ở đây anh mới tự tay chăm sóc thôi. Cho nên anh muốn giữ lại.

Chính xác là có bàn tay của cô trồng và chăm sóc đấy. Đặc biệt là những cây đẹp nhất, bởi cô đã bỏ công rất tỉ mỉ mới được như vậy.

Cô gật đầu.

- Được! Vậy em sẽ để lại cho anh mỗi loại một cặp.

Rồi cô lại thở ra.

- Haiii... cũng chỉ còn có năm nay nữa thôi. Sang năm sẽ không còn dịp trồng bông bán tết nữa rồi.

Anh hiểu cô nói vậy nghĩa là gì? Sang năm cô đã đi lên thành phố học, không còn ở đây nữa, tết chỉ có thể về được mấy ngày, nên sẽ không còn trồng bông bán tết nữa. Tuy biết rằng cô đi học tiếp lên sẽ có tương lai rộng mở nhưng sâu trong lòng anh vẫn không muốn cô học lên tiếp tí nào. Cô bước lên càng cao thì khoảng cách của anh và cô lại càng xa. Dù bây giờ anh đã cố gắng mở rộng sự nghiệp của mình lên thành phố nhưng anh vẫn rất sợ có một ngày anh sẽ mất cô. Anh phải làm cách nào để có thể cột cô bên người anh đây?

Anh chợt hỏi.

- Em vẫn quyết định học lên tiếp à?

Cô ngạc nhiên.

- Hả?

Anh vội nói.

- À... ý anh nói là anh thấy bây giờ rất nhiều người học ra mà không tìm được việc làm, phải đem bằng đại học đi làm công nhân. Anh thật thấy tiếc dùm cho công sức và tiền của họ bỏ ra nên... anh cũng không phải là không muốn em học tiếp... chỉ là... à...

Cô tươi cười.

- Hi hi... em biết anh sợ em sau này học cho đã rồi ra sẽ làm công nhân như họ chứ gì, phí cái bằng cấp đại học?

- Ơ... anh... anh...

Cô nói.

- Đúng như là anh nói, bây giờ thầy nhiều thợ ít ai cũng muốn cho con ăn học cho cao, cho nên tỉ lệ ra trường có được công việc như ý sẽ rất khó khăn. Nhưng mà... anh thấy em sẽ sợ ra không có việc làm sao? Dù không có việc làm thì em cũng còn tài sản đó còn gì? Đâu lo đói!

- Ừ... thì cũng chỉ nói vậy thôi! Chứ anh biết em học giỏi sau này không chừng sẽ trở thành chủ cả nữa chứ không phải đem bằng cắp đi làm công cho người ta đâu.

Cô cười hì hì, hất cằm nói.

- Hì hì... em cũng tính vậy đó!

Anh Tuấn liếc xéo cô.

- Mới khen một câu đã lên mặt rồi hà. Cho em lên mặt này...

Anh đưa tay nhéo cái mũi xinh xắn của cô làm cô la oai oái.

- Ui... ui... đau đau... tha cho em đi... em hết dám rồi...

- Hừ... lần sau còn vậy anh sẽ đánh đòn.

Cô sờ sờ mũi cười nói.

- Thật ra mục đích em muốn học lên nữa cũng là vì tránh phải lấy chồng thôi. Sang năm em đủ 18 tuổi rồi, tuy ngoại nói sẽ không ép em nhưng nếu như em không còn đi học nữa thì chuyện lấy chồng cũng sẽ không tránh khỏi. Dù ngoại hay cậu mợ không tìm mai mối thì mấy bà ở trong xóm cũng rục rịch chỉ người này chỉ người kia. Coi vậy chứ mấy người đó cũng rãnh nợ lắm, thấy nhà ai có con gái chưa chồng con trai chưa vợ là muốn làm mai hà. Không biết để được cái gì nữa, bộ sợ loài người sẽ tiệt chủng sao?

Anh Tuấn cũng công nhận điều cô nói là không sai. Ngay cả anh cũng phải bị mấy bà tám đó làm phiền chuyện vợ con, mà thậm chí mẹ anh cũng luôn đốc thúc anh cưới vợ. Cũng may là anh nói anh đang mở rộng sự nghiệp lên thành phố, nếu như phân tâm sẽ có thể bị lâm nợ rất lớn không thể trả nổi nên bà mới không dám ép anh, càng không dám đề cập đến chuyện đó nữa. Coi như thoát được năm nay nhưng mà sang năm thì đúng là không biết được.

Nhìn thủ phạm khiến anh phải đau đầu ứng phó chuyện vợ con đang vô tư vạch sẵn đường chạy né việc bị mai mối, mà anh thật khóc không ra nước mắt. Anh phải chờ cô đến bao giờ đây? Mà nếu như cô cũng yêu anh thì dù có chờ cả đời anh cũng không hối tiếc. Đàng này... aiii... cô chẵng những là cái đồ vô tình mà còn đào hoa nữa. Anh, Hữu Trọng đến luôn cả Thanh Tú đều bị cô hút hồn mất hết. Anh thật phát rầu, không biết sau khi lên thành phố liệu cô có thể còn hút hồn ai nữa không? Đường truy thê của anh sao lắm gian nan thế không biết?

