Nếu Ngày Ấy..

Chương 41: Hơi đâu suy nghĩ cho mệt



Nhớ lại kiếp trước, sau khi chị Út Lượm được người ta bước qua dạm ngỏ thì vài ngày sau bà Liễu và bà Thúy đã dẫn Anh Tuấn qua để xem mắt làm quen cô. Đúng là chỉ làm quen, thứ nhất vì cô còn đi học, thứ nhì đám cưới của em gái anh ta Thu Thảo là vào tháng năm, mà tuổi của anh ta thầy coi năm nay chỉ có hai tháng thích hợp là tháng hai và tháng tám âm lịch. Tháng hai thì quá cận nên chỉ có tháng tám thôi. Cho nên, từ đây tới đó còn rất xa, cô có thể học xong mới lấy chồng cũng không muộn. Vì thế mà lúc đó bà ngoại cũng không phản đối việc cho anh ta qua lại làm quen với cô.

Khi đó cô đâu giống như bây giờ có thể tự thân lo cho mình, mọi chi phí sinh hoạt đều phụ thuộc vào cậu mợ cho. Lúc đó, bà ngoại cũng muốn gả cô sớm để có nơi nương tựa tấm thân, nhà anh ta lại khá giả dĩ nhiên nhà ai có con gái lại không muốn gả cho anh ta. Nhưng đâu ai biết trước được biến cố lại xảy ra? Khi cô đã yêu và đồng ý, hai nhà cũng đã bàn qua đám cưới của Thu Thảo sẽ đem trầu cao qua dạm ngỏ cô thì chính mợ hai cũng là người nghe một tin tức động trời. Anh ta đã đám hỏi và đúng lý tháng hai sẽ tổ chức đám cưới, nhưng vì nhà gái hủy hôn nên anh ta mới muốn cưới vợ khác nhưng kỳ thực chỉ là muốn chọc tức cho vợ sắp cưới trở về thôi.

Ban đầu mợ hai cũng không tin nhưng khi đi hỏi thăm mới biết đúng là sự thật và người vợ sắp cưới đó của anh cũng nghe nói sắp sửa trở về. Ngay khi tin tức đó vừa đến tai cô thì cậu hai nhận được điện thoại xin lỗi của anh ta bảo là không thể bước qua được, thầy coi nói tuổi hai người không hợp. Ồ... đó chính là cái cớ hay nhất để từ chối đúng không nào? Cô điến người vội đi tìm dì Oanh, người đã cho mợ hai biết tin tức đó. Anh Tuấn là anh của Thanh Tú bạn thân của anh Út, dĩ nhiên là dì biết rành về mọi chuyện của anh ta rồi. Dì nói nếu như dì để ý sớm người hay qua lại với cô là Anh Tuấn thì dì đã ngăn ngay từ đầu, đâu để cớ sự này xảy ra. Cũng may còn cứu vãng kịp, hai người chưa có cái gì chỉ đơn giản là bạn bè qua lại làm quen. Nhưng một số người trong xóm cũng đã biết cô sắp có người bước qua dạm ngỏ. Nay không có thì cô sẽ bị họ chê cười một chút nhưng vì cô vẫn còn đang đi học nên có thể dùng lý do này lấp liếm qua, nói là cô vì quá ham học nên nhất quyết không đồng ý. Cũng không ảnh hưởng gì chỉ cần cô thi xong lên thành phố học thì mọi chuyện xem như êm, cô cũng sẽ không bị ai cười nhạo.

Nhưng quả thật là quá đau lòng đi, bởi cô đã yêu anh ta rồi mà. Dì lại một lần nữa giúp cô sẵn sàng buông bỏ tình yêu vừa mới chớm nở này, mới đem cô qua cho cô thấy được cảnh tượng cay mắt ấy. Đúng lý dì chỉ muốn chỉ người con gái đó thôi nhưng không ngờ cũng bắt gặp được cảnh nóng đó. Ồ... xem như khỏi tốn công rình mò.

Vì chuyện đó, mợ hai cũng bị cậu hai khiển trách một trận. Từ đó về sau mới không bao giờ mai mối gì cho cô nữa. Cũng cảm thấy có lỗi với cô nên cậu mợ cũng ráng bán bò cho cô học lên tiếp. Cũng cứu vãng danh dự mà. Đúng là khi đó nếu không yêu anh ta cô cũng phải cảm ơn anh ta một phen.

Kiếp này, cô cũng đã không còn yêu nên đối với anh ta cô cũng không hận, không oán gì, ngược lại cũng cảm thấy nên cảm ơn anh ta. Với lại thời gian qua tiếp xúc, cô thấy anh ta đối với cô cũng rất tốt, đúng tiêu chuẩn của một người anh trai tuyệt vời luôn. Nhưng sao cô không nghe anh ta nói gì tới đám hỏi nhỉ? Nếu anh ta mà có đám hỏi thì nhất định phải mời cô chứ? Bây giờ cô đã thân với anh ta, chắc chắn có thể khuyên được anh ta đừng có hành động như kiếp trước mà làm khổ thêm một người như cô nữa, thì tội người ta lắm.

Trở lại thực tại, Hữu Trọng trò chuyện với bà ngoại và cậu mợ một hồi rồi xin phép đưa cô đi chơi. Vừa ra tới đầu lộ đã đụng ngay nhóm anh em của Anh Tuấn, Thanh Tú, Thu Thảo và bạn trai cô ấy. Mọi người đều bất ngờ nhưng cũng rất vui mừng, quen nhau cả mà. Chào hỏi nhau một chút rồi Hữu Trọng hỏi.

- Mọi người định đi chơi ở đâu vậy?

Anh Tuấn đáp.

- Cũng như năm rồi, rủ nhau đi biển thôi! Thu Thảo rất thích đi biển cho nên mấy anh em cùng nhau đi vậy? Mà cậu và Thu Trúc định đi đâu?

Hữu Trọng đáp.

- Em và Trúc định vào thăm mộ ba trước rồi đi chùa.

Thu Thảo chợt lên tiếng.

- Anh sáu! Hay năm nay mình cũng đi chùa đi! Đi chung với anh Trọng và Thu Trúc cho nó vui.

Anh Tuấn cũng muốn gật đầu rồi nhưng cũng phải hỏi ý kiến Thanh Tú, biết đâu hắn không muốn đi thì sao. Nhưng anh vừa quay mặt ra phía sau định hỏi thì nhìn thấy hắn đang ngẩn ngơ như người mất hồn mà nhìn Thu Trúc, mà Thu Trúc thì đang vô tư nói chuyện với Hữu Trọng chuyện gì đó không để ý đến. Anh chỉ có thể rơi một giọt mồ hôi thật lớn sau ót. Aiii... một kẻ si tình đáng thương. Cũng may hôm nay anh và hắn đi chung xe nếu không đảm bảo hắn sẽ không thể nào tự lái được. Anh khỏi cần hỏi nữa bèn gật đầu đồng ý. Câu trả lời đã có sẵn rồi mà.

Thế là, cả nhóm lại cùng hợp lại với anh Út cùng đi. Năm nay anh Út có chở theo chị dâu tương lai nữa, nên càng đông vui. Cùng ghé thắp nhang cho mộ của ba Hữu Trọng trước, sau đó lại cùng đi chùa. Sau khi đi chùa xong thì lại cùng nhau đi ra biển.

Tuy nhiên, đi ra biển thì Hữu Trọng vẫn không rời Thu Trúc nữa bước, thấy cô mà đứng lại lâu một chút là sẽ lập tức đẩy mạnh cô một cái, sợ cô sẽ biến thành tượng đá như năm rồi, làm cô một phen dở khóc dở cười. À... quên... ngoài Hữu Trọng không rời cô nữa bước thì cô vẫn còn thêm hai cái đuôi theo nữa, đó là Anh Tuấn và Thanh Tú. Cô không phải con nít có cần cả ba người theo trông chừng dữ vậy không?

Chợt cô nhìn thấy xa xa anh Út và vợ tương lai, Thu Thảo và chồng tương lai của mình đang nắm tay nhau đi dạo trên bãi biễn, vừa hứng gió biễn vừa trò chuyện nô đùa mới láng mạng làm sao. Nhìn lại ba ông anh từ trên trời rơi xuống của mình vẫn một bóng bơ vơ thấy cũng tội nghiệp, bèn nói.

- Ba anh sao không ai tìm cho mình đối tượng để cùng nắm tay nhau đi dạo tình tứ như họ vậy?

Cô sẵn tiện chỉ tay vào một cặp tình nhân ở đàng xa. Ba người liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng chung suy nghĩ "Đối tượng đang ở đây nè chứ đâu?"

Hữu Trọng bèn ho một tiếng nói.

- Khụ... anh rất bận không có thời gian!

Anh Tuấn cũng đáp.

- Anh phải lo phát triển sự nghiệp đã!

Thanh Tú thì không biết phải nói gì, hắn không bận cũng không có sự nghiệp gì để phát triển. Làm nhân viên kho cho công ty ăn lương tháng thì có gì để phát triển đâu.

Cô bèn nhìn anh nói.

- Còn anh... anh Tú! Anh Út ra giêng là tổ chức đám cưới đó! Anh còn không mau nhanh chóng cưới vợ đi nếu không sẽ phải thua anh Út đó.