............

Năm nay cũng như năm ngoái, bông trong này cô đều sẽ để cho chị bán nước mía bán. Cô vẫn sẽ theo mợ hai ra chợ bán bưởi và những chậu bông cô trồng ở nhà ra bán. Năm rồi vì thấy bán bông được nên năm nay cậu mợ hai cũng tạo điều kiện cho cô có thời gian trồng nhiều một chút. Dĩ nhiên là cậu mợ cũng có phụ tưới và chăm sóc chút đỉnh, tiện thể cũng học cách trồng để năm sau cô đi rồi họ ở nhà cũng có thể tự trồng bán tết.

Mà nghe cậu mợ tự trồng bán tết có vẽ không được khả thi cho lắm nhỉ? Cô trồng thì hàng xóm không dám qua xin vì thấy cô mồ côi, để cho cô bán kiếm tiền xài tết. Còn cậu mợ trồng ấy à... mới lên cây thì người ta đã xin trước hết rồi. Chòm xóm láng giềng không lẽ không cho sao. Thôi kệ! Vậy cũng vui. Với lại cậu mợ bây giờ đâu còn lo cho ai nữa. Cô thì đã có thể tự lo cho mình họ cũng không cần phải nhọc lòng. Mai mốt đậu đại học lên thành phố học, không phải cũng còn ông anh nuôi đó sao. Có thể cho cô thừa kế cả mảnh đất 1000m2 dưới này thì nuôi cô ăn học tính là cái gì. Tuy lúc trước thực sự là do cô bỏ trăm triệu ra mua, nhưng sau khi ba nuôi mất số tiền ấy lại y nguyên quay về túi cô. Ba nuôi đúng là tìm người thừa kế chứ không phải người mua đất. Như vậy cô có khác gì con ruột của ông đâu. Hữu Trọng lo cho cô cũng không có vấn đề gì.

Nhưng nói là nói vậy thôi! Chứ cô có thể tự lo cho mình mà, cần gì tới Hữu Trọng phải lo. Tiền lãi gửi ngân hàng của cô, tiền cho Anh Tuấn thuê đất cũng đủ cho cô sinh sống. Thêm nữa, chị nước mía định sang năm sẽ thuê một phần mảnh đất của cô để mở quán cho rộng rãi hơn. Bên kia dù sao cũng là chị chiếm dụng lề đường tất nhiên sẽ không bằng có quán xá đàng hoàng rồi, tiện thể cô đi rồi chị cũng sẽ chăm sóc vườn tược giúp cô. Phía trước còn đất rộng thay vì trồng rau, chị sẽ trồng thêm mía để đỡ tốn tiền mua một chút. Ừm... vừa có thêm một khoảng thu nhập vừa có người coi sóc vườn tược lúc cô đi vắng, vậy thì còn gì bằng. Cô dĩ nhiên là đồng ý. Sang năm cô chỉ việc lo tập trung ôn thi đại học là xong, khỏi phải lo gì nữa.

Tết này như mọi năm, mùng 1 cô sẽ đi đến nhà chú Út. Năm nay thiếm Út có vẽ thân thiện với cô hơn nhiều, bắt đầu hỏi thăm việc học hành này nọ. Cô cũng vô tư lễ phép mà đáp lại. Bé Thắng đã lớn hơn một chút nhưng vẫn không quên đem con heo đầy ấp tiền ra khoe với cô, là bé đã để được bấy nhiêu sẽ chờ đến lúc cỡ cô đập ra mua xe. Xem ra bé đúng là rất thích xe.

Sang mùng 2, Hữu Trọng đã từ thành phố chạy xe máy về rất sớm ghé nhà cô chúc tết. Bà ngoại và cậu mợ đều rất mừng vì anh ta tuy là dân thành phố nhưng lại có tình có nghĩa. Tuy ba đã mất nhưng vẫn không bỏ đứa em nuôi này. Họ không biết anh là muốn nuôi luôn suốt đời đấy, làm sao mà bỏ cho được. Mấy anh chị con cậu hai thì là lần đầu gặp Hữu Trọng, không ai mà không khỏi khen anh đẹp trai. Thậm chí chị Út Lượm cũng lén nhìn anh hoài. Nhưng chỉ đơn thuần là thấy đẹp thì nhìn nhiều thôi chứ không có ý gì khác. Chị cũng đã là hoa đã có chủ, ra giêng người ta sẽ qua dạm ngỏ. Theo như kiếp trước thì tháng Tư âm lịch chị sẽ đám cưới. Kiếp này mọi chuyện của chị đều không có gì thay đổi nên cô nghĩ là chị cũng sẽ lấy chồng vào tháng đó thôi.