- Anh... anh...

Thanh Tú càng không biết nói gì luôn. Dù đã đi lên thành phố làm nhưng bản tính thật thà trong hắn vẫn không hề thay đổi. Mọi suy nghĩ đều hiện lên trên mặt. Thu Trúc dù vô tâm cũng có thể nhận ra hắn là thích cô. Nhưng rất tiếc, cô lại không thể đáp lại tình cảm chân thành của hắn, trái tim cô đã chết, tình yêu cô đã tắt, cô sẽ không bao giờ để bản thân mình phải rơi vào lưới tình thêm một lần nào nữa. Một kiếp đau khổ vì tình yêu đã quá đủ rồi. Kiếp này cô muốn bình an, thanh thản mà trải qua. Cho nên, cô phải ép hắn, ép hắn phải quên cô, dù rằng cô biết muốn quên một người mình đã yêu thương là một chuyện không dễ dàng, phải cần thời gian rất dài và hơn nữa cần phải có một đối tượng khác xuất hiện từ từ đi vào lòng mới có thể quên được người cũ.

Cô bèn cười nói.

- Anh thế nào hả? Chừng nào cho em ăn đám cưới đây?

Thanh Tú đang không biết đáp lời cô thế nào thì quay sang thấy Anh Tuấn, trong đầu bèn nảy lên một ý, liền nói.

- Anh đợi anh sáu cưới vợ rồi anh mới cưới lận! Làm em đâu thể nào có vợ trước anh được chứ?

Anh Tuấn hắc tuyến đầy đầu. Ồ... cách nói này rất tuyệt. Anh phải công nhận thằng em của anh hôm nay thông minh. Biết đẩy cái trách nhiệm này lên đầu anh a. Thông thường đúng là phải có trước có sau đấy, anh chưa cưới thì em đâu thể cưới trước.

Thế nhưng, Thu Trúc lại nói.

- Không lẽ nếu anh Tuấn 50 tuổi mới cưới vợ anh cũng chờ tới đó luôn hả?

Ồ... hay à nha! Hữu Trọng và Anh Tuấn đều thầm dựng ngón tay cái cho cô. Như thế này xem hắn sẽ trả lời thế nào đây?

Câu này quả thật làm Thanh Tú không biết trả lời thế nào nhưng với tinh thần lạc quan, hắn lại mỉm cười nói.

- Thì tới đâu hay tới đó chứ sao? Hơi đâu suy nghĩ cho mệt! Cái gì tới thì nó tới hà!

Cô chợt khựng lại, nhìn nụ cười lạc quan của hắn mà lòng cô không khỏi chua xót. Hắn là thế đây! Luôn lạc quan, yêu đời, dù chuyện có như thế nào hắn cũng vẫn luôn mỉm cười đón nhận. Hắn như thế nên cả năm nay cô vẫn không thể nào nhẫn tâm nói nặng lời làm hắn tổn thương để từ bỏ cô. Nhưng mà... những lời hắn nói cũng không phải là không có lý. Cái gì tới thì nó sẽ tới, suy nghĩ chi nhiều cho nó mệt, chi bằng để thời gian suy nghĩ mấy chuyện vớ vẫn đó thì ta cứ vui vẽ sống cho thoải mái đi.

Đúng vậy! Sống cho thoải mái, thanh thản. Đó mới chính là mục đích của cô trong kiếp này. Vậy thì hơi đâu cô phải suy nghĩ nhiều sợ hắn yêu cô sẽ đau khổ. Hắn yêu được cứ để hắn yêu, chỉ cần cô không yêu hắn thì có ngày hắn cũng sẽ tự mình từ bỏ thôi. Ai đâu kiên trì mà theo đuổi một người cả đời không yêu mình chứ? Tự tìm ngược sao? Hắn tuy thật thà, chất phát một chút nhưng đâu phải thằng ngu. Chỉ cần cô cứ vô tâm, vô tình như vậy thì có ngày hắn cũng nản cũng bỏ cuộc thôi. Lo gì!

Nghĩ rồi, cô cũng lạc quan tươi cười nói.

- Ừm... anh nói rất đúng! Cái gì tới thì nó sẽ tới, hơi đâu suy nghĩ cho mệt! Bây giờ phải đi vô lấp đầy bụng trước đã. Em đói rồi!

Vừa nói xong bụng cô cũng phát ra âm thanh hưởng ứng. Ọt... ọt... ọt... làm cả ba chàng trai đều cười không khép miệng được. Cô đúng là... lúc trầm lắng thì như người già, lúc vô tư thì y hệt trẻ nhỏ vậy. Làm họ yêu chết đi được! Thật muốn ôm hôn mấy cái cho thỏa dạ.